Ẩn Long

chương 57: 57: giá một ngàn bạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Tôi nhất định sẽ hoàn thành sớm nội dung hợp đồng mới.

Hy vọng, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhiều dự án lớn hơn!”

Rời khỏi biệt thự của hoàng thân Chainan, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Cô hướng về phía CEO của tập đoàn Chai Chai, liên tục lên tiếng cảm ơn.

Nhưng mà, thần sắc của Chai Chai Ra Thép vẫn rất bình tĩnh.

Anh chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó mỉm cười hướng về phía Trần Viễn với ánh mắt tràn đầy kính trọng.

Quảng cáo sau giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Nhưng mà, thần sắc của Chai Chai Ra Thép vẫn rất bình tĩnh.

Anh chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó mỉm cười hướng về phía Trần Viễn với ánh mắt tràn đầy kính trọng.

Đối với một thương nhân như Chai Chai Ra Thép mà nói, việc hợp tác với tập đoàn của Tiêu Hân Hân, thật ra cũng không đem đến quá nhiều lợi ích.

Nhưng bản thân Chai Chai Ra Thép lại là người thừa kế của tập đoàn Chai Chai, trong người chảy xuôi huyết mạch của hoàng gia.

Anh ta biết rõ, thực lực của Trần Viễn biểu hiện ra bên ngoài, có thể đại diện cho thứ gì.

Chính vì thế, Chai Chai Ra Thép đối với Tiêu Hân Hân có thái độ không mặn không nhạt, hoàn toàn là một kiểu xã giao thông thường.

Nhưng đứng ở trước mặt của Trần Viễn, Chai Chai Ra Thép lại bày tỏ ra tất cả thành ý của mình, như thể Trần Viễn mới chính là nhân vật chủ chốt trong chuyện hợp tác lần này.

Đối với những thứ này, mặc dù Tiêu Hân Hân đã nhìn đến rõ ràng, nhưng cô cũng không dám lỗ mãng, vẫn cực kỳ khách sáo đối với Chai Chai Ra Thép bày tỏ sự biết ơn của mình.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng chẳng để ý đến những thứ này.

Đối với anh mà nói, việc đánh bại thầy Chaiya, một vị võ giả đạt đến cấp bậc tông sư, kỳ thật cũng không quá xem trọng.

Anh chỉ đang tò mò, không biết trong nước có ai có thể đạt đến cấp bậc giống như thầy Chaiya hay không mà thôi.

Lúc trước, khi còn ở trong quân đội, Trần Viễn từng nghe nói qua.

Trong nước có một nhóm bộ đội, có thực lực rất mạnh.

Nhóm bộ đội này có địa vị vô cùng quan trọng, từ trước đến nay đều có hành tung vô cùng bí ẩn.

Bọn họ được gọi chung với nhau thành một tên gọi thống nhất, Long Vệ.

Chỉ có điều, cho dù Trần Viễn đã từng tiếp xúc với không ít cao tầng của giới quân đội, nhưng anh thật sự chưa từng thấy qua bất kỳ một nhân vật nào của đội Long Vệ.

Chính vì thế, sau lần này, anh dự định sẽ về nước tìm hiểu một chút tin tức của bọn họ.

Dù sao, theo Trần Viễn suy đoán, thực lực của những người này nhất định cũng không thể nào vượt qua cấp bậc của thầy Chaiya.

“Này, anh đang suy nghĩ cái gì thế?”

Quảng cáo sau giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Rời khỏi biệt phủ của hoàng thân Chainan, trên đường trở về khách sạn, Tiêu Hân Hân nhìn thấy Trần Viễn hơi có vẻ thất thần, giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Nhất thời, cô có chút nhịn không được, bắt đầu quay sang nhìn anh để hỏi thăm.

Lúc này, nghe Tiêu Hân Hân gọi tên, Trần Viễn mới giật mình định thần lại.

Nhưng khi thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Trần Viễn có chút nghi ngờ, nhìn lấy cô.

“Thế nào? Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?”

“Không… không có…”

Đột nhiên, trên mặt của Tiêu Hân Hân trở nên ửng hồng, sau đó cô mới ấp úng đáp lại.

Chuyện này, nhất thời để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Anh cũng không biết, trong lòng của Tiêu Hân Hân đang nghĩ đến thứ gì.

“Đúng rồi, chuyện hôm nay tôi cảm ơn anh rất nhiều! Nếu như không có anh, việc hợp tác giữa công ty của tôi với tập đoàn Chai Chai không có thuận lợi hoàn thành như vậy.

Anh nói đi, ngoài phần thưởng mà tôi đã hứa với anh, anh có muốn tôi tặng thưởng thêm thứ gì nữa hay không?”

Bất chợt nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên suy tư.

Sau đó, anh liếc mắt, nhìn lấy thân hình của cô.

Hôm nay, Tiêu Hân Hân ăn mặc rất gọn gang.

Hơn nữa, trang phục của cô còn hơi có chút bó sát người, để lộ ra từng nét đường cong ở trên cơ thể.

Vừa rồi, Trần Viễn còn không có chú ý.

Lúc này, anh càng nhìn càng thấy Tiêu Hân Hân trở nên đẹp mắt vô cùng.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xấu hổ.

