Ẩn Long

chương 166: 166: chìa khóa bảo tàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm!

“Chết!”

Nhưng vào lúc này, một tiếng quát vô cùng chói tai đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, một cái bóng đen xuất hiện, trên tay cầm lấy tia chớp, hướng về phía Trần Viễn ném tới.

Cú ném này vô cùng chuẩn xác.

Hơn nữa, tốc độ của đối phương cũng cực nhanh.

Thế nên, trong lúc bất ngờ Trần Viễn cũng không kịp phòng bị.

Ngược lại, thân hình chỉ hơi chuyển động một chút, sau đó nhanh chóng dùng lấy hai tay chắn ở trước ngực.

Ầm!

Nguồn điện từ tia sét ở trên tay đối phương phóng ra, nhất thời để cho hai bên cánh tay của Trần Viễn cảm giác có chút tê dại.

Nhưng mà, động tác của đối phương lúc này cũng không có chậm lại.

Lại một tia sét từ phía sau lưng đánh tới, như muốn trực tiếp đem Trần Viễn đánh chết tại chỗ.

Thế nhưng, lúc này Trần Viễn đã có chuẩn bị.

Hơn nữa, tia sét vừa rồi mặc dù tốc độ rất nhanh, đồng thời cũng để cho bản thân anh cảm thấy thật sự không được thoải mái.

Nhưng thực chất, công kích của đối phương cũng không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Trần Viễn.

Chính vì thế, vừa nắm bắt được thân ảnh của đối phương, thân hình của Trần Viễn đã lóe lên, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, gã dị năng mang theo tia sét có chút hoảng sợ, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn.

Chỉ có điều, mọi thứ lúc này đã chậm.

Chỉ thấy, bàn tay của Trần Viễn mở ra, trực tiếp xuất hiện ở ngay trước mặt của đối phương.

Sau đó, anh đem lấy tia sét vẫn còn chưa kịp phóng ra ngoài của gã nắm chặt ở trong tay.

“Tôi đã nói qua, các người thật sự làm tôi rất chán ghét!”

Âm thanh có chút lạnh nhạt của Trần Viễn lúc này chậm rãi vang lên.

Ngay sai đó, một cái nắm tay của anh phóng nhanh ra ngoài, nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.

Ầm!

“Dias!”

Nhìn thấy đồng bọn bị một chiêu của Trần Viễn đánh bay.

Hơn nữa, tia sét ở trong tay của đối phương còn bị Trần Viễn nắm lấy.

Nhất thời, sắc mặt của Ali có chút hoảng hốt, vội vã hô to một tiếng.

Chỉ có điều, lúc này Dias đã bị trọng thương không nhẹ.

Mà Trần Viễn thì đã nhắm đến đối phương, cũng không cho hắn có được cơ hội chuyển mình, chạy trốn.

Thế nên, thân ảnh của anh đã lần nữa lướt tới, dừng ở trước mặt của gã áo đen.

“Chết!”

Âm thanh từ trong miệng của Trần Viễn phát ra, mặc dù lời nói có chút tương tự so với vừa rồi của hắn.

Nhưng lúc này, sắc mặt của gã áo đen đã biến đến trắng bệch, trong con ngươi mang theo mấy phần sợ hãi lẫn khó tin.

Chỉ là, mọi thứ lúc này đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy, tia sét vừa mới bị đoạt ở trên tay của Trần Viễn, lúc này vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía chủ nhân của nó đánh xuống.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ khoang thuyền lúc này đều bị chấn động một cách kịch liệt.

Đồng thời, một luồng khói xanh nhanh chóng bốc lên, phía vị trí mà Dias vừa mới nằm xuống, lúc này đã hoàn toàn bị đánh thành một cái lỗ hổng, phía trên còn truyền đến một trận lửa điện hết sức bắt mắt.

“Không… không thể nào…”

Đứng ở một bên quan sát, lúc này sắc mặt của nữ sát thủ Ali đã có chút tái nhợt, bên trong con ngươi của cô mang theo mấy phần khó tin nhìn về phía vụ nổ xảy ra ở trước mặt.

Chỉ có điều, còn không đợi cho cô kịp phản ứng lại.

Lúc này, từ bên trong hố đen xuất hiện một cái bóng người.

Chỉ là, bộ dáng của người này thật sự vô cùng thê thảm, không thể nào nhìn rõ hình dạng ban đầu.

Chỉ thấy, toàn thân đối phương đều bị đốt cho cháy đen, quần áo trên người đã bóc ra thành từng mảng từng mảng, rơi lộn xộn dưới mặt đất.

