Ẩn Long

chương 281: 281: cổ thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm!

Âm thanh này của Trần Viễn vừa mới vang lên, một bàn tay đột nhiên từ trên không trung vỗ xuống, trực tiếp đem anh đánh bay ra ngoài.

“Thế nào?”

Bị ánh mắt không chút tình cảm nào của thiếu nữ nhìn đến, Trần Viễn có loại cảm giác toàn bộ cơ thể giống như bị ngâm ở trong hầm băng, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Bất quá, một chưởng vừa rồi của đối phương cũng không có đả thương nghiêm trọng đến anh.

Chỉ là, nhìn thấy đồ vật của mình cứ như vậy bị kẻ khác cướp đi, trong lòng Trần Viễn nhất thời có chút không cam tâm.

Thế nhưng, anh cũng không đến mức ngu ngốc, trực tiếp nhào lên cùng với đối phương liều mạng.

Thế nên, sau khi điều chỉnh lại tâm tình một hồi, Trần Viễn vội vàng đứng dậy, ho khan lên hai tiếng.

“Khụ khu, tiền bối, mặc dù Tiểu Long là sủng vật của ta, nhưng nếu tiền bối cảm thấy yêu thích, vậy thì hiện tại ta xin giao nó cho ngài dạy bảo.

Hy vọng, nó sẽ không làm phiền đến tiền bối!”

Nghe Trần Viễn nói như thế, thiếu nữ không có nói thêm bất kỳ lời nào.

Chỉ là, Tiểu Long đang bị nàng nắm ở trong tay, lúc này không ngưng lắc lư, giãy giụa, ý định trốn thoát khỏi đối phương.

“Ngao… ngao…”

Trong miệng nó còn phát ra vài tiếng ngao ngao, bộ dáng hết sức đáng thương.

Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng cảm giác không nỡ, rất muốn đi lên đem nó đoạt lại khỏi tay thiếu nữ ác ma.

Nhưng mà, anh lại vô cùng tỉnh táo, cũng không dám làm ra bất kỳ hành vi lỗ mãng nào, chỉ có thể nắm chặt lấy hai bàn tay, đứng lặng im ở dưới mặt đất, không dám nhìn thẳng về phía Tiểu Long.

“Được rồi, đi thôi!”

Thiếu nữ lúc này cũng giống như không thèm để ý đây hết thảy, nàng hơi phất phất tay, ra hiệu cho Cự Long vỗ cánh bay đi.

Mà Tiểu Long thì vẫn một mực giãy giụa, nó ngoảnh đầu hướng về phía Trần Viễn, kêu lên không ngừng.

Nhìn bóng lưng của thiếu nữ dần dần biến mất ở trong tầng mây, tâm tình của Trần Viễn lúc này cảm giác rất tệ.

Anh thật sự không nghĩ đến, mình vừa mới trốn thoát khỏi cung điên, ngày cả tọa kỵ cùng với sủng vật cùng bị người khác cướp đi.

“Thế nào? Có phải cảm thấy rất không cam lòng đúng không? Thế giới này chính là như vậy, mạnh được yếu thua.

Chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi, đối mặt với loại tồn tại giống như nàng, tuyệt đối không có một chút năng lực nào để phản kháng.

Nếu như ngươi thật sự muốn để cho bản thân mạnh lên, thì hãy nghe theo lời khuyên của ta, nhanh chóng lấy được đồ vật mà ta mong muốn.

Đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi tăng thực lực của bản thân lên!”

Lúc này, tàn hồn thánh nữ thoát ra khỏi Tiên Cung, phiêu phù ở trước mặt của Trần Viễn, âm thanh của nàng mang theo mấy phần trêu tức, nhìn về phía Trần Viễn.

Đối với lời trêu chọc này của nàng, Trần Viễn trực tiếp xem như không thấy.

Sau đó, anh mới liếc mắt nhìn lên không trung, chậm rãi mở miệng nói ra.

“Có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ để cho nàng ta nhìn rõ, đồ vật của ta cũng không phải ai đều có thể đoạt đi được!”

Nói xong lời này, Trần Viễn trực tiếp xoay người, di chuyển về phía phương hướng ngược lại với thiếu nữ vừa mới rời đi.

Lần này, bởi vì không có Cự Long ở bên cạnh, Trần Viễn chỉ có thể tự mình vừa chạy đi, vừa tìm hiểu tình huống xung quanh.

Cũng không biết vừa rồi thiếu nữ kia vừa mới đ ingang qua, thế nên tất cả sinh vật ở xung quanh đều bị nàng hù sợ.

Thế nên, lúc này mặc dù đã di chuyển một đoạn đường rất xa, Trần Viễn cũng không phát hiện ra bất kỳ trở ngại nào.

Thậm chí, so với mấy ngày hôm trước, anh còn cảm thấy thuận lợi hơn rất nhiều lần.

Mấy ngày sau đó, bước chân của Trần Viễn dừng lại ở trên một vùng bình nguyên vô cùng rộng lớn.

Phía trước mặt anh chính là một tòa Cổ Thành, phía trên có một lồng ánh sang bao ở xung quanh.

Vừa nhìn thấy tòa Cổ Thành này, Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Anh không biết, tòa Cổ Thành này tồn tại từ thời đại nào, nhưng nhìn kiến trúc của nó, có lẽ cũng đã tồn tại được rất nhiều năm.

Hơn nữa, theo như ký ức mà tàn hồn thánh nữ truyền thừa lại, trước đó nàng cũng chưa từng gặp qua một toàn Cổ Thành nào tương tự.

Mặc dù, bên trong Cổ Chiến Trường thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện một vài nhân loại, nhưng đó chỉ là một ít người xâm nhập mà thôi, cũng rất khó có người có thể tồn tại được ở nơi này.

Tất nhiên, ngoại trừ mấy trường hợp có thực lực cường đại giống như thiếu nữ mà mấy ngày hôm trước Trần Viễn đã gặp.

“Tiền bối, ngài có thể cảm nhận được đồ vật mà ngài cần tìm còn xa nữa hay là không?”

Quan sát Cổ Thành một lúc, âm thanh của Trần Viễn đồng thời truyền đến bên trong thức hải, hỏi thăm tàn hồn thánh nữ.

Đối với câu hỏi này của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ hơi do dự một chút, sau đó nàng mới đáp lại.

“Cũng không còn cách xa nữa, sau khi vượt qua tòa thành này, đi về phía trước hơn trăm dặm, nơi đó sẽ có đồ vật mà ta muốn tìm!”

Nghe thế, Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc, anh thật sự không nghĩ đến khoảng cách tìm đến bảo vật lại gần đến như vậy.

Chỉ là, con không đợi cho Trần Viễn vui mừng được bao lâu, âm thanh của thánh nữ lúc này đột nhiên mang theo mấy phần lo lắng, hô lên.

“Ngươi cẩn thận một chút, nơi này có một ít tồn tại rất cường đại.

Tạm thời ta cũng không có cách nào ra ngoài để giúp ngươi, ngươi chỉ cần chú ý đi đường là được rồi.

Khi nào gần đến bảo tàng, sẽ ta thông báo cho ngươi biết!”

Vừa mới dứt lời, âm thanh của tàn hồn thánh nữ đột nhiên cắt đứt, cho dù Trần Viễn có hô lên mấy lần, anh cũng không nghe được âm thanh của nàng đáp lại.

Nhất thời, Trần Viễn có chút buồn bực, cũng không biết rõ nơi này có tồn tại loại cấp bậc gì, lại để cho nàng hoảng sợ đến như vậy?

Phải biết, cho dù là thiếu nữ mấy ngày hôm trước, Trần Viễn cũng không thấy nàng phản ứng giống như vậy.

Điều này, trong lúc nhất thời không khỏi để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng áp lực.

“Chàng trai trẻ, giờ này sao cậu vẫn còn đứng ở nơi này? Mau vào thành đi, cửa thành sắp phải đóng lại rồi! Ôi, cái thân già này của lão, thật sự là sắp không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

Vẫn là người trẻ tuổi tốt, có thể tùy tiện đi lại không nơi.

