“A, Hân Hân, sao cô lại ở đây?”
Nhìn thấy Tiêu Hân Hân từ trong xe ô tô của Trần Viễn bước ra, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền trong lúc nhất thời không khỏi lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, thần sắc của cô biến đến vô cùng bối rối.
“Uhm, không có việc gì, hai người cứ tùy tiện nói chuyện với nhau đi, tôi có việc phải đi vào trước.”
Cũng không biết suy nghĩ thế nào, Tiêu Hân Hân bỏ lại câu nói như vậy.
Sau đó, cô liền một đường đi thẳng vào trong công ty.
Trong khi đó, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền hơi có vẻ áy náy, nhìn lấy Trần Viễn, nói ra.
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh cùng với tổng giám đốc đi chung.
Nếu không…”
Nhìn thấy Lưu Thục Hiền lên tiếng giải thích, Trần Viễn liền đưa tay lên ngăn lại.
“Không có việc gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, cô ấy sẽ không để ý đến đâu.”
Kỳ thật, lúc này trong lòng của Trần Viễn vẫn còn câu nói không có nói ra.
“Cho dù cô có thân mật với tôi, cô ta còn chẳng thèm ghen.”
Tất nhiên, những lời này Trần Viễn chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, anh cũng không thể nói ra ở trước mặt của Lưu Thục Hiền.
“Đúng rồi, sáng nay cô hẹn tôi đi ra ngoài với cô là có việc gì?”
Như nghĩ đến chuyện gì, lúc này Trần Viễn mới đột nhiên nhìn lấy Lưu Thục Hiền, lên tiếng hỏi thăm.
Mà nghe được câu hỏi này của Trần Viễn, trên mặt của Lưu Thục Hiền trong lúc bất chợt hiện lên một chút xấu hổ.
Chỉ có điều, biểu hiện này của cô rất nhanh liền biến đổi.
Ngay sau đó, cô đi tới trước mặt của Trần Viễn, cười nói.
“Cũng không có việc gì, hôm nay tôi không đi làm, nên muốn hẹn anh ra ngoài nói chuyện một chút mà thôi.
Nếu như anh cảm thấy không tiện, tôi sẽ hẹn anh vào một dịp khác.”
Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa cố ý ngoái nhìn về phía tòa nhà làm việc của Tiêu Hân Hân.
Tất nhiên, lúc này Tiêu Hân Hân đã rời đi rất xa, việc hai người nói chuyện với nhau cô cũng không thể nào nghe thấy được.
Mà Trần Viễn nghe được lời này của Lưu Thục Hiền, anh liền tức thì cười lên một tiếng.
Ngay sau đó, anh cũng ngoắc tay, chỉ chỉ về phía chỗ ngồi bên cạnh của mình.
“Có cái gì không tiện đâu chứ, tôi còn chưa có kịp ăn sáng.
Nếu như cô không phiền, thì có thể mời tôi một bữa được không?”
Hiển nhiên, đây chỉ là lời nói trêu đùa của Trần Viễn mà thôi.
Động tác của Lưu Thục Hiền lúc này cũng rất ngắn gọn, cô trực tiếp ngồi lên vị trí chỗ ngồi ngay sát bên cạnh của Trần Viễn.
Sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.
“Tất nhiên là được rồi, tôi cầu còn chẳng được.”
Đang nói đến nửa chừng, âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên ngừng lại.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng hơi có chút nghi hoặc, xoay đầu lại nhìn lấy cô.
Cũng may, phản ứng của Lưu Thục Hiền rất nhanh.
Cô hơi đưa mắt lên nhìn lấy Trần Viễn một chút, sau đó nói ra.
“Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng rất đẹp.
Nếu anh không chê, vậy cùng tôi đến đó ăn sáng đi, được không?”
“Tất nhiên là được rồi, thưa sếp!”
Đáp lại Lưu Thục Hiền là động tác chào rất nghiêm túc của Trần Viễn.
Nhất thời, Lưu Thục Hiền có chút nhịn không được, buộc miệng phụt lên một tiếng.
Tiếp theo đó, cả hai đều nhìn nhau cười một cách cực kỳ vui vẻ.
Một lúc sau, trong một nhà hàng ở gần sát bờ biển.
Cả Trần Viễn lẫn Lưu Thục Hiền đều lựa chọn cho mình một vị trí rất thuận tiện, có thể thoải mái ngắm nhìn ra mặt biển.
Sau đó, cả hai tự điểm cho mình một phần ăn sáng đơn giản, cùng với một ly cà phê không đường.
Sau một hồi, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng cùng với cà phê lên.
Lúc này, ánh mắt của Lưu Thục Hiền đột nhiên nhìn ra phía mặt biển.
Sau đó, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần ký ức xa xăm.
“Anh Viễn, anh đã bao giờ một mình lênh đênh trên biển, sau đó lạc mất phương hướng, không biết tương lai của mình sẽ đi đâu về đâu hay chưa?”
Nghe Lưu Thục Hiền đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, ánh mắt của Trần Viễn có chút nhịn không được, cũng hướng về phía bờ biển nhìn một lúc thật lâu.
Sau đó, trong đầu anh liền hiện lên rất nhiều hồi ức.
Những hồi ức này, đều là chuyện cũ nhiều năm về trước.
Trong đó, có khoảng thời gian chính anh cũng bị lạc mất đồng đội, trôi dạt ở trên bờ biển suốt mấy ngày liền.
May mắn, lúc đó có người dân trên làng chài đã cứu sống anh.
Chính vì thế, nghe được câu hỏi của Lưu Thục Hiền, tinh thần của anh hơi có một chút dao động.
Thế nhưng, ngay sau đó thần sắc của Trần Viễn cũng bình phục trở lại.
Anh dùng một loại ánh mắt hết sức quái dị, nhìn lấy Lưu Thục Hiền, nói ra.
“Chẳng lẽ, cô cùng từng bị lạc ở trên biển rồi hả?”
Nghe thế, Lưu Thục Hiền tức thì phụt cười.
Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt nhìn lấy anh một trận.
“Anh nghĩ đi đâu thế? Tôi chỉ là cảm khái hỏi lên một câu như vậy mà thôi.
Anh nhìn kỹ tôi xem, trông tôi rất giống một người phụ nữ có thể chịu đựng gió sương hay sao?”
Mặc dù lúc này lời nói của Lưu Thục Hiền tỏ ra rất thản nhiên, nhưng nhìn sâu trong đáy mắt của cô, Trần Viễn vẫn luôn có một loại cảm giác gì đó là lạ.
Thế nhưng, thấy Lưu Thục Hiền không có ý muốn nhắc đến chuyện này, Trần Viễn cũng chỉ có thể cười lên rồi lắc đầu.
“Không giống lắm!”
Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa nhìn ra phía ngoài bờ biển, hai mắt rơi vào khoảng không vô tận.
Ngay cả Lưu Thục Hiền dường như cũng bị cảm nhiễm, đưa mắt nhìn ra mặt biển phía xa xa.
Không biết qua bao lâu, lúc này Trần Viễn mới thu hồi lại ánh mắt của mình.
Sau đó, anh nhìn lấy Lưu Thục Hiền, mỉm cười nói ra.
“Kỳ thật, trước đây tôi cũng từng bị lạc ở trên biển một lần.
Nhưng mà, may mắn được một người dân ở trên biển cứu lên.
Hiện tại, đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy mặt trời mỗi sáng thức dậy thì đã là một điều vô cùng hạnh phúc rồi.”
Nghe được lời này của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền nhất thời hơi có chút kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến, một người nhìn bề ngoài hơi có vẻ bất cần đời giống như anh, lại có thể phát ra một câu cảm nghĩ như vậy.
Ánh mắt của cô không khỏi nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Trần Viễn một hồi.
Thế nhưng, Trần Viễn lúc này lại đột nhiên ho khan lên một tiếng.
Sau đó, anh vội vàng chỉ chỉ lấy phần thức ăn ở trên bàn của mình và Lưu Thục Hiền, nói ra.
“Được rồi, không nên nhắc đến những chuyện này nữa.
Hiện tại, chúng ta nên ăn hai phần thức ăn này đi.
Nếu không, đợi thêm một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất, ăn vào sẽ không ngon.”
Nghe Trần Viễn nói như vậy, lúc này Lưu Thục Hiền cũng nhẹ nhàng cười lên một tiếng.
Sau đó, cả hai bắt đầu vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau một cách vui vẻ.
Hiển nhiên, trong cuộc nói chuyện của hai người không biết là vô tình hay cố ý, đều không ai nhắc đến chuyện cũ của mình, mà chỉ nói đến mấy việc vặt vãnh thường ngày, tạo thành một bầu không khí vô cùng vi diệu.
Giống như, hai người đều không phải là mới quen vài ngày.
Luôn có cảm giác, bọn họ đã quen biết nhau từ rất nhiêu năm về trước.
“Thục Hiền, bây giờ cô muốn đi đâu, cô có muốn cùng với tôi đi dạo một quanh xung quanh thành phố hay không? Lâu lắm rồi tôi không có thời gian đi xung quanh thành phố, không biết dạo này có thứ gì đó đổi mới hay không?!”
Sau khi dùng xong bữa sáng, cả hai bắt đầu đi xuống nơi đỗ xe.
Đột nhiên, Trần Viễn đưa ra đề nghị, để cho Lưu Thục Hiền hơi có chút bất ngờ.
Nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút, cô liền gật đầu đáp ứng.
“Tất nhiên rồi, tôi cũng đang không có việc gì để làm.”
“Ok, vậy cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô đến vài chỗ thú vị.
Tôi có thể đảm bảo, cô sẽ chưa bao giờ được đến những chỗ thế này.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa nhanh chóng mở ra cửa xe, để cho Lưu Thục Hiền ngồi về phía bên cạnh vô lăng, còn anh thì trực tiếp leo lên vị trí cầm lái của mình.
Chỉ có điều, vừa rồi nghe được Trần Viễn nói như vậy, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra mấy phần tò mò.
Kỳ thật, Lưu Thục Hiền cũng không phải người của thành phố.
Cô chỉ lên đây làm việc, sau đó lưu lại ở trong thành phố này hơn mười năm.
Mặc dù thời gian này đối với một người mà nói, thật ra đã rất nhiều.
Chỉ có điều, ngoài thời gian làm việc, hầu như Lưu Thục Hiền chưa từng ra ngoài bao giờ.
Hơn nữa, ở nơi này cô cũng không có quá nhiều bạn bè.
Thế nên, sau khi nghe được lời đề nghị của Trần Viễn, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi có một chút cảm giác mong đợi..