Liên tiếp những tiếng chấn động không ngừng vang lên.
Sóng nhiệt mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, đem cả toàn hầm mộ bao phủ vào bên trong.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, lúc này Trần Viễn vậy mà chẳng hề cảm giác một chút khó chịu nào.
Ngược lại, anh giống như được trở về vòng tay ôm ấp của mẹ.
Một loại cảm xúc hết sức khó chịu truyền đến, để cho nước mắt của anh không tự chủ được, rơi xuống mí mắt.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi sóng nhiệt dần dần tản đi.
Lúc này, toàn bộ quan tài bằng đá đều bị đốt thành tro bụi, ngay cả người ở bên trong quan tài cũng không thấy đầu.
Chỉ có điều, con chim lửa để triệt để biến mất.
Nó dùng chính sinh mệnh của mình, đem gã Tà Thần ở trong quan tài bằng đá hủy diệt.
Đồng thời, ánh sáng từ trên tế đàn đột ngột phát sang lên, tạo ra một trận quang mang vô cùng rực rỡ.
Ngay sau đó, một cái hư ảnh phượng hoàng bỗng nhiên hiển hiện.
Đồng thời, một cỗ hắc khí từ trong lòng đất đột ngột chui lên, hướng về phía hư ảnh phượng hoàng đánh tới.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút thủ đoạn này của ngươi, cũng có thể diệt sát được bản tôn hay sao? Thật sự là quá nực cười! Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cười tràn đầy châm chọc này của đối phương, hư ảnh Phượng Hoàng vậy mà phát ra một trận phượng gáy.
Ngay sau đó, hư ảnh của nó nhanh chóng lao tới, đánh về phía hắc ảnh.
Thế nhưng, hắc ảnh lúc này giống như không có sợ hãi.
Ngược lại, tốc độ của nó lại đột nhiên tăng nhanh, hướng về phía phương hướng của Trần Viễn đánh tới.
Cho tới lúc này, Trần Viễn mới kịp phản ứng lại.
Nhưng mà, tốc độ của hắc ảnh thật sụ quá nhanh.
Trần Viễn còn chưa làm ra bất kỳ phòng bị nào, nó đã chui thẳng vào trong mi tâm của anh, biến mất không thấy đâu nữa.
“Chíu!”
Thấy được một màn này, âm thanh từ trong miệng của hư ảnh Phượng Hoàng phát ra một trận tức giận.
Ngay sau đó, hư ảnh của nó cũng cấp tốc lao tới, chui vào bên trong cơ thể của Trần Viễn.
Tất cả mọi thứ diễn ra rất nhanh, đợi cho Trần Viễn có thể làm ra phản ứng thì mọi chuyện đã xong.
Lúc này, trong đầu của Trần Viễn đột nhiên vang lên một trận âm thanh kịch liệt.
Ngay sau đó, đầu óc của anh cũng bắt đầu quay cuồng, đau đến chết đi sống lại.
“Ha ha ha, Hỏa Phượng, ngươi bây giờ muốn làm điều gì thì cũng đã muộn.
Bản tôn hiện tại đang ở bên trong ý thức của hắn, chỉ cần ngươi dám ra tay với bản tôn, thì kẻ này cũng nhất định sẽ chết!”
Từ trong ý thức mơ hồ, Trần Viễn có thể nghe được âm thanh nói chuyện của hắc ảnh.
Đồng thời, tiếng phượng gáy không ngừng vang lên.
Dường như, nó đối với lời nói của hắc ảnh tỏ ra cực kỳ tức giận.
Thế nhưng, lúc này nó muốn làm thứ gì thì cũng đã muộn.
Dù sao, giống như lời nói vừa rồi của hắc ảnh, nơi này là ý thức của Trần Viễn, chỉ cần nó cùng với đối phương xảy ra chiến đấu, thì ý thức của Trần Viễn nhất định sẽ bị hủy diệt.
Đến lúc đó, cho dù Trần Viễn không chết, thì cũng biến thành một người thực vật.
Chính vì thế, mặc dù nó đang rất phẫn nộ, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh tức giận, mà không thể làm gì được đối phương.
Càng như vậy, nụ cười trên mặt hắc anh càng thêm cuồng tiếu.
Chỉ có điều, từ sâu trong ý thức của Trần Viễn lúc này, đột nhiên hiện ra một vệt tinh quang.
Ngay sau đó, cũng không biết là thứ đồ vật gì, đột nhiên phát ra một tia sáng cực kỳ chói mắt, đánh thẳng về phía hắc ảnh.
Mọi thứ diễn ra cực kỳ bất ngờ, đợi cho hắc ảnh có thể phản ứng lại, thì tia sáng kia đã đánh tới trước mặt của nó.
Còn không đợi cho nó kịp thời chạy trốn, lúc này hư ảnh của Phượng Hoàng cũng phát ra một trận âm thanh mừng rỡ.
Đồng thời, thân hình của nó hóa thành một vệt tinh quang, hướng về phía tia ánh sáng kia phóng tới.
Lúc này, vẻ mặt của hắc ảnh có chút hoảng sợ, nó thật sự không có nghĩ đến, ẩn sâu trong ý thức của Trần Viễn còn cất giấu một vật đáng sợ như vậy.
Nhưng lúc này, cho dù nó muốn chạy trốn, thì cũng không có cách nào chạy thoát được.
Thế nên, trước khi bị vệt ánh sáng kia đánh trúng, hắc ánh mới tức giận rống lên một trận.
“Không, bản tọa là Tà Thần chí cao vô thượng, bản tọa làm sao có thể dễ dàng chết ở đây được? A…”
Đến cuối cùng, hắc ảnh phát ra một tiếng hét thảm, rồi khí tức của nó cũng hoàn toàn biến mất.
Mà lúc này, trong ý thức của Trần Viễn vậy mà hiện ra quả cầu lửa, trôi nổi bồng bềnh ở giữa hư không.
Bao quanh vây lấy xung quanh của nó lúc này, chính là một cái hư ảnh Phượng Hoàng hơi có mấy phần mờ ảo.
“Ài, xem như đây là một hồi tạo hóa giữa ta và ngươi.
Ta dùng lại một chút ý thức ít ỏi này của mình, đưa ngươi thức tỉnh đi!”
Lời này là từ trong miệng của hư ảnh Phượng Hoàng nói ra.
Ngay sau đó, nàng giống như một tia sáng, xông vào bên trong quả cầu lửa biến mất không thấy gì nữa.
Mà tất cả những thứ này, Trần Viễn cũng không có cách nào biết được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Viễn cũng không biết bản thân mình đã hôn mê bao lâu.
Nhưng lúc này, bên tai của anh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh nói chuyện.
“Chị Thục Hiền, chị đi nghỉ ngơi một chút đi.
Để em ở đây chăm sóc cho anh ấy một lúc cũng được.”
Âm thanh này, Trần Viễn cảm giác có chút quen thuộc, nhưng trong lúc mơ màng, anh cũng không nhân ra người nói là ai.
Sau đó, một giọng nói hơi có phần mệt mỏi đáp lại.
“Chị không sao, nếu như em có việc thì về trước đi.
Anh ấy, cứ để cho chị chăm sóc là được rồi.”
Nghe vậy, âm thanh kia có chút chần chừ, rồi gật đầu đáp nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không nghe được chuyện gì nữa.
Thời gian lại lần nữa trôi qua.
Lúc này, Trần Viễn cảm giác trong ngực mình có chút ấm áp.
Hơn nữa, lực lượng ở trong cơ thể của anh cũng khôi phục không ít.
Chỉ là, không biết vì nguyên nhân nào đó, ý thức của anh vẫn không có cách nào thoát khốn được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh tồn tại.
“Anh Viễn, anh hãy mau tỉnh dậy đi.
Bé Yến, nó vừa mới hỏi thăm anh.
Con bé mấy ngày gần đây sức khỏe rất tốt, nghe bác sĩ nói chứng bệnh của con bé đã thuyên giảm không ít.
Chì cần chậm rãi tĩnh dưỡng thêm vài năm nữa, nhất định con bé có thể khôi phục lại như bình thường.”
Lần này, Trần Viễn đã có thể xác định, âm thanh nói chuyện với mình lúc này chính là của Lưu Thục Hiền.
Chỉ là, anh cũng không hiểu, vì sao Lưu Thục Hiền lại có mặt ở đây.
Hơn nữa, nơi này là nơi nào, vì sao xung quanh lại có chút yên tĩnh.
Với lại, trong không khí còn tràn ngập mùi thuốc sát trùng, thứ này thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy rất khó chịu.
“Ừm?!”
Lúc này, Lưu Thục Hiền vẫn như thường lệ, ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Trần Viễn thì thầm nói chuyện với anh.
Nhưng đột nhiên, cô phát hiện ra ngón tay của Trần Viễn trở nên nhúc nhích.
Nhất thời, vẻ mặt của cô có mấy phần kích động, vội vàng đi ra ngoài phòng bệnh, hô lên.
“Bác sĩ, bác sĩ! Các anh mau tới đây giúp tôi đi, anh ấy đã tỉnh dậy rồi!”
Nghe được tiếng hô hoán của Lưu Thục Hiền, các bác sĩ không khỏi vội vàng chạy đến phòng bệnh.
Nhưng khi bọn họ đi vào kiểm tra một hồi, phát hiện Trần Viễn vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy tỉnh dậy, ánh mắt không khỏi thất vọng, nhìn về phía Lưu Thục Hiền nói ra.
“Cô Thục Hiền, mặc dù tôi biết là cô rất quan tâm đến anh ấy.
Thế nhưng, đây đã là lần thứ năm trong tuần này cô gọi chúng tôi đi vào kiểm tra khi anh ấy vẫn còn hô mê.
Chuyện này, thật sự không thể nào gấp được đâu.
Cô hãy tin tưởng vào bác sĩ chúng tôi, chúng tôi sẽ nghĩ hết mọi cách để làm cho anh ấy tỉnh dậy!”
Nghe được lời nói lúc này của bác sĩ, Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng uất ức.
Vừa rồi, cô rõ ràng là nhìn thấy ngón tay của Trần Viễn đã nhúc nhích.
Mấy lần trước có thể là do lo lắng nên nhìn nhầm, nhưng lần này cô rất chắc chắn mình không có nhìn sai.
Chỉ là, trong lúc Lưu Thục Hiền còn đang muốn lên tiếng giải thích với bác sĩ.
Lúc này, Trần Viễn không biết từ lúc nào đã ngồi bật dậy, nhìn lấy bốn phía xung quanh.
“Đây là nơi nào?”
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn sang.
Nhưng khi thấy được Trần Viễn thật sự tỉnh dậy, mọi người ở đây đều tỏ rõ sự vui mừng.
Nhất là Lưu Thục Hiền, từ khi nhận được tin tức Trần Viễn bị thương, hơn nữa rơi vào hôn mê rất sâu.
Cô đã không quản ngày đêm, đều luôn túc trực ở bên người của anh.
Thế nên, ngay khi thấy Trần Viễn thật sự tỉnh dậy, Lưu Thục Hiền đã không có cách nào kiềm chế được cảm xúc ở trong lòng của mình nữa.
Cô đột nhiên lao người, nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, sau đó liền khóc òa lên.
“Hu hu, cuối cùng thì anh cũng tỉnh dậy rồi.
Tôi mừng quá! Anh có biết không, cả mấy tháng nay tôi đều lo lắng cho anh, chỉ sợ anh không bao giờ tỉnh dậy nhìn thấy tôi nữa.”
Đột nhiên cảm nhận được nước mắt từ trên lông mi của Lưu Thục Hiền chảy dài xuống, vương lên mấy đầu ngón tay.
Nhất thời, tay chân Trần Viễn có chút lúng túng.
Nhưng rất nhanh, anh liền mỉm cười đáp lại.
“Không sao, bây giờ thì tôi đã tỉnh lại rồi!”
Nói xong, Trần Viễn cũng không ngần ngại, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Lưu Thục Hiền vào trong lồng ngục của mình.
Đồng thời, trong lòng của anh không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Kỳ thật, Trần Viễn đối với Lưu Thục Hiền có một loại tình cảm hết sức phức tạp.
Anh cũng không biết rõ là mình thích cô, hay chỉ là một loại cảm giác nào đó.
Nhưng, Trần Viễn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tình cảm của cô đối với anh là thật lòng.
Chính vì thế, lúc này Trần Viễn cũng không che giấu cảm xúc của mình nữa.
Anh muốn mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên như vậy là tốt nhất..