Không giống như bà lão ta đây, chỉ có thể thỉnh thoảng ra ngoài hóng mát một chút mà thôi!”

Lúc này, phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận âm thanh già nua.

Ngay sau đó, anh cấp tốc quay đầu nhìn lại.

Cũng không biết từ lúc nào, một bà lão nông thôn tay cầm lấy quải trưởng, vừa chậm rãi đi tới, vừa vỗ vỗ lên cái lưng của mình, còn phát ra một chút âm thanh than vãn.

Vừa nhìn thấy bà lão này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi chút đề phòng.

Vừa rồi đối phương xuất hiện anh cũng không có cách nào cảm giác được.

Nếu như không phải là bà lão này lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn còn không biết được bà ta đã ở sau lưng của anh, chỉ cách có vài bước chân.

“Ài, tuổi trẻ nha, tuổi trẻ nha! Thật sự là quá mức hoài niệm! Đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc! Người trẻ tuổi như vậy, lại không thể nào sống lâu, còn bị đưa đến cái nơi quỷ quái này!”

Trong lúc Trần Viễn còn đang chăm chú quát sát lấy bà lão đang đi ở phía trước, đột nhiên nghe được âm thanh của bà lão phát ra.

Sau đó, thân hình của bà lão giống như một vệt tàn ảnh, xuyên qua cơ thể của anh.

Đợi cho anh kịp phản ứng lại, bóng lưng của bà lão lúc này đã cách cửa thành không đến trăm mét.

Nhất thời, Trần Viễn có chút kinh dị, hai mắt không ngừng trừng lớn.

“Đây là?!”

“Chàng trai trẻ, cậu còn không mau mau vào thành, trời tối thành đóng, cậu ở ngoài này sẽ rất nguy hiểm!”

Mặc dù đã đi ở phía trước, nhưng âm thanh của bà lão vẫn vang văng vẳng ở bên tai, để cho Trần Viễn có loại cảm giác rùng mình, vội vàng cảnh giác nhìn ra bốn phía xung quanh.

Chỉ là, bên cạnh anh đã không có bất kỳ người nào, hơn nữa thân ảnh của bà lão đã hoàn toàn biến mất ở trong cổng thành.

Hiện tại, bầu không khí có chút yên tĩnh đến đáng sợ, bốn phía xung quanh Trần Viễn hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngoại trừ âm thanh hô hấp của chính bản thân.

Theo bản năng, Trần Viễn rất muốn xoay người, quay trở lại theo đường cũ.

Nhưng đột nhiên, anh lại nhớ đến lời của bà lão dặn dò, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút do dự.

Sau đó, Trần Viễn mới khẽ cắn răng một cái.

Cuối cùng, anh quyết định tiến nhanh vào trong thành.

Từ vị trí hiện tại của Trần Viễn, muốn đi đến cửa thành phải vượt qua một đoạn đường hơn nửa cây số.

Tất nhiên, theo thực lực của bản thân hiện tại, Trần Viễn chỉ cần thoáng tăng tốc một chút, lập tức có thể đến nơi.

Nhưng mà, ngay lúc Trần Viễn dự định đi đến cửa thành, đột nhiên toàn bộ không khí xung quanh trở nên sôi trào.

Ngay sau đó, từng cơn gió lốc nhanh chóng thổi cuốn tới.

Đồng thời, phía trên bầu trời cũng giáng xuống từng đợt lôi điện, đem lồng ánh sáng bao bộc ở bên ngoài Cổ Thành lung lay một trận vô cùng kịch liệt.

Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi sợ hãi đến ngây người.

Ngay sau đó, anh cũng không dám do dự nữa, cấp tốc hướng về phía Cổ Thanh lao nhanh tới.

Thế nhưng, đoạn đường trước mặt vốn dĩ vô cùng bằng phẳng.

Lúc này, Trần Viễn vừa mới chạy được một đoạn, mặt đất ở dưới chân anh bỗng dưng nứt ra.

Ngay sau đó, vô số thi cốt hiện ra.

Đồng thời, vài bộ xương trắng còn hướng về phía anh công kích..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio