“Này, anh kia? Anh không có mắt hả? Làm sao lại đụng vào người của chúng tôi?”
Từ trong phòng ăn bước ra, Trần Viễn còn chưa đi được bao xa.
Đột nhiên, một nhóm ba người ồn ào đi tới.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao to vạm vỡ bước chân bỗng dưng loạng choáng, đụng về phía người của Trần Viễn.
Trong lúc Trần Viễn vẫn còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thì một gã đàn ông cao to khác đã ầm ầm lao tới, hướng về phía Trần Viễn chỉ tay, quát lớn.
Nhìn thấy bộ dáng của mấy người này, lại nhớ đến câu nói uy hiếp của Trịnh Thiếu Kiệt trước lúc rời đi.
Nhất thời, mí mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại.
Sau đó, anh dùng giọng nói hết sức thản nhiên, nhìn lấy ba người đang đứng diễn trò ở trước mặt mình.
“Ba người các anh tốt nhất là nên cút đi, trước khi tôi kịp nổi nóng, cho mỗi người các anh một đấm!”
“Mày nói cái gì?”
“Thằng này, mày muốn chết?!”
Cả ba gã đàn ông to lớn đều trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, Trần Viễn lại chẳng lộ ra một chút sợ hãi nào.
Ngược lại, anh còn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Sau đó, dùng biểu lộ hết sức khinh thường, nhìn về phía ba người bọn họ.
“Thế nào? Lỗ tai mấy người bị điếc hết cả rồi sao? Cút đi, ông đây không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với các người.”
Trần Viễn thật sự rất khinh thường đám lưu manh này.
Đừng nhìn bọn họ cao to vạm vỡ, bộ dáng dữ tợn như vậy thì liền có thể hù sợ được anh.
Chỉ cần anh muốn, thì dùng vài cái nắm đấm, là có thể đem ba tên này giải quyết triệt để.
Tất nhiên, Trịnh Thiếu Kiệt cũng chưa từng thấy Trần Viễn đánh nhau bao giờ.
Hắn nghe Trần Viễn phách lối như vậy, lại dám cùng với đám lưu manh gây sự.
Nhất thời, trong lòng của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi mừng thầm.
Đồng thời, hắn đối với Trần Viễn càng thêm hạ thấp vài bậc.
“Ngu xuẩn, dám động đến người của Hổ ca.
Xem ra, tên này thật sự là muốn bị đánh chết rồi.”
Thế nhưng, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu của Trịnh Thiếu Kiệt.
Một gã đàn ông cao lớn bất ngờ lao đến, hướng về phía Trần Viễn để tung ra nắm đấm của mình.
Trịnh Thiếu Kiệt còn chưa kịp vui mừng nhìn thấy cảnh tượng Trần Viễn bị đánh đập tàn nhẫn, thì một bàn tay đã vung tới, trực tiếp đem tên lưu manh kia đánh bay ra ngoài, đập về phía vách tường bên cạnh.
Ầm!
“Mẹ kiếp, là thằng nào chán sống rồi hả? Dám đến địa bản của Hổ ca để gây sự?”
Từ trong phòng VIP bên cạnh, một gã đàn ông đầu trọc, với một vết sẹo dài khoảng chừng ba cetimet ở trên mí mắt bên phải tỏ ra vô cùng tức giận, từ trong phòng bao nhảy thẳng ra ngoài, quát lên một trận.
Nhìn thấy người đàn ông đầu trọc này xuất hiện, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt liền trở nên bừng sáng.
Mà hai tên lưu manh còn lại, lúc này cũng mừng rỡ hô lên.
“Anh Đao Nhỏ, là thằng này.
Là nó đã đánh người của chúng ta.
Hơn nữa, nó còn vô cùng phách lối, nói Hổ ca là ai, nó cũng chẳng cần phải biết!”
Bốp!
Tên lưu manh vừa mới hớn hở mở miệng lên tiếng tố cáo, bàn tay của gã đầu trọc đã vung đến, trực tiếp tát thẳng lên mặt của hắn.
“Mẹ kiếp, tên của anh Hổ mà mày cũng dám gọi thẳng ra như vậy sao? Cút!”
Đem tên đàn em đạp bay ra ngoài, ánh mắt của Lưu Toàn lúc này mới nhìn về phía Trần Viễn.
Trong con ngươi của hắn, còn lộ ra mấy phần lãnh ý.
“Là mày, đã đánh người của tao, có đúng vậy không?”
Thấy gã mặt sẹo vừa xuất hiện đã không cần phân rõ lý lẽ, còn trợn mắt nhìn về phía mình, trong lòng Trần Viễn âm thầm cười lạnh.
Đồng thời, anh cũng vô cùng thản nhiên, gật đầu đáp lại.
“Phải thì thế nào? Mà không phải thì sẽ thế nào?”
“Mẹ kiếp, mày đang giỡn mặt với ông à?”
Bị Trần Viễn trêu chọc, vẻ mặt của gã đầu trọc không khỏi trở nên tức giận.
Ngay sau đó, hắn tung ra một nắm đấm, hướng về phía Trần Viễn để nói chuyện.
Đối với hành động này của Lưu Toàn, Trần Viễn đã sớm đoán biết từ trước.
Anh rất bình tĩnh, nhìn lấy hắn, mở miệng ra cười.
“Người xưa có câu nói, đánh người thì không nên đánh mắt.
Thế nhưng, anh đã không nể mặt mũi của tôi như vậy, thì cũng không nên trách tôi không có khách sạo?!”
Nghe được lời này của Trần Viễn, tất cả những người ở đây đều không khỏi trở nên kinh ngạc.
Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều kẻ phách lối, nhưng chưa từng thấy ai lại phách lối giống như Trần Viễn.
Đương nhiên, sở dĩ Trần Viễn trở nên phách lối như vậy, bởi vì anh thấy đám người này nhất định là có liên quan đến Trịnh Thiếu Kiệt.
Đã bọn họ muốn đối phó với anh, anh cần phải khách sáo với bọn họ làm gì?
Mặc dù động tác của Lưu Toàn vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, gốc độ cũng cực kỳ hiểm ác.
Trong không khí còn truyền đến một trận gió thổi, bởi vì nắm đấm của Lưu Toàn có lực đi rất mạnh.
Nếu như một người bình thường, ăn phải một này này, khuôn mặt không có biến dạng thì cũng sẽ bị gẫy xương quai hàm, nằm viện một tuần, nửa tháng.
Chỉ có điều, lần này đối thủ của hăn là Trần Viễn.
Những động tác này của Lưu Toàn, ở trong mắt anh chẳng khác nào một thước phim quay chậm.
Hơn nữa, thực lực của tên này so với mấy tên lính trước đây được anh huấn luyện, còn thua kém rất xa.
Thế nên, ngay khi nắm đấm của Lưu Toàn có thể đánh được tới trước mặt của Trần Viễn, thì một bàn tay của anh đã vươn ra, trực tiếp đem nắm đấm của hắn giữ chặt lại.
“A…”
Trong lòng khẽ giật mình, Lưu Toàn không khỏi hô lên một tiếng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Viễn lại khiến cho Lưu Toàn cảm thấy tức giận không thôi.
“Chỉ bằng một chút thực lực này, mà anh cũng muốn đối phó với tôi thật sao?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt của Trần Viễn lộ ra dáng vẻ thất vọng, Lưu Toàn lúc này không khỏi giận dữ quát lên.
“Mẹ kiếp, chẳng qua ông đây không có chuẩn bị, vừa rồi chỉ tung ra ba phần thực lực mà thôi.
Nếu mày có bản lĩnh, thì hãy thả tay của tao ra.”
“Được!”
Vốn tưởng là Trần Viễn chỉ đang nói giỡn.
Nhưng khi thấy anh thật sự đem nắm tay của Lưu Toàn thả ra, tất cả những người có mặt ở đây đều lộ ra biểu hiện hết sức kinh ngạc.
Mà lúc này, trong lòng của Lưu Toàn cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Mặc dù vừa rồi hắn cũng không có dùng hết sức.
Nhưng nói như thế nào, một đấm khi nãy, cho dù là lính đặc chủng cũng chưa chắc có thể hề hợt ngăn cản.
Hơn nữa, thông qua ánh mắt của Trần Viễn, Lưu Toàn có thể thấy được anh cũng chưa tung ra hết thực lực của mình.
Tuy trong lòng thật sự khiếp sợ, nhưng đứng trước đàn em của mình, lại còn có không ít người quan sát.
Sắc mặt của Lưu Toàn lúc này có chút nghiêm nghị, hắn nhìn lấy Trần Viễn, quát lên một tiếng.
“Tốt, nếu như cậu có bản lĩnh như vậy.
Vậy thì, hãy xem chiêu này của tôi đi.
Đây là tuyệt kỹ thành danh của tôi, hy vọng là cậu có thể đỡ được.”
Vừa nói dứt lời, trong miệng Lưu Toàn quát lớn một tiếng.
Sau đó, chỉ thấy thân hình của hắn hơi cúi gập lại, rồi sau đó bật lên giống như một sợi dây cung, hướng về phía Trần Viễn lao tới.
So về tốc độ cũng như lực sát thương, thì rõ ràng chiêu thức này lợi hại hơn một đấm vừa rồi rất nhiều.
Cho dù Trần Viễn trong lòng lúc này cũng có mấy phần tán thưởng.
Chỉ có điều, tán thưởng thì tán thưởng, nhưng anh vẫn luôn có loại cảm giác vô cùng thất vọng.
Bởi vì, một chiêu này cũng không thể nào để cho anh có thể bộc lộ ra một phần năng lực thật sự của mình.
Lần nữa vung nắm tay của mình lên, đòn công kích của Lưu Toàn lúc này vừa vặn xông tới.
Thế nhưng, ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.
Trần Viễn không hề tránh né, mà chỉ dùng lấy một đầu ngón tay, ấn nhẹ lên trên bắp đùi của Lưu Toàn.
Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của hắn trở nên cứng đờ, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, nhìn về phía Trần Viễn.
“Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”
Thật sự động tác lúc này của Trần Viễn quá mức quỷ dị, ai cũng không thể nào tưởng tượng ra được.
Một đòn công kích mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể ứng phó được.
Thế nhưng, ngay khi tiếng nói của Lưu Toàn vừa vang lên.
Lúc này, một tiếng vỗ tay từ trong phòng VIP đột nhiên vọng ra ngoài.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên, mang giầy tây, mặc áo vest, từ trong phòng bao bước ra.
“Ha ha ha, tốt, thật sự rất tốt! Đã lâu lắm rồi, mới có người dám đến đây gây sự với A Hổ tôi!”
Người này vừa bước ra, trong miệng đã phát ra một tiếng cười to.
Đồng thời, mấy người Lưu Toàn cũng hiện ra dáng vẻ cực kỳ mừng rỡ, hướng về phía người đàn ông trung niên, mặt chữ điên hô lớn.
“Lão đại, là lão đại!”
“Anh Hổ, mau cứu em!”
Trong lúc đám người Lưu Toàn vẫn còn đang dùng ánh mắt cực kỳ thành tín, nhìn về phía lão đại của mình.
Lúc này, âm thanh vô cùng lạnh nhạt của Trần Viễn đã vang lên, làm cho bầu không khí ở đây trở nên cực kỳ quỷ dị.
“Ồ, thì ra là anh?!”
Ngay sau đó, trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, người đàn ông trung niên giống như một đứa trẻ, lao chằm về phía Trần Viễn, khóc lớn một trận.
“Ân nhân, anh chính là ân nhân phải không? Tôi đã tìm anh rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được ân nhân ở đây! Ha ha ha!”.