Hơn nữa, đầu tóc của hắn cũng bị đốt cháy tạo thảnh từng mảng lởm chởm, nhìn có chút buồn cười.

“Khụ khụ…”

Vừa mới từ trong vụ nổ bước ra, ánh mắt của gã sát thủ đã có chút kinh hoảng nhìn về phía xung quanh, dự định tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn.

Nhưng mà, đối phương còn chưa tìm ra vị trí của anh, thì ở bên tai đã truyền đến một âm thanh hết sức lạnh lùng.

“Lần này, anh nhất định phải chết!”

Âm thanh này vừa mới phát ra, một cái nắm tay cấp tốc lao nhanh đến.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, so với vừa mới bị sét đánh còn muốn kinh khủng hơn, trực tiếp nện thẳng về phía sau lưng của hắn.

Ầm!

Mặc dù không có hình ảnh kinh khủng giống như vừa rồi, nhưng xương cốt của gã sát thủ lúc này giống như đều bị vỡ nát, từng tiếng lách cách từ trong cơ thể truyền đến, để cho sắc mặt vốn dĩ đã bị cháy đen của hắn đột nhiên chuyển sang trắng bệch.

“Chết!”

Ầm!

Liên tục sử dụng quyền cước đánh về phía đối phương, Trần Viễn hoàn toàn không cho tên sát thủ áo đen có bất kỳ một cơ hội nào để đứng dậy lần nữa.

Cuối cùng, một quyền của Trần Viễn nện xuống, trực tiếp đánh cho lồng ngục của đối phương sụp xuống một cái hố sâu, phía sau lưng nhô lên mấy đầu xương cốt bị phá vỡ.

Ầm!

Cứ như thế, thân hình của gã sát thủ bị Trần Viễn một quyền đánh bay, nện thẳng về phía khoang thuyền.

Nhưng lúc này, qua một hồi rất lâu gã sát thủ cũng không có cách nào đứng dậy được nữa.

Đồng thời, khí tức sinh mệnh ở trên người của hắn cũng dần dần bị dập tắt.

Mặc dù vừa rồi miêu tả phức tạp như vậy, nhưng kỳ thật mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.

Kể từ thời điểm Trần Viễn bất ngờ tập kích, đem tia sét của đối phương khống chế, cho đến lúc anh tự mình ra tay, đánh chết đối phương ngay tại chỗ, thật ra chỉ diễn ra không đến nửa phút.

Chính vì thế, sau khi giải quyết xong gã sát thủ có dị năng nắm giữ tia sét, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa lui về, đứng ở ngay bên cạnh của Ali.

Thế nhưng, thần sắc của cô lúc này vẫn có chút dại ra, hoàn toàn không rõ vì sao trên du thuyền còn có một người mang theo thực lực đáng sợ như vậy.

“Anh… anh là ai?!”

Cho đến lúc này, nữ sát thủ Ali mới lần nữa hồi phục lại tinh thần, dùng lấy ánh mắt có phần khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.

Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến đối phương.

Anh chỉ lạnh lùng liếc mắt, nhìn nữ sát thủ một chút.

Sau đó, anh quăng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía Trương Mỹ Lệ, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngác đứng ở phía sau lưng.

“Giúp tôi giám sát tốt cô ta.

Nếu như cô dám làm ra bất kỳ hành động sai lầm nào, thì hậu quả của tên kia cũng chính là kết cục của chính cô.”

Bỏ lại câu nói như vậy, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa cấp tốc lao đi.

Chỉ có điều, lúc này thân ảnh hơi thoáng hiện ra một chút, rồi dừng lại ở trước người của tiểu thư Trang Đài, quan sát đối phương một hồi.

“Cô không có sao chứ?”

Nghe Trần Viễn hỏi thăm, từ trong hoảng sợ tiểu thư Trang Đài mới lần nữa tỉnh táo trở lại.

Chỉ có điều, lần này ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn mang theo tâm tình hơi chút phức tạp.

“Cảm ơn!”

Trong miệng phát ra một tiếng khe khẽ, sắc mặt của Trang Đài lúc này hơi có chút tái nhợt.

Dường như, trận chiến vừa rồi hơi có phần kịch liệt, để cô cảm thấy không thật sự thoải mái.

Nhưng mà, Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một chút.

Sau đó, anh liền lắc đầu nói ra.

“Không cần phải cảm ơn, tôi chỉ làm việc mà tôi muốn làm mà thôi.

Với lại, nhớ bảo vệ bản thân cho thật tốt!”

Lần này, lưu lại câu nói sau cùng, thân hình của Trần Viễn đã lần nữa biến mất.

