"Mạch! Ta chán quá! ~~~"
Phiên Linh ở ma giới một thời gian rồi, mọi thứ nơi đây cũng khác hẳn, cô cũng quen rồi. Vương Hạo thì quan tâm cô, chăm sóc cô từng chút một. Cô đúng là có chút "rung rinh" . Nhưng không vì thế mà cô quên căn nhà thân thương của mình. Nơi đó có em trai cô, lưu rất nhiều kí ức của cô, dù bây giờ cô chỉ là vật tế nhưng cô vẫn là con người.
"Người làm sao?"
"Ta nhớ nhà quá!"
"Nhớ là gì???"
"Là khi mình xa nhà, đây là thứ tình cảm vốn có..." - cô cũng không biết nên giải thích thế nào nên đành thở dài mà nhìn vào một khoảng xa xăm với ánh mắt nhớ nhung.
Tuy Mạch là quỷ cấp cao nhưng không hiểu thứ tình cảm của con người. Nhưng thấy bộ dạng của cô thế này, nó cũng hiểu được phần nào của thứ "tình cảm" đó, nó có thể chi phối con người. Nhưng chắc quỷ thì không, nó vừa nghĩ mà vừa tự hào về thân phận. Rồi lại ngước lên nhìn cô, con mắt ngọc đang rưng rưng nước mắt. Nó thở dài mà lên tiếng: "Chủ nhân, tôi có ý này. Hay là người cứ đi về, không cho thái tử biết, sẽ không ai nhận ra đâu!"
"Quỷ vương mà biết thì chúng ta chết chắc!"
"Vậy nên tôi mới nói là không cho ai biết! Đi vào lúc sớm hoặc là tối nay luôn! Thái tử vừa đến thăm người rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu!"
"Vậy đi liền bây giờ!"
Nói rồi cô vùng dậy mà đi thay bộ váy trắng ra, mặc lại bộ đồ khi đến đây. Cũng may là bộ đồ được đem đi giặt nên bây giờ không có mùi, cô thì lại nhạy cảm với mùi hương nhưng giờ thì ổn rồi.
Nhân lúc không có ai, cô chạy nhanh xuống sảnh. Nhưng phải qua mấy tên thị vệ này thì khó. Trước mặt cô hiện ra một con đường. Chắc là Mạch tạo ra rồi, cô nghĩ vậy nên đi theo.
Cô không biết rằng, con quỷ cái đố kỵ cô đã bắt gặp cô dưới sảnh, liền đi méc lẻo với quỷ vương. Ngài biết được nên đã tạo con đường đó cho cô đi.
Cho đến khi cô về với thế giới của mình, đứng ngay trước cổng nhà mà hét lớn. Lúc này Mạch mới giật mình, vết chàm hình hoa bỉ ngạn ở tay cô phát ra tiếng nói: "Chủ nhân! Đến nơi rồi sao?"
"Ừ! Nhờ con đường của ngươi mà ta đi rất thuận lợi!"
"Nhưng ta... " đâu có tạo đường?' - Mạch chưa nói hết câu mà cô đã hét lên trong suиɠ sướиɠ mà chạy về phía cổng nhà đang mở. Điều đầu tiên là cô muốn gặp bà, gặp mẹ, gặp em trai.
Vừa vào đến sân đã gặp bác quản gia, cô chạy vào định ôm bác. Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây? Cô đi xuyên qua bác ấy, bác cũng không thấy cô.
"Quản gia Lương, chị vào gọi cậu chủ đi, tôi đi tản bộ một chút!"
"Mẹ! Mẹ ?! MẸ ƠI!!!"
Mẹ của cô vẫn đi qua cô mà bước ra cổng. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao mọi người không có thấy cô? Còn em cô thì sao nhỉ? Cô chạy vào trong nhà, xuyên qua được cả cửa. Cô thấy em trai cô ở trong phòng.
Phiên Long, thằng bé vẫn bình an. Chắc nó không có thấy cô đâu, cô cười khẽ. Cô bước lên phía trước chạm vào nó thì phía sau cô có tiếng nói vang lên: "Con mèo này! Đúng là không ngoan!"
Hết chap
__________________________