Sau đó, cô dường như hơi có vẻ tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.

“Anh không được nghĩ bậy, ngoài thứ đó ra, tôi có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu còn lại của anh.”

Đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, để cho sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lần nữa lâm vào trầm tư.

Sau đó, anh hơi ngước mắt, nhìn lấy khuôn mặt đã đỏ bừng như táo đỏ của Tiêu Hân Hân, vẻ mặt lộ ra khó hiểu.

“Tôi nghĩ bậy cái gì? Mà cô nói thứ đó là thứ đồ vật gì? Vừa rồi tôi chỉ đang suy nghĩ, không biết cô có thể tăng thêm tiền thưởng, đồng thời cấp cho tôi một căn nhà riêng hay không?”

Nghe Trần Viễn hỏi ngược lại, trên mặt của Tiêu Hân Hân càng thêm xấu hổ tức giận.

Cô hơi gắt lên, trừng mắt nhìn lấy anh.

“Nếu anh không có nghĩ bậy, vậy thì vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào người tôi làm gì?”

Lần này, đến phiên Trần Viễn hơi có chút khó chịu.

Anh cũng không hiểu, vừa rồi chẳng phải Tiêu Hân Hân vẫn còn đang nói cười vô cùng vui vẻ hay sao?

Cô ta rốt cuộc là ăn trúng thuốc gì? Tự dưng lại trở nên tức giận với mình như vậy?

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng sau một lúc, anh vẫn lắc đầu nói ra.

“Được rồi, nếu cô không muốn cấp tôi nhà riêng, vậy cô cứ tùy ý tặng thưởng cho tôi vài trăm triệu là được.

Nếu không, cô cũng có thể tặng tôi một chiếc xe riêng.”

Lúc này, Trần Viễn đã rất tùy ý.

Anh cũng không có đặt quá nhiều hy vọng vào việc Tiêu Hân Hân có thể tặng thêm cho mình thứ gì.

Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại bất ngờ xảy ra.

Lúc này, Tiêu Hân Hân vậy mà vô cùng dứt khóat, gật đầu đáp lại.

“Tốt, vậy tiền thưởng lần này tăng lên một trăm triệu.

Còn xe ô tô, tôi sẽ để anh tùy ý lựa chọn một chiếc ở trong gara.

Tất nhiên, ngoài trừ chiếc xe mà tôi đang đi, tất cả những chiếc còn lại anh đều có thể lựa chọn.

Về việc nhà riêng, tạm thời tôi không thể cấp cho anh được.”

Nghe Tiêu Hân Hân đột nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn lại có được loại cảm giác vô cùng không chân thực.

Rốt cuộc, cô ta đang bị làm sao vậy?

Nghĩ nghĩ như vậy ở trong đầu, nhưng ngoài mặt Trần Viễn cũng không lộ ra bất kỳ khác thường nào.

Anh vô cùng vui vẻ, mỉm cười nói ra.

“Vậy thì tốt, hy vọng lúc đó cô cũng không nên nuốt lời.”

Cứ như thế, hai người một đường đi thẳng về khách sạn.

Sau đó, Trần Viễn đi lên trên phòng của mình.

Còn Tiêu Hân Hân cũng bắt đầu liên lạc, chuẩn bị một bản hợp đồng mới.

Ngày mai, cô cùng với nhân viên cấp cao của tập đoàn Chai Chai, sẽ tiến hành một lần hội nghị trực tiếp, chính thức ký kết hợp đồng mà cô và Chai Chai Ra Thép đã bàn qua hôm nay.

Cốc cốc!

Đang chuẩn bị đi vào bên trong phòng tắm, phía bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.

Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, thông qua con mắt gắn ở trên cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.

Lúc đầu, Trần Viễn còn tưởng rằng Tiêu Hân Hân đến tìm mình.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị anh bỏ qua.

Bởi vì, anh biết lúc này Tiêu Hân Hân nhất định là đang rất bận.

Thế nên, lúc đưa mắt nhìn ra bên ngoài, khi thì rõ người đến là ai, Trần Viễn không khỏi cảm thấy sững sờ.

“Cô là ai?”

Nhìn thấy bên ngoài đứng đấy một người phụ nữ trẻ tuổi.

Hơn nữa, nhìn người này mặc một bộ trang phục truyền thống của phụ nữ Thái.

Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc, đưa ánh mắt đánh giá cô gái này một phen.

Nhưng mà, cô gái này rất chuyên nghiệp.

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn đem cửa phòng mở ra, cô ta liền nhanh chóng bước vào bên trong.

Sau đó, cô gái này đem cửa phòng khóa chặt lại.

Đồng thời, y phục của cô ta cũng nhanh chóng được cởi ra ngoài.

Đợi cho Trần Viễn kịp phản ứng lại, thì trên người của cô gái trẻ chỉ còn mỗi bộ đồ lót bằng ren.

“Thưa ngài, em là nhân viên đặc biệt của khách sạn.

Đây là lần đầu em đến đây làm việc.

Nếu như ngài đồng ý, em sẽ phục vụ cho ngài một cách chu đáo.

Mỗi giờ ngài chỉ cần trả cho em một ngàn bạt là đủ.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio