Lúc này, ở một chỗ vị trí cách đó hơn mười cây số, đám người Trần Viễn đã tụ tập lại với nhau. Anh hơi liếc mắt nhìn qua, kiểm tra lại quân số bên mình một chút. Ngoại trừ một vài người đã bị thương, thì trong đội ngũ cũng chỉ thiếu vắng hai binh sĩ. Bọn họ là những binh sĩ trước đó bị dị thú tập kích, sau đó mất tích, không thể nào tìm thấy thi thể.
Đối với những binh sĩ này, Trần Viễn chỉ có thể để cho hai vị tiểu đội trưởng ghi nhớ lại tên họ, cùng với lưu lại một chút vật dụng cá nhân hàng ngày của bọn họ. Đợi sau khi làm xong nhiệm vụ, Trần Viễn sẽ đem những di vật này trả về cho người thân của những binh sĩ hy sinh. Đây xem như là một chút kỷ vật cuối cùng còn sót lại, Trần Viễn cũng không có được biện pháp nào khác. Dù sao, sự xuất hiện của bầy thú vừa rồi thật sự quá mức bất ngờ. Nếu như không phải là anh kịp thời chạy đến, sợ rằng toàn bộ đội ngũ hiện tại cũng không còn lại được bao nhiêu người.
“Được rồi, mọi người chỉnh đốn lại quân trang, chờ đợi thêm một chút. Để cho đội ngũ còn lại tụ hợp, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, tiến về phía di chỉ.”
Trần Viễn hơi thấp giọng ra lệnh, đám binh sĩ nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm, đều rất nghiêm túc kiểm tra lại quân tư trang. Bọn họ biết rõ, phía trước vẫn còn nguy hiểm đang rình rập, cũng không ai có thể đảm bảo toàn bộ mọi người có thể bình an rời khỏi nơi này. Nhưng đây là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho, bọn họ cũng không có cách nào kháng lệnh, chỉ có thể hy vọng vào thực lực của Trần Viễn, cũng như khả năng chỉ huy của anh.
Đội ngũ của Trần Viễn cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, nhóm người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chỉ cách vài phút liền vội vàng chạy tới. Lúc này, Trần Viễn hơi kiểm lại một chút quân số của bọn họ, so với đội ngũ của anh quả thật là tổn thất cực kỳ nặng nề.
Advertisement
Ban đầu, đội ngũ đi theo Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng có hơn ba mươi người, so với đội ngũ của Trần Viễn nhiều hơn gần một nửa. Thế nhưng, lúc này bọn họ chỉ còn sót lại không đến mười lăm người. Hơn nữa, phân nửa trong đó đều bị không ít thương tích trong người.
Như vậy mới có thể thấy được, sự chênh lệch giữa hai chi đội ngũ này là lớn đến như thế nào. Nhưng lúc này, Trần Viễn cũng không có thời gian để ý đến nhiều như vậy. Sau khi cùng với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chào hỏi một phen, anh liền lập tức ra lệnh, nói ra.
“Xuất phát!”
Ngay sau đó, cả hai chi đội ngũ đều bám sát vào nhau, hướng về phía khu trung tâm của di chỉ chậm rãi chạy tới.
Advertisement
Bởi vì vừa rồi trải qua một hồi đại chiến vô cùng kịch liệt, thế nên binh sĩ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi có chút mệt mỏi, vị trí của bọn họ còn cách khu vực trung tâm di chỉ hơn ba mươi cây số nữa, lúc này cả đám đều mặt đầy mồ hôi, trên khuôn mặt mang theo mấy phần mệt mỏi.
Chỉ có điều, rút ra kinh nghiêm từ lần trước, hơn nữa sau khi chứng kiến được thực lực thật sự của Trần Viễn, cả đám đều không dám lên tiếng đòi hỏi nghỉ ngơi, ngược lại đều không ngừng gắng sức, bám theo đội ngũ phía trước do Trần Viễn dẫn đường, không ai muốn mình phải bị bỏ lại phía sau.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn ra tình huống của đám binh sĩ đi ở phía sau. Lúc này, anh hơi ra hiệu cho đội ngũ của mình dừng lại một chút. Sau đó, ánh mắt lướt qua sắc trời, thấy bầu trời đã dần dần chuyển sang hồng nhạt, cũng chuẩn vào đêm.
Lúc này, anh mới xoay người nhìn về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng nói ra.
“Đội trưởng, tạm thời cho mọi người dựng trại, nghỉ ngơi ở đây đi. Tôi sẽ từ mình đi dạo xung quanh dò đường một chút. Nếu như có gì nguy hiểm tôi sẽ dùng tín hiệu để báo động cho mọi người biết.”
Lúc nói ra lời này, thần sắc của Trần Viễn mang theo mấy phần nghiêm túc. Nghe thế, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, hai người đều đồng thanh gật đầu đáp lại.
“Tốt!”
Sau đó, đám binh sĩ nhận được mệnh lệnh hạ trại, cả đám đều không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỳ thật, bọn họ lúc này cũng đã tiêu hai thể lực không nhỏ. Hơn nữa, vết thương trên người khiến cho sức lực của những binh sĩ này cũng kém đi rất nhiều.
Chính vì thế, sau khi nghe được mệnh lệnh hạ trại của Trần Viễn, cả đám đều không khỏi vui mừng, vội vàng đem lều trại đã được đựn sẵn ở trong ba lô, tức tốc mở ra.
Mặc dù bị thương, thể lực tiêu hao nhưng tốc độ dựng trại của những binh sĩ này thật sự rất nhanh. Không đến mười phút, hơn chục cái lều bạt được dừng một cách hoàn tất, xếp theo vị trí vô cùng gọn gang ngăn nắp.
Thấy được tình cảnh này, trong lòng Trần Viễn cũng rất hài lòng, nhẹ gật đầu một cái. Sau đó, anh cùng với hai vị tiểu đội trưởng ở trong đội ngũ của mình bàn giao một chút, liền vội vàng rời đi, dự định dò xét tình huống bốn phía xung quanh.
Ban đầu, nghe được Trần Viễn tự mình ra ngoài trinh sát, cả Trần Khâm lẫn vị tiểu đội trưởng còn lại đều cực lực phản đối, cả hai đều muốn đi theo để hỗ trợ cho Trần Viễn. Nhưng Trần Viễn lại vô cùng dứt khoát từ chối. Nói đùa cái gì, chỉ dựa vào thực lực của hai người bọn họ, sợ rằng gặp phải nguy hiểm còn cần để cho Trần Viễn ra tay trợ giúp, cũng chẳng thể nào giúp ích được việc gì. Hơn nữa, kỳ thật lần này Trần Viễn dự định ra ngoài một mình còn có một nguyên nhân khác.
Tất nhiên, những thứ này anh cũng không muốn nói với bất kỳ ai. Cũng không phải là anh không tin được những người ở đây, mà việc này thật sự đối với Trần Viễn có ý nghĩa hết sức quan trọng. Hơn nữa, anh cũng không quá chắc chắn, thứ đó có thật sự tồn tại ở đây hay không.
Thế nên, qua suy nghĩ hồi lâu, Trần Viễn vẫn là quyết định tự mình đi dò xét một phen mới yên tâm. Dù sao, có được thứ đồ vật này, thực lực của anh nhất định sẽ một lần nữa đại tăng. Đến lúc đó, việc bảo vệ an toàn cho những binh sĩ này cũng dễ dàng hơn một chút.
Chính vì thế, sau khi bàn giao với cấp dưới xong xuôi, cũng dặn dò qua với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng một ít việc vặt. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chớp động, biến mất ở trong rừng cây không thấy.
Trên một chỗ vách núi, phía dưới là một vùng đồng cỏ rộng lớn, thân ảnh của Trần Viễn chậm rãi hiện ra. Lúc này, Trần Viễn đã rời khỏi đội ngũ hơn nửa giờ đồng hồ, bằng vào tốc độ hiện tại của bản thân, anh rốt cuộc cũng chạy tới khu vực di tích.
Chỉ có điều, xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn chỉ là một vùng phế tích, toàn bộ thạch động đã bị nổ nát, không còn hiện rõ hình dáng. Hơn nữa, cửa vào của khu di tích hiện tại đã bị đất đá chặn kín, cho dù Trần Viễn có muốn xông đi vào cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian.
Tất nhiên, Trần Viễn có thể chờ đợi đội ngũ của mình đuổi tới, sau đó chậm rãi đem nơi này dọn ra. Thế nhưng, lúc này Trần Viễn cũng không có được nhiều thời gian như vậy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn tự mình tìm đến một chỗ đất trống. Nơi này nhìn từ bên ngoài nhìn đến cũng không có gì đặc biệt. Nhưng lúc này, cổ tay Trần Viễn hơi khẽ lật một cái, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam bỗng nhiên hiện ra. Anh không một chút do dự, đem ngọn lửa ở trên tay phóng tới, đánh về phía mặt đất ở phía trước mặt.
Ngay lập tức, một màn vô cùng kỳ dị hiện ra, ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay của Trần Viễn vậy mà trực tiếp xuyên thấu qua khỏi lòng đất, sau đất hoàn toàn biến mất không thấy.
“Quả nhiên phương pháp này thật có tác dụng?!”
Tức thì, trong ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần kích động. Chỉ có điều, ngay sau đó anh liền nhíu mày lại. Bởi vì, trải qua mấy lần công kích, Trần Viễn cũng không có cách nào đem cấm chế ở đây mở ra.
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn có được thời gian suy nghĩ bao lâu. Lúc này, phía xa xa chân trời đột nhiên truyền lên một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó, mấy luồng lôi điên từ trên bầu trời đột nhiên bổ xuống, hướng về phía một vị trí ở cách nơi này khoảng chừng hai ba chục cây số đập xuống.
Ầm!
Ầm!
Trên bầu trời truyền đến vô số âm thanh đinh tai nhức óc, trong đầu của Trần Viễn lúc này cũng bất chợt hiện ra một đoạn âm thanh.
“Chíu chíu!”
Đoạn âm thanh này cũng không phải là thứ gì khác, mà chính là hư ảnh phượng hoàng ở trong cơ thể của anh phát ra.
Trần Viễn cũng không biết rõ, đây là linh hồn của quả trứng kỳ quái kia hiện ra, vẫn là tàn hồn của Hỏa Phượng lần trước lưu lại. Chỉ là, thứ này đối với anh dường như cũng không có bất kỳ suy nghĩ bất lời nào. Thậm chí, đoạn thời gian gần đây anh nhận từ nó không ít ích lợi.
Lúc này, âm thanh của hư ảnh phượng hoàng phát ra, giống như là muốn đem Trần Viễn thúc giục, chạy về nơi vị trí bị lôi điện đánh xuống.
Sau khi do dự, đắn đo một hồi, Trần Viễn khẽ cắn chặt môi. Đồng thời, linh lực ở trong cơ thể của anh quán thấu vào dưới lòng bàn chân, bắt đầu tăng tốc vọt đi.
Nếu như lúc này có người xuất hiện ở đây, thấy được thân ảnh của Trần Viễn, nhất định là sẽ bị hù dọa cho giật mình. Bời vì, tốc độ vừa rồi của anh cực nhanh, so với một chiếc mô tô phân khối lớn còn muốn nhanh hơn mấy lần. Không đến vài phút, từ vị trí ban đầu ở gần chỗ di tích, thân ảnh của Trần Viễn vậy mà đã xuất hiện ở nơi xảy ra tiếng nổ lớn.
Lúc này, thân ảnh của Trần Viễn mới bắt đầu chậm rãi hiện ra. Chỉ là, vừa nhìn thấy được hình ảnh trước mắt, Trần Viễn không khỏi cảm thấy trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, nơi này vậy mà xuất hiện một con quái vật có hình thể hết sức khổng lồ. Hơn nữa, trên người của nó lúc này còn tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ. Chỉ có điều, bộ dáng của nó lúc này thật sự có chút bết bát, trên người có vài chỗ vết thương bị đánh cho cháy khét, lớp vảy trên người cũng bị tróc ra một mảng lớn.
Dường như, vừa rồi vị trí mà lôi điện bổ xuống chính là phía trên cơ thể của nó. Với lại, ngay gần vị trí của con quái vật có hình thể giống như xà như long này vậy mà còn xuất hiện một gốc cổ thụ cao đến cả ngàn mét, toàn thân của cành lá rậm rạp, bao trùm cả một khuôn viên mấy chục kilomet vuông. Hơn nữa, phía trên cổ thụ còn treo lấy mấy chục khỏa trái cây, trong đó có không ít trái cây đả chín mộng, phía trên tỏa ra một loại hương khí đủ để cho Trần Viễn có loại xúc động muốn trực tiếp xông lên, đem từng khỏa trái cây này đoạt lấy.
“Thiên Niên Linh Quả?!”