“Cảm ơn cô?” Phó Thời Khâm giận sôi máu.
“Mộ Vy Vy, cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn muốn chúng tôi cảm ơn cô? Là đầu óc tôi có vấn đề hay đầu óc cô có vấn đề thế hả?”
Cô làm hỏng một bức tranh nổi tiếng trị giá mấy chục triệu mà còn mặt dày mày dạn muốn bọn họ cảm ơn?
“Tất nhiên là đầu óc anh có vấn đề rồi.” Cố Vy Vy thản nhiên liếc xéo anh ta một cái.
“Cô…”
Cố Vy Vy nhìn bức tranh sơn dầu, đây là một bức tranh trong tuyển tập “Vườn Hoa Hồng” của họa sĩ nổi tiếng Julien, một họa sĩ người châu u trong thế kỷ XIX. Tiếc là vì cà phê thấm vào tấm vải nên cả bức họa có phần ám trầm, đã mất đi ý cảm và vẻ đẹp vốn có.
“Mất mấy chục triệu mua một bức tranh giả thì không phải là đầu óc có vấn đề thì là gì nữa?”
“Giả?” Phó Thời Khâm nghe cô già mồm át lẽ phải như vậy thì nghẹn lời, không biết phải nói sao.
“Một người không hiểu hội họa cũng chẳng học mỹ thuật như cô thì biết cái gì là tranh thật tranh giả sao?”
Mạnh Như Nhã tiếp lời ngay sau đó, “Bức tranh này được mua từ một buổi bán đấu giá, đã được các chuyên gia giám định, không có khả năng là giả được.”
Bức tranh này là do cô ta tìm được, cũng là cô ta ra mặt đi đấu giá. Bây giờ Mộ Vy Vy lại nói bức tranh cô ta mất mấy chục triệu mua về là hàng giả, không ngờ cô vì thoát tội mà nói dối kiều này cũng dám nói.
Mặt Phó Hàn Tranh càng lạnh hơn, “Cô nói là giả thì tốt nhất phải có một lời giải thích hoàn mỹ cho tôi.”
Cố Vy Vy nhìn anh, chậm rãi giải thích điều mình phát hiện, “Các tác phẩm của Julien hầu hết đều sử dụng kỹ thuật vẽ mỏng, các đường vẽ của ông ta thường là trong suốt hoặc là mờ mờ, tạo vẻ linh động kỳ ảo. Bức tranh này có nét vẽ rất giống nhưng không phải là tác phẩm của họa sĩ Julien.”
“Chị học hội họa nhiều năm mà sao không thấy điểm em nói?” Mạnh Như Nhã cười nhạt hỏi.
Cố Vy Vy cười cười, nói thẳng, “Nếu mọi người không tin thì có thể tìm ông Minh Tông Viễn để giám định. Ông ấy là hội trưởng hiệp hội mỹ thuật Trung Quốc, đồng thời cũng là một chuyên gia nghiên cứu về các tác phẩm của họa sĩ Julien. Với nhãn lực của ông ấy chắc hẳn sẽ nhìn ra được bức tranh này là thật hay giả.”
“Ha ha, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Phó Thời Khâm cười lạnh, anh ta chưa thấy người nào không biết xấu hổ như Mộ Vy Vy.
Mộ Vy Vy ở trong nhà họ Phó, anh ta không có ý kiến.
Ngày thường Mộ Vy Vy quấy rầy anh trai anh ta, bọn họ đều coi như là cô còn nhỏ nên không hiểu chuyện nên không truy cứu. Nhưng chuyện này rõ ràng là cô sai rồi vậy mà vẫn còn già mồm át lẽ phải.
Bà cụ Phó nhìn Phó Hàn Tranh, “Dù có muốn định tội con bé thì cũng phải khiến người ta tâm phục khẩu phục, mời ông Minh tới đây đi.”
Phó Hàn Tranh gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta cho người tới nhà họ Minh mời Minh Tông Viễn tới đây để giám định xem là tranh thật hay giả.
Phó Thời Khâm hừ lạnh, “Được, để ông cụ Minh tới giám định đi, đợi có kết quả giám định, tôi xem cô còn có gì để nói nữa.”
“Nếu là thật, tôi có bán máu bán thận cũng đền cho anh.” Cố Vy Vy nói xong, cười xấu xa hỏi, “Nhưng nếu là giả thì sao?”
“Nếu là giả thì tôi sẽ gọi cô là cha.” Phó Thời Khâm hầm hừ nói.
“Được, lát nữa anh đừng quỵt nợ là được.” Cố Vy Vy đứng dậy, đi tới chỗ bà cụ Phó.
“Bà ơi, cháu muốn đi thu dọn ít đồ trước.”
Bà cụ Phó gật đầu, xảy ra chuyện này, mặc kệ giám định được là thật hay giả thì Hàn Tranh cũng sẽ không có khả năng để cô bé này ở lại đây.
Cố Vy Vy lên tầng thu dọn một ít đồ dùng của Mộ Vy Vy, thu dọn xong liền lẳng lặng ngồi trên tầng, suy nghĩ xem rời khỏi nơi này thì cô sẽ làm gì sau này.
Một lúc lâu sau, Phó Thời Khâm chạy lên tầng gõ cửa, “Mộ Vy Vy, ông cụ Minh tới rồi, giờ cô có muốn trốn tránh cũng muộn rồi.”