Đặt chân xuống sân bay quốc tế Hương Cảng, Trần Viễn liền bắt một chiếc taxi đi về hướng đại lộ.
Bởi vì sân bay cách trung tâm thành phố vẫn còn tương đối xa, thế nên Trần Viễn phải đi hơn mấy chục cây số, mới có thể đến được địa chỉ khách sạn mà trước đó anh đã đặt sẵn.
Vừa đi xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng phố xá nhộn nhịp, từng ngọn đèn neon từ trên các tòa nhà cao tầng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trần Viễn như có cảm giác, mình đang lạc vào giữa chốn ăn chơi xô bồ ồn ào, để trong lúc nhất thời anh cũng không kịp thích ứng, lông mày hơi khẽ cau lại một cái.
Bất quá, chuyến đi lần này của anh không chỉ là chuyển nhờ cho Cụ Tôn một bức thư cùng mấy lời nhắn nhủ.
Anh đến đây, còn muốn tìm kiếm tung tích của Lưu Thục Hiền.
Thế nên, chỉ hơi lắc đầu một cái, Trần Viễn rất nhanh liền đem các loại âm thanh ồn ào, cùng với mùi vị hỗn tạp xua tan ra khỏi cơ thể.
Sau đó, anh chậm rãi, bước vào bên trong khách sạn.
Đây chỉ là một khách sạn hạng trung bình, giá cả cũng không quá đắc đỏ, nhưng vị trí của nó lại tương đối thuân lợi, để cho anh có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh bên trong thành phố.
Vừa làm xong thủ tục ở khách sạn, Trần Viễn đã sắp xếp lại cho mình một chút suy nghĩ.
Sau đó, anh mới cầm theo địa chỉ, lần nữa bước nhanh ra ngoài.
“Hey, anh bạn, có muốn đi taxi không?”
Đứng ở bên ngoài khách sạn không đến vài phút, một chiếc xe taxi hơi có phần cũ kỹ, hướng về phía vị trí mà Trần Viễn đang đứng, nhích lại gần.
Nghe được âm thanh của người này là một giọng Quảng Đông đặc sệt, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc.
Nhưng trước khi đến đây anh đã có mấy phần chuẩn bị, thế nên lúc này anh vẫn có thể nghe hiểu được đối phương đang nói chuyện với mình.
“Tôi muốn đi đến địa chỉ ở trên tờ giấy này!”
Trần Viễn đáp lại bằng một câu tiếng anh vô cùng tiêu chuẩn.
Dù sao, người ở cái xứ Cảng Thơm này, phần lớn đều rất thành thạo Anh ngữ.
Chính vì thế, khi nghe được anh đáp lại, tài xế lái xe taxi chỉ hơi thoáng gật đầu, sau đó anh ta liền cầm lấy mẩu giấy ở trên tay Trần Viễn, đọc lướt qua một lần.
Vừa thấy được địa chỉ ở trên mẩu giấy ghi lại, sắc mặt của tài xế lái xe taxi hơi có vẻ thay đổi một chút.
Mặc dù sự biến đổi này của đối phương rất nhanh, nếu như Trần Viễn không phải đang chú ý quan sát, anh thật sự rất khó có thể phát hiện ra được.
Bất quá, nhìn anh ta cũng chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ uy hiếp gì, thế nên Trần Viễn cũng không thèm để ý, mà bắt đầu trèo lên phía hàng ghế sau của taxi, ngồi xuống.
Còn không đợi cho chiếc xe taxi lăn bánh.
Lúc này, từ phía sau lưng của anh đột nhiên vang lên âm thanh của một người phụ nữ trẻ tuổi.
“Này, các anh chờ tôi một chút! Có người đang đuổi theo phía sau lưng của tôi, các anh có thể giúp tôi được không?”
Người phụ nữ này nói bằng một thứ ngôn ngữ vô cùng lộn xộn.
Nếu như không phải cách phát âm của cô ta vẫn rất rõ ràng, sợ rằng cả Trần Viễn lần người tài xế lái xe taxi đều rất không thể hiểu được cô đang nói gì.
Thế nên, lúc này cả hai người đều quay đầu nhìn lại.
Phía sau lưng của bọn họ là một cô gái tóc vàng, khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu con lai, tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng chừng mười tám hay hai mươi gì đó.
Đặc biệt, trên người của cô gái này ăn mặc vô cùng kiệm vải, lộ ra một đôi chân dài cực kỳ gợi cảm.
Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng hơi có chút suy nghĩ miên man.
Chỉ là, cũng không đợi cho bọn họ kịp quan sát bao lâu.
Lúc này, từ phía sau lưng của cô gái trẻ bắt đầu vang lên từng trận thanh âm tức giận.
Là một nhóm thanh niên xăm trổ kín người, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
Hơn nữa, trên tay của mỗi người bọn họ đều cầm theo một thanh hung khí.
Đặc biệt là, trên tay của mỗi người đều có một cái hình xăm tam giác, phía bên trong là một cái đầu lâu màu đỏ, vô cùng quỷ dị.
