Đôi mày thanh tú khẽ nheo lại, nhìn về phía Vương Hạo.
"Anh đùa tôi đấy à?"
Cô xoay người và bước ra khỏi phòng bệnh. Sau khi cô đi khỏi, có một bóng đen xuất hiện bên cạnh giường. Hắn quỳ một chân và cúi người đối với kẻ đang nằm trên giường.
"Thái tử, người đã tỉnh!"
Vương Hạo khẽ mở mắt, xoay đầu nhìn người đang nói chuyện với mình.
"Ừm!"
"Vậy bây giờ người định làm gì?"
"Ta không biết. Có lẽ, ta nên để bản thân thế này rồi điều tra xem ai là kẻ đã đẩy ta và vợ ta ra nông nỗi này!"
"Cơ thể người của thái tử đã bất động quá lâu, chỉ sợ không thể di chuyển!"
"Vậy... Nếu ta lìa khỏi thân xác này thì sao?"
"Ngài định... "
"Dù gì thì vợ ta hiện nay cũng chỉ là người thường, sao cô ấy có thể thấy ta được?"
"Nếu ngài đã quyết định như vậy, thần sẽ hỗ trợ ngài!"
Nghe xong câu nói này, hắn mỉm cười mà nhắm mắt. Thân thể trên chiếc giường trắng lại tiếp tục co giật không ngừng, vài phút sau hơi thở yếu dần. Từ thân xác có hơi thở yếu ớt hiện ra cơ thể của quỷ vương ngang tàn, hoàn toàn khỏe mạnh được bao trong một bộ đồ đen. Đôi mắt phượng sắc bén, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng vô tình. Hắn như bức tượng đẹp và độc nhất trên thế gian đang được ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Rời khỏi cơ thể con người, hắn đứng dưới chân giường, nhìn cơ thể của mình đang vô lực mà mỉm cười. Sau khi trừng phạt kẻ chia rẽ hắn và Phiên Linh thì cơ thể này sẽ sống lại. Ánh mắt hắn vẫn nhìn thân thể này rất lâu. Cuối cùng, hắn xoay người bước đi. Kẻ quỳ bên cạnh giường cũng đã biến mất từ lúc nào.
____________
Những bước chân giẫm lên những chiếc lá rụng trên nền đất ẩm, chắc hẳn nơi đây đã có cơn mưa nhỏ phảng phất. Phiên Linh đang chán nản và nghĩ ngợi mà vô thức bước đến một cây cầu gỗ. Cô không hiểu tại sao mình lại đến nơi hẻo lánh này vào ban đêm, lại còn là nơi không có lấy một bóng người qua lại.
Nếu đã đến rồi, cô thực sự muốn sang bên kia cây cầu để xem có gì bên đó. Bước lên tấm phản chắc chắn, Phiên Linh vịn lên lan can và ngắm nhìn mặt nước phản chiếu ánh sao trên trời. Tại sao khi đi trên cầu, cô lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Cô không nhớ bản thân đã đến đây từ lúc nào, phải chăng là khi còn bé, mẹ đẽ đưa cô đến đây?
Một chút gì đó thoáng qua đầu cô tựa như cơn gió rồi biến mất một cách nhanh lẹ, phải chăng cô đã nhớ ra gì hay không? Phiên Linh lắc đầu rồi sang bên kia cây cầu.
Đi thêm một đoạn khá dài, cô thấy có ánh sáng rực rỡ ở phía trước. Cô chạy lại gần mới biết rằng đó là một cây cổ thụ cao lớn, những chiếc lá cây mỏng đang tỏa ra ánh sáng như sao trời.
Bước chân cô càng ngày càng lại gần gốc cây. Đặt tay lên thân cây to lớn, trí nhớ về nơi này càng hiện rõ trong đầu cô. Cô đã đến đây cùng Vương Hạo - người con trai đang bất tỉnh trên giường bệnh, hai người cùng nhau bước qua cầu và có những cử chỉ thân mật khi đi trên cầu. Cô và hắn cùng nhau đến đây, đứng dưới gốc cây này, khắc tên lên một trong những chiếc lá và chiếc lá đó lại trở về với cành cây.
Phiên Linh lúc đó có để ý đến chiếc lá, nó bay lên cành cây cao và cứ lập lòe, nhấp nháy tưởng chừng ánh sáng sẽ tắt và rụng xuống. Nhưng không, nó đã phát ra một thứ ánh sáng mãnh liệt, còn ơn cả những chiếc lá xung quanh. Nó nổi bật nhất, rực rỡ nhất và sáng nhất cả cây. Nhớ đến đây, cô ngước lên tìm lá cây trong trí nhớ của mình. Nhưng ở đây có hàng triệu, hàng trăm chiếc lá, sao cô có thể tìm được?
Gương mặt xinh đẹp ngước lên cao nhìn những "vì sao" trên cây phát sáng. Cô gỡ miếng băng bịt mắt ở con mắt trái ra để có thể nhìn thấy rõ hơn. Khi vừa bỏ băng ra thì cô đã thấy chiếc lá sáng nhất và rực rỡ nhất. Đôi mắt cô sáng bừng, đó chính là chiếc lá mà cô muốn nhìn. Có lẽ nó chính là sự minh chứng cho việc cô và Vương Hạo là vợ chồng chăng? Trên chiếc lá đó có một dòng chữ, nếu những gì cô nhớ là đúng thì có lẽ cô nên đối mặt với tình cảm của mình.
Bàn tay thon khẽ rời khỏi thân cây cổ thụ, nắm chặt và đặt trước ngực. Cô nhắm mắt lại như cầu nguyện một lúc lâu, rồi nhìn lên cây lần cuối mà quay lưng bước khỏi nơi đã trả cho cô một chút trí nhớ.
Khi cô xoay người bước đi, bóng đen nấp sau thân cây mới bước ra. Đôi mắt đen cứ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần, mái tóc của hắn cũng bị gió thổi về phía trước, như muốn níu lại thân ảnh nhỏ bé đang đi mất. Hắn thở dài, tựa vào cây mà nghỉ ngơi. Đây là nơi chưa đựng kỉ niệm của cô và hắn. Hắn đến đây và không ngờ rằng Phiên Linh của hắn cũng đến. Thực là hai thân thể khác nhau nhưng lại có chung nhận thức và suy nghĩ.
Điều này khiến Vương Hạo có thêm tinh thần, hắn chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đã phá đám tình yêu của mình.
"Thái tử phi, hãy chờ ta!"
________________
Èn èn
Happy New Year
Chúc mọi người năm mới vui vẻ
Bộ truyện này mình sẽ hoàn thành trước năm :
Năm này tui sẽ trăm trỉ hơn ️