“Được rồi, được rồi! Ai làm việc nấy, tất cả đều giải tán hết đi!”
Ngay vào lúc này, Cơ Vô Ngọc đột nhiên lên tiếng, phất phất tay ra hiệu cho đám đệ tử đứng ở xung quanh tản đi.
Lập tức, toàn bộ đệ tử của Thiên Cơ Môn đều cấp tốc quay trở về nơi tu luyện của mình, cũng không có ai cả gan lưu lại ở đây dù thêm nửa giây.
Đồng thời, Cơ Vô Ngọc lại nhẹ nhàng phất tay lần nữa, lúc này cả tòa lôi đài liền chậm rãi chui vào mặt đất.
Nếu như vừa rồi không phải tự mình chứng kiến hết thảy, Trần Viễn thật sự không thể nào tưởng tượng ra nỗi, nơi này còn có một tòa lôi đài được cất giấu ở bên trong.
Nhưng mà, những thứ này tạm thời cũng không cần nhắc đến.
Hiện tại, đứng ở xung quanh ngoại trừ Trần Viễn cùng với chưởng môn Cơ Vô Ngọc, thì cũng chỉ có Lương Minh Nguyệt và nhị trưởng lão.
Bất quá, ở trước mặt của chưởng môn Cơ Vô Ngọc, nhị trưởng lão rõ ràng lộ ra vô cùng điệu thấp.
Thậm chí, đối phương còn tự để cho mình mất đi cảm giác tồn tại, đứng ở một bên không hề nhúc nhích một chút nào.
Nhưng Lương Minh Nguyệt thì hoàn toàn trái ngược, từ khi trở về Thiên Cơ Môn rõ ràng tính cách của cô cũng có biến hóa không nhỏ.
Chỉ là, ở trước mặt của chưởng môn, Lương Minh Nguyệt cũng không dám quá mức càn quấy.
“Được rồi, Trần Vũ, cậu đi theo tôi.
Còn hai người các ngươi, ai trở về nơi của người ấy đi.
Chưa có mệnh lệnh của ta, cũng không ai được phép ra ngoài, hiểu rõ chưa?!”
“Vâng, thưa trưởng môn!”
Lúc này, cả Lương Minh Nguyệt lẫn nhị trưởng lão đều hơi cúi thấp người xuống, tỏ ra vô cùng cung kính, đồng thời lên tiếng đáp lại.
Nhưng mà, cũng không đợi cho bọn họ nói xong, lúc này Cơ Vô Ngọc đã đưa tay lên miệng huýt sáo một cái.
Ngay sau đó, một con chim hạc màu trắng, phía trên đỉnh đầu có chùm lông mao màu đó, từ phía trên đỉnh núi cấp tốc bay xuống.
Mặc dù thân hình của nó không tính quá lớn, nhưng một cỗ khí tức vô cùng khủng từ trên thân của chim hạc tản ra, nhất thời để cho tâm thần của Trần Vũ có loại cảm giác kinh nghi bất định không ngừng.
Anh cũng không thể nào hiểu rõ, nơi này làm sao lại còn có một con Thiên Hạc xuất hiện? Loại Thiên Hạc này, một khi trưởng thành thực lực đều không kém hơn cảnh giới Địa Tiên là bao nhiêu.
Bất quá, con chim hạc này giống như vẫn còn chưa có trưởng thành, thực lực của nó chỉ vừa đạt đến cảnh giới đại tông sư nhất phẩm mà thôi, còn thiếu một chút nữa mới bước vào cảnh giới Địa Tiên.
“Được rồi, lên đi! Từ nơi này đến Truyền Thừa Điện vẫn còn một đoạn đường tương đối xa.
Hơn nữa, nơi này còn có một số cấm chế đặc thù, ngươi vẫn là cùng ta ngồi ở trên lưng hạc, chạy đến Truyền Thừa Điện thì vẫn tốt hơn!”
Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của Trần Viễn khi nhìn thấy con chim hạc của mình hiện thân, mặc dù ngoại mặt không có biểu lộ khác thường gì.
Nhưng trong lòng của chưởng môn Cơ Vô Ngọc không khỏi lộ ra mấy phần đắc ý.
Thật sự, cũng không phải là Cơ Vô Ngọc tính thích khoe khoang, mà vì từ lúc Trần Viễn xuất hiện trên Thiên Cơ Đảo tới giờ, đều là người của Thiên Cơ Môn ăn phải thiệt thòi.
Tuy rằng ngoài miệng không có nói gì, nhưng trong lòng của Cơ Vô Ngọc vẫn có một chút khó chịu.
Hiện tại, nhìn thấy Trần Viễn tỏ ra ngạc nhiên như vậy, ông ta làm sao có thể nhịn được, vui mừng.
Thế nhưng, Trần Viễn sau khi nghe xong yêu cầu của Cơ Vô Ngọc, trên khuôn mặt rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh.
Mặc dù chỉ chim hạc này hơi có một chút đặc thù, nhưng so với Phượng Hoàng đang tồn tại ở trong cơ thể của anh, thì rõ ràng nó còn phải kém hơn rất nhiều.
Chính vì thế, sau một hồi ngạc nhiên, anh cũng không có để ý đến chim hạc nữa.
Ngược lại, ánh mắt rơi vào trên người của Cơ Vô Ngọc.
Không biết vì sao, vừa rồi Trần Viễn lại có cảm giác, giống như Cơ Vô Ngọc đang âm thầm quan sát mình?
Bất quá, việc này cũng không có bằng chứng, Trần Viễn cũng không có cách nào mở miệng hỏi ra nghi vấn.
Thế nên, do dự một chút, anh vẫn quyết định làm theo yêu cầu của đối phương, trèo lên trên lưng hạc ngồi xuống.
“Tốt, đi thôi!”
Nhìn thấy Trần Viễn đã ngồi lên trên lưng hạc, lúc này Cơ Vô Ngọc mới quát khẽ một tiếng.
Ngay lập tức, chim hạc liền vỗ cánh bay lên.
Chỉ thấy một trận cuồng phong nhẹ nhàng thổi tới, từ khoảng cách hơn trăm mét ở dưới mặt đất, chẳng được mấy chốc thân hình của con chim hạc đã bay lên trên tầng mây cao đến cả năm, sáu trăm mét.
Có thể thấy được, tộc độ của con chim hạc này là kinh khủng đến cỡ nào.
Hơn nữa, cho dù tốc độ của nó bay nhanh như vậy, nhưng Trần Viễn lại không hề cảm giác một chút khó chịu nào.
Ngược lại, linh khi ở đây có chút nồng, để cho cơ thể của anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Cũng không biết là con chim hạc này đã bay được bao lâu, ngay khi Trần Viễn vừa mới nhắm mắt dưỡng thần được một lúc, âm thanh của chưởng môn Cơ Vô Ngọc đã lần nữa vang lên.
“Đến rồi!”
Nghe được âm thanh này, hai mắt của Trần Viễn mới chậm rãi mở ra.
Tuy rằng vừa rồi chỉ mới tu luyện được một lúc, nhưng Trần Viễn có loại cảm giác thực lực của mình lại tăng lên đến một mảng lớn.
Bất quá, lúc này phía trước mặt anh hiện lên một tòa cung điện nguy nga, phía trên cửa cung đặt lấy một tấm biển hiệu màu vàng.
Mặc dù chữ ở phía trên cửa điện là văn tự cổ, nhưng vừa nhìn đến Trần Viễn liền lập tức nhận ra được.
Đây chính là Truyền Thừa Điện mà Cơ Vô Ngọc vừa mới nói đến.
“Xuống thôi, nơi này ngoại trừ người mang theo Thần Ấn, những người bình thường đều không thể nào tiến vào.
Mặc dù ta là chưởng môn của Thiên Cơ Môn, nhưng nơi này ta cũng không có cách nào tùy tiện bước vào bên trong.
Vậy nên, Trần Viễn, cậu hãy tự mình đi vào trong đi.
Bất quá, cậu cũng không cần phải lo lắng, lúc trước ta cũng đã tiến vào trong đó một lần.
Bên trong tuyệt đối là nơi an toàn.”
Nói xong lời này, cũng không đợi cho Trần Viễn đáp lại, Cơ Vô Ngọc đã tự mình phất tay lên.
Sau đó, Trần Viễn lập tức liền từ trên lưng hạc bị ném xuống đất, rơi về phía trước cửa của cung điện.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn lấy Cơ Vô Ngọc một cái.
Thế nhưng, người này giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một bộ vô cùng thản nhiên, phất phất tay nói ra.
“Đi thôi, nơi này ta cũng không có cách nào ở lâu.
Khi nào xong việc, ngươi có thể trực tiếp đi bộ xuống núi.
Yên tâm, từ đây xuống núi cũng không có bao xa, chỉ cần đi hết một ngày một đêm liền có thể trở về được.”
Bỏ lại câu nói sau cùng, bàn tay của Cơ Vô Ngọc hơi khẽ vỗ nhẹ lên trên lưng hạc một cái.
Ngay sau đó, chim hạc lập tức vỗ cánh bay lên.
Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng chào hỏi, thân hình của Cơ Vô Ngọc cùng với chim hạc đã lặn bên trong tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.
“Cái lão già này?!”
Âm thầm tức giận mắng lên một tiếng, trong lòng Trần Viễn lúc này không khỏi dâng lên một chút khó chịu.
Bất quá, đây là nhà của người ta, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác.
Anh chỉ có thể buồn bực, đi vào bên trong Truyền Thừa Điện.
Giống như những gì Cơ Vô Ngọc vừa nói, nơi này thật sự không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Hơn nữa, ngay lúc Trần Viễn đi vào bên trong Truyền Thừa Điện, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên đem anh bao phủ vào bên trong.
Sau đó, ấn ký âm dương nằm ở trước ngực của Trần Viễn đột nhiên sáng lên một cái.
Đồng thời,cỗ lực lượng thần bí vừa rồi cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Trần Viễn cũng không suy nghĩ gì thêm nữa, chậm rãi đặt chân bước vào bên trong.
Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được một tòa cung điện vô cùng rộng rãi.
Thế nhưng, bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ đồ vật gì đặt ở bên trong.
Cho dù là bốn tấm vách tường, cũng chỉ là một mặt tường phẳng lì, không hề điêu khắc một chút họa tiết hay hoa văn gì.
Đứng ở trong một tòa cung điện rộng rãi như thế, Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng nhỏ bé, mờ mịt.
Anh cũng không biết, truyền thừa mà Lương Minh Nguyệt cùng với Cơ Vô Ngọc nhắc đến ở đâu.
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn vậy mà không biết phải làm thế nào tiếp theo.
Ngay lúc Trần Viễn cho rằng nơi này không có truyền thừa, cũng không có đồ vật gì để mình phải tốn công tìm kiếm.
Đột nhiên, một cỗ âm thanh già nua mang theo mấy phần tang thương bất chợt vang lên.
“Đứa nhỏ, rốt cuộc ngươi cũng đã tới rồi! Ta thật sự là chờ đợi ngươi rất nhiều năm!”
Nghe được âm thanh này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng hô lên một tiếng.
“Ai?!”
Thế nhưng, mặc kệ anh tìm kiếm như thế nào, đối phương đều không xuất hiện ở trong cung điện.
“Ài, đứa nhỏ này, vẫn còn vô cùng cảnh giác.
Bất quá, ta cũng không có ở đây.
Hay nói đúng hơn, toàn bộ nơi này đều là chính ta?!”
Lần nữa, âm thanh già nua mang theo mấy phần tang thương lại vang lên.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn có loại cảm giác lành lạnh sống lưng, toàn bộ lông tơ ở trên người anh đều dựng đứng lên.
“Tiền bối, ngài là ai? Mau mau đi ra để nói chuyện đi, cũng đừng hù dọa người khác như vậy.
Tôi thật sự không có nhiều thời gian để chơi trò trốn tìm với ngài!”
Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng Trần Viễn vẫn vô cùng trấn định, đem ánh mắt chăm chú nhìn về phía một chỗ vách tường.
“Ha ha ha, đứa nhỏ này thật sự không tệ.
Ngươi vậy mà vẫn có thể phát hiện ra được vị trí của ta.
Bất quá, thực lực của ngươi thật sự có chút yếu.
Không biết, ngươi có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta hay không?”
Ngay vào lúc mà Trần Viễn chăm chú nhìn về phía một chỗ vách tường, bên tai của anh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh văng vẳng.
Ngay sau đó, đứng cách vị trí ở bên phải anh khoảng chừng không tới vài mét, một cái hư ảnh hình người bất chợt hiện ra.
Đồng thời, một làn khói xanh chậm rãi tán đi, để lộ ra một khuôn mặt mang theo mấy phần tang thương, già nua.
“Ngài là?!”.