Vừa thấy được hình xăm này ở trên tay của đám thanh niên, gã tài xế lái xe taxi không khỏi hoảng sợ, vội vàng kêu lên.
“Không tốt, bọn họ là người của Hội Tam Hoàng, chạy mau!”
Nói xong, người tài xế lái xe taxi liền cấp tốc đạp mạnh về phía chân ga, dự định lái xe rời đi.
Nhưng mà, thân hình của cô gái trẻ vậy mà đột nhiên lao nhanh đến, hai tay nắm chặt cửa xe ô tô, giọng nói mang theo mấy phần hoảng sợ.
“Đừng đi… Xin các anh, hãy cho tôi đi cùng với… Bọn họ đang muốn giết tôi!”
Nghe được âm thanh đứt quãng của cô gái này, tài xế lái xe taxi càng thêm gấp, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thế nhưng, cô gái trẻ này dường như rất cố chấp, kiên quyết níu chặt lấy cửa xe taxi không buông.
Bất đắc dĩ, tài xế lái xe taxi lúc này chỉ có thể dừng lại, đẩy ra cửa xe, trừng trừng hai mắt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, rồi quát lên.
“Cô bị điên rồi ư? Cô có biết mình làm gì không? Như vậy là rất nguy hiểm, cô có biết không?”
“Tôi… tôi không cố ý.
Thế nhưng, bọn họ thật sự đang muốn giết tôi.
Làm ơn, các anh có thể để cho tôi theo cùng có được không?”
Lần nữa lên tiếng van xin, vẻ mặt của cô gái trẻ lúc này lộ ra mấy phần trắng bệch.
Vốn dĩ, người tài xế lái xe taxi còn đang muốn cự tuyệt.
Nhưng lúc này, Trần Viễn đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía đám người của Hội Tam Hoàng đang đuổi theo ở phía sau lưng của cô lái trẻ này, lắc đầu nói ra.
“Đi thôi, đem cô gái này theo cùng.
Nếu không, cả tôi và anh đều không thể nào tránh khỏi rắc rối.”
Nghe thế, lại hơi liếc mắt nhìn về phía đám người của Hội Tam Hoàng càng lúc càng đuổi tới gần.
Cuối cùng, người tài xế lái xe taxi không khỏi cắn chặt hàm răng, nhanh chóng quay trở lại vị trí chỗ ngồi của mình, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm mấy thứ gì đó.
Bất quá, bởi vì anh ta nói bằng thứ tiếng Quảng Đông cực kỳ khó nghe, Trần Viễn cũng không hiểu được anh ta đang mắng chửi cái gì.
Nhưng mà, cô gái trẻ lúc này đã ngồi vào bên trong ô tô, đặt mông ngồi sát ngay bên cạnh của Trần Viễn.
Ngay khi thấy được đám người của Hội Tam Hoàng đã đuổi tới sát chiếc xe taxi, chỉ cách mấy người bọn họ không đến mười thước.
Lúc này, chiếc xe taxi bỗng dưng vùn vụt lao đi, hướng về phía đại lộ, biến mất không thấy gì nữa.
“Chết tiệt, lại để cho ả chạy mất, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Nhìn thấy chiếc xe taxi đã dần biến mất ở trong màn đêm, đám người của Hội Tam Hoàng không khỏi bực tức, gắt gỏng kêu lên.
Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến, đám người bọn họ cũng không dám lưu lại, chỉ có thể vội vàng tản ra, biến mất ở bên trong các ngõ ngách của đường phố.
“Phù, may quá, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bọn họ!”
Từ trong xe taxi nhảy ra ngoài, cô gái trẻ tuổi tóc vàng vẫn còn chưa hết sợ hãi, vừa vỗ vỗ lấy bộ ngực căng phồng trước người, vừa thở ra từng hơi nặng nề.
Lúc này, chiếc xe taxi đã chạy đi một quãng đường rất xa.
Phía trước con đường là một chỗ phố xá vô cùng sầm uất, bốn phía xung quanh có rất nhiều những ngọn đèn màu, thình thoảng lại có vài cái bóng người, vất vưởng qua lại bên đường.
Ai cũng không có chút ý đến ba người đang ngồi ở trên taxi.
Nhưng sắc mặt của người tài xế lúc này lại hơi có mấy phần âm trầm, nhìn về phía Trần Viễn và cô gái trẻ tuổi tóc vàng, trong con mắt của hắn ta, mang theo mấy phần khác lạ.
“Này, tôi đã đưa hai người các anh đến đây.
Hiện tại, có thể trả tiền cho tôi được rồi chứ?!”
Nghe người đàn ông này hỏi đến, sắc mặt của cô gái trẻ tuổi thoáng hiện lên một tia bối rối.
Sau đó, cô hơi nhích lại gần về phía Trần Viễn, một bên ôm chặt lấy cánh tay của anh, một bên mang theo mấy phần sợ hãi, thấp giọng nói ra.
“Tôi… tôi không có mang theo tiền.
Bọn họ đã lấy hết toàn bộ tiền bạc của tôi.
Anh… anh có thể giúp tôi được không? Sau này, khi nào tôi kiếm lại được tiền, tôi sẽ trả hết cho anh!”
Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô lúc này, lại nhìn ánh mắt tràn đầy hung ác của người tài xế lái xe taxi.
Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ đã bị diễn kỹ của hai người bọn họ lừa gạt.
Nhưng Trần Viễn là ai? Anh nào có dễ dàng bị mắc lừa như vậy.
Anh rất lạnh lùng, trực tiếp đem tay của cô gái tóc vàng này gạt phắt ra.
Đồng thời, ánh mắt của anh mang theo mấy phần băng lãnh, nhìn về phía gã tài xế lái xe taxi đang đứng ở phía đối diện và cô gái trẻ đứng ngay bên cạnh, lạnh lùng nói ra.
“Hai ngươi không cần phải đóng kịch nữa.
Các ngươi đừng tưởng rằng tôi có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Nói đi, hai người thật sự muốn bao nhiêu tiền?”
Đổi lại là một nơi khác, Trần Viễn cũng sẽ không có đối với hai người bọn họ khách khí như vậy.
Nhưng hiện tại, anh đang ở Hương Cảng, anh đối với hoàn cảnh ở nơi này cũng không quá quen thuộc.
Hơn nữa, anh cần lưu lại để tìm kiếm tung tích của Lưu Thục Hiền, cũng như thực hiện lời hứa với ông Cụ Tôn.
Thế nên, anh cũng không muốn hành tung mình bại lộ ra ngoài, chỉ có thể trực tiếp dùng tiền giải quyết việc này.
Nhưng mà, dường như hai người bọn họ đều không hiểu Trần Viễn đang nói đến chuyện gì.
Ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi, hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía anh.
“Diễn kịch? Diễn kịch gì? Nơi này không phải là nhà hát.
Nếu anh muốn đi xem kịch, thì tôi có thể đưa anh đến nơi đó.
Nhưng mà, trước tiên tôi muốn lấy tiền vừa rồi đã chở anh đi một vòng thành phố cái đã.
Tổng cộng là hết ba ngàn.
Mỗi người một ngàn rưỡi.
Anh có thể thanh toán bằng tiền mặt, hoặc quẹt thẻ ngân hàng.
Trên xe của tôi có máy dùng để quét thẻ.”
Vừa nói, người tài xế lái xe taxi vừa quay trở lại chỗ ngồi của mình, đem máy quẹt thẻ đưa ra ngoài.
Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ.
Ngay sau đó, anh có chút khó tin, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở phía đối diện với mình.
“Vừa rồi, không phải là anh cùng với cô ta đóng kịch để lừa tôi hay sao?”
“Ha ha ha, anh bạn trẻ, có phải là anh đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi không? Nơi này nào có nhiều trò lừa gạt như vậy? Tôi chỉ là tài xế lái xe taxi, cô ta là ai, tôi còn không biết nữa là?”
Nói xong, người tài xế lái xe taxi cũng không thèm để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Trần Viễn, mà vội vàng yêu cầu anh đem tiền mặt hoặc sử dụng thẻ ngân hàng để thanh toán, cho anh ta còn tiếp tục ra ngoài làm việc.
Lúc này, Trần Viễn cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Anh dứt khoát từ trong túi quần lấy ra một sấp tiền giấy, đại loại khoảng hơn mười tờ đô la màu đỏ, loại mệnh giá một trăm, đưa cho tài xế lái xe taxi.
Kiểm tra số tiền mà mình nhận được đã đầy đủ.
Lúc này, người tài xế lái xe taxi cũng không có lưu lại chờ đợi hai người bọn họ, mà một đường đánh xe rời đi.
Lúc này, đứng trên đại lộ cũng chỉ còn lại Trần Viễn cùng với cô gái trẻ tuổi tóc vàng.
Trần Viễn vừa mới dự định quay người rời đi, cô gái này vậy mà cũng đuổi theo phía sau lưng của anh, gấp giọng hô lên.
“Này anh, anh muốn đi đâu? Anh có thể để cho tôi đi theo được không?”
Nghe được âm thanh này của cô, Trần Viễn không khỏi dừng lại, dùng lấy ánh mắt cực kỳ quỷ dị, liếc nhìn về phía các bộ phận ở trên cơ thể của cô.
Nhất là vị trí ở phía trước ngực.
Chỉ là, âm thanh của anh lại rất lạnh lùng vang lên.
“Tôi không có bất kỳ hứng thú gì với một người như cô.
Thế nên, cô làm ơn đừng có đi theo tôi nữa!”
Nói xong lời này, thân hình của anh trực tiếp xoay lại, rời đi.
Hoàn toàn không cho đối phương có một chút cơ hội nào để dây dưa với mình.
Thế nhưng, cô gái trẻ này dường như rất cố chấp.
Vừa nhìn thấy anh bước đi, cô ta cũng cấp tốc chạy đuổi theo ở phía sau lưng, nửa bước cũng không chịu buông bỏ..