Ân Hữu Trọng Báo

chương 29: bạn cùng lớp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Ân nhìn bảng điểm trên tay, đối với thành tích này cũng không hài lòng.

Mấy ngày nay dưới sự cố gắng, tiếng Anh khi trước là điểm yếu của cậu giờ lại thành ưu thế, nhưng mấy môn khác kết quả thi lại bình thường… Thành tích như vậy, học kỳ này cậu muốn giành học bổng đúng là khó…

Ngược lại sau học kỳ… Cậu dùng thời gian nghỉ hè bổ túc một phen, chưa biết chừng lại có thể tiến bộ.

Mạnh Ân cân nhắc chuyện học hành, những người khác lại đang vì thành tích của cậu mà xầm xì kì quái.

Không thể không nói, cậu thi được thành tích hạng trung chẳng có triển vọng gì này, đã khiến tụi con gái trong lớp thất vọng. Nhìn cậu cố gắng như vậy, vốn dĩ ai nấy còn tưởng cậu có thể thi được thành tích hạng nhất hạng nhì ấy chứ!

Cho dù không thi được thành tích tốt… thì nộp giấy trắng còn khiến người khác ấn tượng hơn bây giờ – như vậy can đảm biết bao nhiêu!

Trai không hư thì gái không yêu, câu này quả thật rất có lí. Đối với mấy cô gái cả ngày bị nhốt trong trường, không thể không chăm chỉ học hành, thì con trai dám can đảm khiêu chiến với quyền lực có sức hấp dẫn rất lớn.

Đáng tiếc Mạnh Ân lại làm các cô thất vọng rồi.

Thấy mọi người xung quanh đều lải nhải nhắc đến Mạnh Ân, Lý Hướng Dương không kìm được nhíu mày. Mạnh Ân kia trên mình cũng chẳng có chỗ nào thần thánh, chỉ là tính tình hơi lạnh nhạt không hay nói chuyện với người khác mà thôi, sao lại được nhiều người để ý như thế? Cất kĩ bài thi của mình, Lý Hướng Dương tủm tỉm đi lên bục giảng: “Mọi người yên lặng một lát, tớ có việc muốn nói!”

“Việc gì thế lớp trưởng?” Có người lên tiếng hỏi, nếu bảo mọi người quan tâm đến Mạnh Ân thì chủ yếu vẫn là vì Mạnh Ân quá bí ẩn, chứ nói tới thân quen thì khẳng định họ sẽ càng thân quen với Lý Hướng Dương học cùng mình một năm hơn.

“Là vầy, thứ bảy tuần này là sinh nhật tớ, tớ muốn mời mọi người đến Kim Thuỵ Vương Triều ăn trưa, chờ ăn xong mọi người hãng về nhà được không?” Trong lớp có người nhà ở rất xa, trời tối mà gọi người ta ra ăn cơm thì kể cũng phiền nên Lý Hướng Dương dứt khoát quyết định ăn trưa luôn, cơm nước xong xuôi mọi người còn có thể đi hát hoặc là trượt băng…

“Bố tớ muốn đến đón tớ…” Có người nói.

“Cậu gọi điện cho bố, bảo bố cậu tối hãng đến chẳng phải là được rồi sao?” Lý Hướng Dương tức khắc đáp.

Người nọ ngẫm nghĩ, cũng nhận ra Lý Hướng Dương nói rất đúng, lập tức gật đầu. Thấy thế, những người khác cũng đều đồng ý. Kim Thuỵ Vương Triều là nhà hàng lớn nổi tiếng ở đây, bữa tiệc rẻ nhất trong đó, một bàn chưa tính rượu cũng phải hai nghìn tám. Nếu tính một bàn mười người, thì chia ra cũng phải ba trăm tệ một người.

Dù họ đều là người có tiền, nhưng dưới hiện trạng có rất nhiều người lương tháng chỉ vẻn vẹn một nghìn tệ, cũng không thể tuỳ tiện đi ăn được…

Lý Hướng Dương nói đùa vài câu với mấy người bạn thân, sau đó nhìn Mạnh Ân: “Mạnh Ân, cậu đi chứ?”

“Buổi trưa tôi có việc.” Mạnh Ân nói, cậu còn phải nấu cơm cho Hàn Trọng Viễn…

“Lại có việc, ăn bữa cơm thôi chắc là phải có thời gian chứ?”

“Tôi… Tôi không đi đâu.” Mạnh Ân chưa từng tham gia tiệc sinh nhật, cũng chẳng biết phải làm gì, cuối cùng vẫn thấy hơi sợ.

“Sao lại không đi? Tôi thành tâm mời mọi người ăn bữa cơm, còn đặt chỗ xong rồi… Cậu không đi là khinh thường tôi à?” Người khác cảm thấy Mạnh Ân lạnh lùng, Lý Hướng Dương cũng đã nhìn ra một ít tính cách của Mạnh Ân, tất nhiên biết phải làm thế nào để Mạnh Ân không thể chối từ.

Lý Hướng Dương vừa nói vậy, quả nhiên Mạnh Ân không nỡ từ chối nữa.

Tuy Hàn Trọng Viễn để cậu nấu cơm, nhưng buổi trưa lo cậu không đủ thời gian, mỗi lần đều chỉ bảo cậu tuỳ ý làm một ít. Hiện tại trời đã nóng, nhưng cũng chưa đến nỗi quá nóng, đồ ăn vẫn chịu được. Nếu buổi sáng cậu làm xong hai món, thì cũng khỏi lo Hàn Trọng Viễn không có cơm ăn…

Món mặn thì làm ít thịt gà trắng, món chay thì xào ít su su hoặc đậu đũa gì đó, đủ cho một mình Hàn Trọng Viễn ăn… Tất nhiên, chuyện này phải trao đổi với Hàn Trọng Viễn cái đã.

Trước đấy Mạnh Ân vẫn chưa tìm được cơ hội để nói, lần này cũng thầm chuẩn bị từ ngữ một phen, sau đó đợi Hàn Trọng Viễn tắm xong, lúc định lên giường bèn mở miệng: “Trọng Viễn, trong lớp có người bạn sinh nhật mời em đi ăn…”

“Không cho đi.” Hàn Trọng Viễn nói thẳng, nhíu mày không vui. Quan hệ của Mạnh Ân với bạn học trong lớp rất tốt? Vậy mà còn có người mời cậu đi ăn! Trước đây Mạnh Ân rõ ràng chẳng có bạn bè gì cả…

“Cả lớp đều đi, hơn nữa cậu ấy đã đặt chỗ rồi, không đi thì không tiện lắm. Anh yên tâm, em sẽ nấu cơm trước…” Mạnh Ân đang nói, chợt thấy sắc mặt Hàn Trọng Viễn càng lúc càng khó coi.

“Tôi nói không cho đi là không cho đi! Tới lúc đó tôi tìm người giúp cậu tặng quà, cậu cũng đừng có đến.” Hàn Trọng Viễn lạnh mặt đưa ra quyết định.

Một đám học sinh cùng nhau ăn cơm sẽ chẳng thiếu dây dưa lằng nhằng, uống ít rượu là chưa biết chừng không khí sẽ càng náo nhiệt… Mạnh Ân trong trường hay trên lớp, hắn đều phải tốn rất nhiều công sức mới khiến mình không để ý tới, ra ngoài ăn cơm thì tuyệt đối không được!

Nhìn Mạnh Ân, nắm tay Hàn Trọng Viễn càng siết chặt, bỗng nhiên lại có xúc động nhốt Mạnh Ân trong phòng, không cho cậu ra ngoài nữa.

“Em sẽ không đi, để em nói chuyện với cậu ấy, chắc là cũng không cần tặng quà đâu… Cậu ấy bảo không cần quà.” Cậu đã làm phiền Hàn Trọng Viễn nhiều lắm rồi, sao còn có thể để Hàn Trọng Viễn đi mua quà được?

Khi nãy Hàn Trọng Viễn nghe Mạnh Ân bảo muốn đi thì rất tức giận, giờ thấy Mạnh Ân như vậy, lập tức thở phào, buồn bực trong lòng cũng bay biến phân nửa, ngược lại cũng cảm thấy mình không nên hẹp hòi như thế… Dù sao Mạnh Ân còn đi học, thì kiểu gì cũng sẽ có bạn bè…

“Thế này đi, cậu bảo với cậu ta là trưa hôm đó phải gặp một người rất quan trọng, sau đó chờ chúng ta về nhà ăn cơm xong, tôi sẽ đưa cậu đi chào hỏi cậu ta… Quà thì vẫn phải tặng, không phải trong nhà có chiếc mp kiểu mới à? Tuỳ tiện cho cậu ta một cái là được.” Trước đấy Hàn Trọng Viễn vì tìm hiểu thị trường nên đặc biệt mua một ít mp, mp về nhà nghiên cứu, còn đặc biệt cho Mạnh Ân một chiếc. Có điều Mạnh Ân cầm chiếc máy nghe băng một trăm đồng để nghe, cũng đã thấy rất mãn nguyện rồi, nên cả vỏ bao cũng chưa bóc ra.

Tuy Mạnh Ân không biết giá của những thứ mà Hàn Trọng Viễn cho mình, nhưng cũng biết thứ này hẳn là rất đắt, ban đầu vốn là Hàn Trọng Viễn cho mình, ngược lại có phần không nỡ.

Hàn Trọng Viễn để ý tới biểu hiện của Mạnh Ân, buồn bực còn sót lại cũng tan thành mây khói, vô cùng thích thú nói với Mạnh Ân mấy câu: “Tôi bảo cậu rồi, cậu đã kí giấy bán thân cho tôi, về sau không được tuỳ tiện ra ngoài ăn cơm với người khác nghe chưa?”

“Vâng.” Mạnh Ân gật gù, dù không biết vì sao Hàn Trọng Viễn lại muốn làm vậy, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cứ đáp ứng là được rồi.

Hôm sau, từ sáng sớm Mạnh Ân đã nói việc mình không thể đi với Lý Hướng Dương.

Khi trước Lý Hướng Dương từng bảo Mạnh Ân, không đi chính là khinh thường mình, chỉ là chèn ép Mạnh Ân mà thôi. Nhưng giờ Mạnh Ân không chịu đi, khiến gã ngược lại cảm thấy những lời này có khi chính là sự thật.

Mạnh Ân đang yên đang lành như thế, sao tự dưng lại có việc? Nếu như có việc thì sao còn phải hỏi gã địa điểm tổ chức tiệc rượu để đi chúc mừng? Không phải Mạnh Ân đang muốn đối đầu với mình đấy chứ?

Càng nghĩ càng thấy mọi chuyện đúng là như vậy, sắc mặt Lý Hướng Dương dần hoá âm u.

“Xin lỗi… Chỗ cậu đã đặt chắc là có thể huỷ đúng không?” Mạnh Ân lại hỏi.

Lý Hướng Dương rốt cuộc vẫn là thiếu niên, xoay người một cái là đi luôn, chẳng hề đếm xỉa tới Mạnh Ân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio