“Được rồi, được rồi! Mọi chuyện đến đây là dừng!”
Ngay vào lúc này, một trận âm thanh giống như là chuông đồng, từ phía trên đỉnh núi đột nhiên vọng xuống, để cho tất cả những người có mặt ở đây, kể cả là Trần Viễn đều nhịn không được, đưa mắt nhìn về phía không trung.
Không biết từ lúc nào, một vị lão giả mặc lấy một bộ đạo bào màu trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, từ phía trên đỉnh Thiên Sơn chậm rãi phi thân bay xuống.
Truyện Trinh Thám
Mặc dù tốc độ của vị lão giả này cũng không nhanh, như chỉ nháy mắt liền thấy ông ta dừng lại ở dưới chân núi, cách đám người Trần Viễn không đến vài mét.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi âm thầm giật mình.
Đồng thời, vẻ mặt của anh hơi có mấy phần cảnh giác, nhìn về phía đối phương.
“Chàng trai trẻ, không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.
Chuyện lần này cũng là lỗi của ta, đã không quản giáo cho tốt môn nhân đệ tử của mình.”
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn có vẻ đề phòng, vị lão giả áo bào trắng lúc này không khỏi cười lên một tiếng.
Đồng thời, ánh mắt hơi có mấy phần nghiêm nghị, nhìn về phía người nhị sư huynh đang nằm quỳ rạp ở dưới mặt đất, trên vẻ mặt của ông ta cũng mang theo mấy phần khó coi.
“Sư… sư phụ!”
Mà vừa nhìn thấy vị lão giả áo bào trắng xuất hiện, trên mặt của nhị sư huynh bỗng chốc trở nên tái mét.
Đồng thời, một cỗ cảm giác vô cùng xấu hổ, xen lẫn với sợ hãi trào dâng trong lòng của hắn.
“Hừ!”
Vị lão giả áo bào trắng lúc này cũng chỉ hừ lên một tiếng, sau đó tùy tiện phất tay, liền trực tiếp đem nhị sư huynh đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó khoảng hơn mấy chục mét.
Cũng không rõ đối phương vẫn còn sống hay đã chết, nhưng lúc này chẳng có chút động tĩnh gì.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi hơi khẽ nhíu mày một cái.
Nhưng anh cũng đã nhìn ra được, đối phương không phải là người dễ trêu.
Lúc này, anh chỉ có thể làm như không thấy, cũng không tiếp tục lên tiếng chất vấn.
Mà nhị trưởng lão cùng với Lương Minh Nguyệt, lúc này sau khi trải qua một hồi thất kinh, bọn họ rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, đồng thời đưa tay chắp ở trước người, vội vàng nói ra.
“Trưởng môn sư huynh!”
“Sư bá!”
Nhìn thấy phản ứng của hai người này, vị lão giả mặc áo bào trắng cũng chỉ hơi nhẹ gật đầu, mà không lên tiếng đáp lại.
Ngược lại, ánh mắt của ông ta không khỏi nhìn về phía Trần Viễn, nhìn nhiều đến mấy lần.
“Ắt hẳn, cậu là người mang theo Thần Ấn, muốn đến đây để tiếp nhận truyền thừa phải không?”
Mặc dù trong lòng đã biết rất rõ, nhưng nghe vị lão giả này lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn cũng làm ra vẻ khách khí, hơi nghiêng người về phía trước một chút, thấp giọng nói ra.
“Vâng!”
“Ừm, nhìn trên người cậu quả thực là có mang theo Thấn Ấn.
Hơn nữa, cốt cách cũng không tệ lắm.
Có lẽ, cậu có cơ hội để đón nhận được truyền thừa!”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của vị lão giả này cực kỳ thản nhiên, cũng không lộ ra bất kỳ tâm tình ba động nào.
Điều này không khỏi để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Vốn dĩ, anh còn tưởng tượng ra, sau khi biết được mình có mang theo Thần Ấn, chưởng môn của Thiên Cơ Môn nhất định sẽ vô cùng nhiệt tình tiếp đãi.
Dù sao, lúc đó nhìn thấy phản ứng của nhị trưởng lão cũng có thể thấy được lốm đốm.
Nhưng mà, sau khi đi lên trên Thiên Cơ Đảo, mọi thứ dường như cũng không giống như ở trong tưởng tượng.
Thậm chí, ngay cả đường lên Thiên Sơn cũng bị người khác chặn lại, điều này không khỏi để cho Trần Viễn cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Thế nhưng, lúc này vị lão giả áo trắng đã trực tiếp phất tay, nhẹ giọng nói ra.
“Được rồi, nếu như mọi người đều đã có mặt đông đủ, vậy thì để ta tự mình tiễn đi một đoạn!”
Nói xong lời này, cũng không thấy vị lão giả này sử dụng thuật pháp gì, mà chỉ thấy ông ta hơi nhẹ phất tay một cái.
Ngay sau đó, cả Trần Viễn cùng với hai người Lương Minh Nguyệt, nhị trưởng lão đều bị cuốn vào bên trong tay áo.
Đồng thời, thân hình của vị lão giả này lại một lần nữa nhẹ nhàng lướt đi, hướng về phía trên đỉnh Thiên Sơn bay đi.
“Đến nơi rồi!”
Trần Viễn cũng không biết rõ là mình đã được đưa đi bao lâu, nhưng khi âm thanh của vị lão giả này một lần nữa vang lên, anh đã thấy được bản thân mình vậy mà đã đứng ở trên đỉnh Thiên Sơn.
Nơi này linh khí vô cùng nồng đậm, bốn phía xung quanh cỏ cây không ngừng khoe sắc đua nở.
Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều linh cầm, linh thú.
Đều là những loại sinh vật anh chỉ được nhìn thấy từ bên trong ký ức của Hỏa Phượng đã truyền lại.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn đầy đủ thời gian quan sát xung quanh.
Lúc này, từ phía bên trong một chỗ đình viện, nằm ở vị trí trung tâm của đỉnh Thiên Sơn, một nhóm nam nữ, mặc lấy quần áo đạo bào, đột ngột tuôn ra.
“Chưởng môn sư huynh, chuyện này là như thế nào? Lương Bằng vì sao lại bị đánh?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên, tay cầm lấy một thanh trường kiếm, đưa tay chỉ về phía nhị sư huynh đang nằm ở dưới mặt đất.
Nghe thế, Trần Viễn mới chú ý đến, người này vậy mà không biết từ lúc nào đã đưa lên trên đỉnh Thiên Sơn.
Bất quá, khí tức của hắn có chút uể oải, cũng không rõ là vừa rồi bị vị lão giả mặc áo bào trắng kia đánh cho bị thương.
Hay là vì chuyện lúc trước cảm thấy xấu hổ, không dám ngẩng mặt lên nhìn người khác.
“Đổng sư đệ, chuyện này là chuyện giữa ta và đám đệ tử của mình.
Đệ muốn xen vào để làm gì?”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia dám đứng ra đối chất mình giữa đám đông, mặc dù vị lão giả áo bào trắng bình thường tính tính vẫn tương đối tốt, lúc này cũng nhịn không được, sắc mặt bỗng dưng trở nên nghiêm nghị.
“Trưởng môn sư huynh, mặc dù Lương Bằng là đệ tử của huynh, nhưng hắn cũng là cháu trai của ta, là con trai duy nhất của thất sư muội.
Chẳng lẽ, huynh cứ mặc kệ để cho người khác làm nhục đứa nhỏ này như vậy hay sao?”
Mặc dù chuyện vừa rồi chỉ diễn ra ở dưới chân núi, nhưng đám người này giống như đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Chính vì thế, lúc này đối phương mới dám lên tiếng chất vấn Cơ Vô Ngọc, trưởng môn của Thiên Cơ Môn.
Mà vừa mới được nghe nhắc đến thất sư muội, sắc mặt của Cơ Vô Ngọc tức thì liền trở nên vô cùng khó coi.
“Hừ, chuyện lần này ta chỉ mới trách phạt hắn một chút mà thôi.
Cho dù là thất muội có mặt ở đât, ta cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Nếu không phải nể tình hắn là con trai duy nhất của thất muội, Đổng sư đệ cho rằng ta chỉ trừng phạt nhiêu ấy thôi ư?”
Nghe được lời này của Cơ Vô Ngọc nói ra, Lý Đổng có chút sững sờ.
Nhưng mà, sau đó hắn cũng lấy lại bình tĩnh, dùng lấy ánh mắt có phần tức giận nhìn về phía Trần Viễn.
“Sư huynh, chẳng lẽ huynh vì một kẻ ngoại nhân như hắn, lại đối xử với đệ tử của mình như vậy hay sao? Hơn nữa, từ trước đến nay Thiên Cơ Môn chúng ta cũng không phải là không có người nhận được Thần Ấn.
Bằng vào một người như hắn, huynh cho rằng có thể lần nữa đem Thần Điện mở ra hay sao?”
Đến lúc này, Lý Đổng cũng không có tiếp tục đem chuyện của Lương Bằng nói ra.
Ngược lại, hắn đột nhiên chuyển hướng, chĩa thẳng đầu mâu về phía Trần Viễn.
Mà vừa mới nghe được lời này của đối phương, sắc mặt của Cơ Vô Ngọc tức thì trở nên cực kỳ nghiêm nghị, ánh mắt cũng mang theo phần hàn ý, nói ra.
“Đổng sư đệ, ta hy vọng là đệ hãy thận trọng một chút.
Chuyện này cũng không phải là đệ có thể tự tiện nói ra.”
Nghe được lời trách cứ của Cơ Vô Ngọc, trong lòng Lý Đổng không khỏi hơi khẽ giật mình một cái.
Bất quá, hắn giống như vẫn không có ý định bỏ qua, một mặt nghiêm túc, lần nữa nói ra.
“Trưởng môn sư huynh, không phải là ta không tin tưởng huynh.
Nhưng mà, chuyện lần này đúng như huynh đã nói ra, là một việc có quan hệ cực kỳ trọng đại đối với Thiên Cơ Môn của chúng ta.
Vậy nên, trước khi để cho hắn tiếp nhận truyền thừa, đệ muốn để cho đệ tử tinh anh ở trong tông môn đi lên thử một chút.
Nếu như hắn thật sự có thể đem những đệ tử này đánh bại, thì dù cho hắn có tự mình đi tiếp nhận truyền thừa, đệ cũng sẽ không lên tiếng nói thêm nửa lời.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Lý Đổng không khỏi khẽ liếc, nhìn qua một người thanh niên cầm kiếm, đang đứng ở phía sau lưng của mình.
Mà nghe được lời này của Lý Đổng, lông mày của Cơ Vô Ngọc hơi khẽ cau lại một cái.
Đồng thời, ánh mắt của ông ta cũng nhìn qua Trần Viễn, giống như đang muốn hỏi ý, anh có đứng ra tiếp nhận khiêu chiến hay không?
Đối với chuyện này, kỳ thật trước đó Lương Minh Nguyệt đã từng cố ý nhắc nhở cho Trần Viễn một lần.
Hiện tại, nhìn thấy mấy người này vậy mà thật sự muốn dùng phương thức khiêu chiến để ngăn cản mình nhận lấy truyền thừa, khóe môi của Trần Viễn không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Được thôi, tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của các vị.
Bất quá, ở đây tôi cũng có lời nói trước.
Nếu như các vị muốn xa luân chiến, vậy thì có thể một lần lên hết trên lôi đài, cũng đỡ mất công tôi phải tốn thêm thời gian.
Còn không, sau khi đánh xong, tôi hy vọng là các vị có thể giữ lời một chút, cũng đừng để cho tôi thấy thất vọng.”
Nghe Trần Viễn nói ra những lời này, đứng ở một bên khóe môi của Lương Minh Nguyệt không khỏi giật giật vài cái.
Mà đám người Lý Đổng, lúc này sắc mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Bọn họ đều không hề nghĩ đến, Trần Viễn vậy mà dám nói ra lời phách lối như vậy, còn muốn quần chiến.
Hơn nữa, là một mình anh quần chiến tất cả những đệ tử tinh anh ở đây.
“Vậy thì không cần, một mình tôi cũng đủ rồi!”
Đúng vào lúc này, người thanh niên trên tay cầm kiếm, đứng ở phía sau lưng của Lý Đổng, đột nhiên bước ra.
Hơn nữa, âm thanh của người này rất thản nhiên, hoàn toàn không có mang theo một tia cảm xúc dao động này.
Thấy được người này, hai mắt của Trần Viễn hơi khẽ híp lại.
Đồng thời, Cơ Vô Ngọc cũng khẽ phất tay.
Ngay lập tức, một tòa lôi đài từ dưới chân của mọi người bắt đầu hiện lên..