Chỉ là, lúc anh xuất hiện lần nữa, đã không còn ở trên du thuyền, ngược lại đứng trên một chỗ tàu hàng, phía trên đang không ngừng vang lên âm thanh chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Đôi mắt của Trần Viễn hơi nheo lại một chút.

Anh biết, đây mới thật sự là chiến trường mà mấy kẻ bịt mặt tập trung chủ lực.

Ngay cả hộ vệ của nhà họ Đàm cũng xuất hiện ở trên tàu hàng không ít.

“Lão già, đừng có cố chấp như vậy nữa, hãy đem chìa khóa giao ra đây.

Nếu không, sẽ không bảo đảm cho tính mạng của cháu gái ông đâu.”

“Ha ha ha, nếu các người đã có bản lĩnh như vậy, thì hãy cứ nhào tới đi.

Đàm Bá Tánh tôi, còn chưa sợ qua ai bao giờ!”

Nghe được tiếng cười của ông chú tài xế vang lên, không hiểu vì sao trong lòng của Trần Viễn lại có một chút dự cảm không ổn.

Hơn nữa, vừa rồi bọn họ nhắc đến chìa khóa, chẳng lẽ là?

Vừa nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của Trần Viễn liền chuyển sang trắng bệch.

Anh thật sự không có nghĩ đến, ông chú tài xế vậy mà đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho mình.

Hơn nữa, tình huống dường như cũng không đúng lắm?

“Hừ, lão già, nếu rượu mời không uống mà lão lại muốn uống rượu phát.

Vậy thì, đừng trách bọn ta không khách sáo.

Lên, dàn trận!”

Ngay khi tiếng quát của một người áo đen đem mặt nạ kim loại màu vàng vang lên.

Tức thì, từ trên khoang thuyền nhanh chóng lao ra tới hơn hai mươi gã cao thủ áo đen.

Hơn nữa, mỗi người đều cầm theo lấy một tấm kim loại hết sức kỳ lạ, cứ bốn người chia làm một tổ, phân thành năm hướng bao vây lấy ông chú tài xế ở phía bên trong.

Mà lúc này, sắc mặt của ông chú tài xế cũng lộ ra mấy phần nghiêm trọng, trong con ngươi mang theo một chút nghiêm nghị, nhìn về phía trận địa của đối phương.

“Thật sự không nghĩ đến, vì muốn lấy được chìa khóa của bảo tàng, các người lại vận dùng đến thứ này, thật sự là để cho ta mở rộng tầm mắt!”

Nói xong, ánh mắt của ông chú tài xế bỗng nhiên quay sang, nhìn về một chỗ phương hướng, quát ầm lên.

“Nhóc con, giúp ta bảo quản cho thật tốt chìa khóa.

Đợi ta xử lý xong đám nhãi ranh này, sẽ đến lấy lại sau!”

Vốn dĩ, vẫn còn đang đứng ẩn nấp ở một bên, chờ đợi cơ hội để xem bản thân có nên xuất thủ hay không.

Nhưng lúc này, nghe được tiếng quát của ông chú tài xế, tức thì sắc mặt của Trần Viễn từ trắng chuyển sang tái xanh.

Đồng thời, trong lòng của anh cũng bắt đầu chửi ầm lên.

“Chết tiết, quả nhiên là đám lão già này đều không phải người đáng tin.

Lão vậy mà dám đem mình ra bán đứng!”

Tiếng mắng còn chưa có dứt, lúc này mấy người áo đen đeo mặt nạ bằng kim loại mạ vàng, không khỏi đưa mắt liếc nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang ẩn nấp.

Sau đó, một người cấp tốc hô lên.

“Nhanh, đem tên nhóc kia bắt lại.

Những người còn lại, lập tức vây giết, không được để cho lão già này có được cơ hội chạy trốn!”

Mệnh lệnh của người áo đen đeo mặt nạ mạ vàng vừa mới vang lên, tức thì hàng loạt thân ảnh từ khắp các nơi ở trên thuyền hàng, không khỏi cấp tốc lao đến, hướng về phía vị trí của Trần Viễn bao vây.

Mà thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn lập tức lộ ra dáng vẻ nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

Chỉ có điều, ở trong vòng vây của nhóm cao thủ áo đen, ông chú tài xế lại đột nhiên cất tiếng cười to.

“Ha ha ha, thật sự là một lũ chuột nhắt, ngu xuẩn.

Chỉ dựa vào một chút người này của các ngươi, cũng nghĩ muốn bắt được Chiến Thần số một của Đại Việt quốc hay sao? Ha ha ha!”

Nghe được tiếng cười này của đối phương, Trần Viễn tức thì giận đến chửi tục.

"Con bà nó...".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio