Không biết có phải vì con quái vật khổng lồ kia xuất hiện để cho bầy thú hoảng sợ hay không.
Lúc này, Trần Viễn ôm lấy Chương Tử Di một đường bay đi cũng không hề gặp trở ngại gì.
Qua một ngày một đêm bay không ngừng nghỉ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được một tòa đảo nhỏ, cách không trung khoảng tầm hơn mấy chục kilomet.
Bằng vào tốc độ hiện tại của bản thân, Trần Viễn tin tưởng chỉ cần bay không đến nửa giờ liền có thể đến nơi.
“Phía trước có một hòn đảo nhỏ, chúng ta tạm thời lên đảo nghỉ ngơi một hồi.
Sau đó lại lần nữa lên đường, hy vọng là chúng ta có thể tìm ra được di tích của Cổ Chiến Trường càng sớm càng tốt.”
Không biết vì sao, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi có một chút thất thỏm, bất an.
Thế nên, anh mới hướng về phía Chương Tử Di vẫn còn bị ôm ở trong ngực lên tiếng đề nghị.
Đối với yêu cầu của Trần Viễn, Chương Tử Di tất nhiên là không có ý kiến gì.
Ngay sau đó, hai người bọn họ bắt đầu hướng về phía hòn đảo kia bay tới.
Mặc dù nói là đảo nhỏ, nhưng kỳ thật diện tích của hòn đảo này lại không hề nhỏ một chút nào.
Hơn nữa, từ phía không trung nhìn xuống, hình thù của nó hơi có chút giống với một con rồng đang uốn lượn.
“Ồ?!”
Vừa mới ôm lấy Chương Tử Di từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc, trong miệng cũng khẽ ồ lên một tiếng.
Bởi vì, linh khí ở trên hòn đảo này vậy mà vô cùng nồng đậm, so với Thiên Cơ Đảo lần trước mà Trần Viễn được Lương Minh Nguyệt đưa đến, còn phải nồng đậm hơn rất nhiều.
Tất nhiên, đây là so với bên ngoài Thiên Cơ Đảo mà thôi, cũng không thể nào so được với vị trí trung tâm, nằm ở trên đỉnh Thiên Sơn được.
Bất quá, cho dù là như vậy, điều này cũng để cho Trần Viễn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Trong khi đó, vẻ mặt của Chương Tử Di thì càng không thể nào diễn tả bằng lời hết được.
“Lẽ nào, đây chính là Thần Long đảo ở trong truyền thuyết?!”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong miệng của Chương Tử Di không khỏi khẽ hô lên một tiếng.
Nghe được tiếng kinh hô này của cô, Trần Viễn cũng xoay đầu nhìn lại.
“Thế nào? Cô cũng nhận ra được lai lịch của hòn đảo này?”
Thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, khuôn mặt của Chương Tử Di không khỏi xấu hổ đỏ bừng lên.
Sau đó, cô liên tục lắc đầu nói ra.
“Tôi cũng không biết, nhưng từ trong điển tịch của gia tộc ghi lại, thì ở vùng cực bắc của địa cầu, từng có một tòa tiên đảo, được gọi là Thần Long đảo.
Bất quá, dù sao đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ai thấy qua hình dáng của Thần Long đảo là như thế nào.”
Nghe Chương Tử Di lên tiếng giải thích, lông mày của Trần Viễn bất chợt khẽ hơi nhíu lại.
Nhưng mà, sau đó anh cũng không có nói thêm lời nào, dùng lấy ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh, bắt đầu chậm rãi quan sát.
Không nhìn thì không biết, nơi này vậy mà có một tầng sương mù mờ mịt.
Mặc dù cũng không đến mức ảnh hưởng hai người bọn họ quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng điều này cũng để cho hai người bọn họ sinh ra cảnh giác.
Dù sao, nơi này chỉ là một vùng đất bằng phẳng, hơn nữa bốn phía xung quanh cũng không có cây cối hay đồ vật gì che lắp, đột nhiên toát ra một mảnh sương mù, tất nhiên không thể không có phòng bị.
Thế nhưng, không nghe được âm thanh nhắc nhở của thánh nữ ở trong Tiên Cung, Trần Viễn cũng không đến mức lo lắng.
Ngay sau đó, cả hai người bọn họ cẩn thận theo một chỗ phương hướng đi tới.
Đi được khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, vượt qua năm sáu kilomet.
Lúc này, bước chân của Trần Viễn hơi chậm lại một chút.
Thấy thế, đi theo bên cạnh cả anh, Chương Tử Di lộ ra mộ vẻ lo lắng, thấp giọng lên tiếng hỏi thăm.
“Thế nào?”
“Suỵt!”
Nhưng mà, Trần Viễn lập tức đưa tay lên ra hiệu, để cho cô giữ im lặng.
Sau đó, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía một chỗ vách đá ở gần đó, trong con ngươi bắn ra từng trận tinh quang.
“Là ai? Đi ra đi!”
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, phía sau vách đá vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn sắp bắt đầu thiếu đi kiên nhẫn, đột nhiên một cái bóng người từ phía đằng sau vách đá chậm rãi bước ra.
Người này một thân quần áo rách rưới, cả người gầy còm, trên mặt cũng đều là vết bẩn, nhìn không được rõ hình dáng, cũng rất khó phân biệt đối phương là nam hay nữ.
Bất quá, ánh mắt của Trần Viễn vẫn đang nhìn chăm chăm về phía đối phương, không một chút lơi là cảnh giác.
“Các người là ai? Vì sao lại đến được nơi này?”
Giọng nói của kẻ đứng phía đối diện có chút khàn khàn, cho dù Trần Viễn có được thính giác nhạy bén, anh cũng không có cách nào phân biệt được giới tính của đối phương.
“Chúng tôi bị lạc đường, thế nên mới lưu lạc đến hòn đảo này.”
Mặc dù không có phân biệt được đối phương là nam hay nữ, nhưng Trần Viễn vẫn lên tiếng đáp lại.
Nghe thế, thân ảnh kia có chút ngước đầu nhìn lên, quan sát lấy Trần Viễn và Chương Tử Di.
Mà hai người vừa bị ánh mắt của đối phương nhìn đến, đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái.
Ngay sau đó, âm thanh của nữ tử ở trong đầu của Trần Viễn cấp tốc vang lên.
“Cẩn thận!”
Nghe được tiếng hô này, Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng hốt hoảng, vội kéo lấy Chương Tử Di tránh lui về phía sau vài bước.
Nhưng mà, thân ảnh ở phía đối diện đã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, một cỗ khí lạnh từ phía sau gáy truyền đến, để cho Trần Viễn có loại lạnh hết cả vai gáy.
“Nhân loại, các ngươi không nên xuất hiện ở nơi này.”
Một cỗ âm thanh cực kỳ băng lãnh từ phía sau lưng truyền đến, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng xoay người lại, trực tiếp vung ra một quyền.
Oành!
Thế nhưng, quyền phong phát ra, Trần Viễn cũng không có cảm giác được đánh trúng đối phương.
Ngược lại, một mảnh bụi đất ở gần đó bị anh đánh bay, phía sau lưng hình thành một cái hố sâu.
Xoẹt!
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn có thời gian phản ứng lại.
Lúc này, thắt lưng của anh bỗng dưng truyền đến một trận đau nhức.
Ngay sau đó, anh cực kỳ sợ hãi phát hiện ra.
Không biết từ lúc nào, trên tay của Chương Tử Di vậy mà cầm lấy một thanh đoản đao, cắm về phía thắt lưng của anh.
Đồng thời, trong ánh mắt của cô vậy mà hiện lên một mảnh huyết quang, sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Cô…”
Vội vàng đem thân hình của Chương Tử Di đẩy ra một bên, bước chân của Trần Viễn cấp tốc lui lại phía sau mấy bước.
Thế nhưng, cảm giác đau nhức truyền đến để cho khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.
Sau đó, lại là một trận âm phong truyền đến, để cho Trần Viễn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Nhân loại, đã lâu không được cảm nhận mùi vị máu thịt của các ngươi, ta thật sự rất lưu luyến.
Khà khà khà…”
Trong âm phong truyền đến từng đợt tiếng cười quỷ dị, càng để cho tâm tình của Trần Viễn càng thêm trở nên hỗn loạn.
Anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, càng không thể nào hiểu rõ vì sao Chương Tử Di lại ám toán anh.
Bất quá, có một điều Trần Viễn có thể chắc chắn khẳng định được, đó chính là hòn đảo thật sự hết sức quỷ dị.
Đồng thời, ánh mắt của anh vẫn không quên liếc tục quét tới, hòng tìm kiếm được thân ảnh vừa rồi từ trong vách đá đi ra.
Nhưng mà, nhìn mãi một hồi Trần Viễn cũng không có cách nào tìm ra được đối phương.
Lúc này, vết thương ở trên người của anh càng lúc càng thêm trở nên nghiêm trọng, máu tươi đã thấm ướt cả quần áo ở trên người của anh.
“Trần Viễn! Trần Viễn! Anh đang ở đâu? Anh không có sao chứ?!”
Đúng vào lúc này, Trần Viễn đột nhiên nghe được âm thanh của Chương Tử Di ở bên tai của mình vang lên.
Vẻ mặt của anh lúc này nhất thời lộ ra một sự kinh ngạc, sau đó anh hơi liếc mắt nhìn lại.
Lúc này, bốn phía xung quanh của anh vậy mà tràn đầu sương mù, cũng không có cách nào nhìn rõ được phương hướng.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Cho đến lúc này, Trần Viễn mới cảm giác được mọi sự không ổn.
Anh cũng không hề biết rõ, mình từ lúc nào thì bị sương mù bao phủ, càng không có cách nào nhìn thấy được hết cảnh vật ở bốn phía xung quanh.
“Tiền bối, tiền bối! Ngài có ở đó hay không?”
Cảm giác không khí xung quanh càng lúc càng trở nên nặng nề, Trần Viễn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng hô to lên vài tiếng.
Bất quá, kêu một hồi lâu vẫn không có được âm thanh đáp lại, Trần Viễn chỉ có thể tự mình tiến lên tìm kiếm, hy vọng có thể thoát ra khỏi khốn cảnh.
Vèo!
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ vừa mới đi được một đoạn khoảng chừng mấy trăm mét, đột nhiên bên tai truyền đến một trận âm thanh xé gió.
Sau đó, một đầu mũi tên trực tiếp hưởng thẳng về phía đỉnh đầu của anh bắn tới.
Bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình, Trần Viễn vội vàng đưa tay vung lên, đem đầu mũi tên đánh rơi xuống đất.
Thế nhưng, mũi tên vừa mới đánh rơi, bên tai của Trần Viễn lại một lần nữa truyền đến vô số âm thanh.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Không biết từ nơi nào, vô số mũi tên theo bốn phương tám hướng liên tục hướng về phía cơ thể của Trần Viễn lao tới.
Nhìn thấy một màn này, tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Nếu như là trong hoàn cảnh bình thường, Trần Viễn cũng không cần phải để ý đến bọn chúng.
Bất quá, lúc này sương mù đã bao phủ bốn phía xung quanh.
Hơn nữa, toàn bộ giác quan của anh giống như đang bị hạn chế.
Thế nên, khi Trần Viễn phát hiện ra được vô số mũi tên đánh tới, khoảng cách giữa anh với bọn chúng cũng không có quá nửa mét.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này thần sắc cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Đồng thời, trong lòng không khỏi tức giận gầm thét..