Ngồi lên xe tải, Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền rất nhanh liền lên đường trở về nhà.
Mà lúc đi đường, hai người bọn họ cũng biết hai vợ chồng tài xế xe tải là người thôn Đông, cách thôn Tây của Trần Viễn không có bao xa.
Lúc xuống xe, hai vợ chồng bọn họ còn tặng cho Trần Viễn một ít hoa quả, coi như là quà gặp mặt.
Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.
Đồng thời, anh cũng hứa hẹn sẽ bớt thời gian đến thôn Đông, ghé chơi nhà hai vợ chồng bọn họ.
Lúc nghe Trần Viễn nói như vậy, hai vợ chồng họ còn rất nhiệt tình, liên tục gật đầu cười đến vô cùng vui vẻ.
“Anh Viễn, người ở nông thôn thật sự là quá nhiệt tình, so với người ở thành phố còn phải dễ thương hơn rất nhiều!”
Lúc đi xuống xe, Lưu Thục Hiền còn không quên nhìn theo phía sau xe tải, quay đầu lại nói với Trần Viễn một câu như vậy.
Nghe thế, Trần Viễn cũng chỉ lên tiếng cười cười.
Sau đó, anh nhanh chóng dẫn theo Lưu Thục Hiền, về đến ngồi nhà cũ mà ba cha con anh đã từng sinh sống qua rất nhiều năm.
Đi đến trước ngõ, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc mà đã nhiều năm mình không có trở về ghé thăm, trong lòng Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần bồi hồi nhớ thương.
“Anh Đen, anh dẫn bạn gái về nhà đấy à?”
Thế nhưng, bên tai lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói vừa xa lạ, lại hơi có mấy phần quen thuộc, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, xoay đầu ngó lại.
Đứng ở cuối con ngỏ, lúc này Trần Viễn nhìn thấy một đứa con trai khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi gì đấy.
Nhìn bộ dáng đen thui, ốm tong ốm teo của nó, Trần Viễn chỉ sợ rằng một cơn gió thổi ngang qua, cũng đủ để đem nó cuốn đi theo.
Thế nhưng, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tò mò của nó nhìn về phía mình, Trần Viễn lúc này cũng kịp phản ứng lại, nhìn nó cười.
“Thằng Cọt, mày vẫn còn nhớ rõ anh đấy à?”
Trần Viễn nhớ được, lần trước mình trở về quê đã là hơn mấy năm trước.
Lúc đó, anh vừa mới đi nghĩa vụ quân sự được một năm, sau khi được cho về phép thì anh có ghé thăm nhà một đoạn thời gian.
Khi ấy, thằng Cọt chỉ khoảng chừng mười, mười một tuổi gì đấy.
Mặc dù bộ dáng của nó đã cao hơn trước rất nhiều.
Thậm chí, nó còn ôm hơn so với hồi nhỏ.
Nhưng mà, cái dáng cao dong dỏng này của nó, lại để cho Trần Viễn không khỏi nhớ đến chị gái của nó, trước đây cũng là bạn học cùng lớp với anh.
“Xì, anh Đen, cả cái thôn này ai mà không biết.
Mấy năm rồi, anh không có về, chị em còn tưởng anh đã lấy vợ ở trên thành phố cơ.
Hiện tại, thấy anh về nhà, còn dẫn theo bạn gái.
Vậy chắc, anh không có nhớ đến chị em nữa đâu nhỉ?”
Đột nhiên, cái thằng nhỏ này lại nhắc đến chuyện trước đấy, để cho sắc mặt của Trần Viễn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước, quả thật anh có theo đuổi chị gái của nó một đoạn thời gian khá dài.
Lúc đó, hai người ngồi học chung cùng một bàn, từ thời cấp một, mãi đến tận năm cuối cấp hai mới thôi.
Khi ấy, Trần Viễn cũng không có biết yêu đương là gì, anh chỉ cảm thấy thích một người là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ.
Mãi cho đến khi học xong cấp ba, biết được chị của thằng Cọt, là cái Trang thi đậu đại học, chuẩn bị lên thành phố để đi học.
Mà khi ấy, anh thì xin vào bộ đội, theo đuổi ước mơ hồi nhỏ của anh.
Thế nên, Trần Viễn đã đắn đo mãi, mới có dũng khí đi đến ngỏ lời với chị của thằng Cọt.
Nhưng mà, chị nó lại lập lờ nước đôi, còn nói cái gì vì phải đi học, không muốn nói chuyện yêu đương.
Chính vì thế, lần đó Trần Viễn đã chính thức thất tình, tâm trạng cũng trở nên sa sút rất nhiều.
Nhưng mãi sau này, khi tham gia quân ngũ rồi, anh cũng dần quên đi cảm giác thất bại trong lần đầu tỏ tình của mình.
Qua mấy năm sau, anh lại nghe được có người ở trong thôn nói, chị của thằng Cọt đang làm ăn lớn ở trên thành phố.
Hơn nữa, chị nó còn chuẩn bị lấy chồng Tây, là một người làm ăn, vô cùng giàu có.
Nghe vậy, trong lòng Trần Viễn mặc dù vẫn buồn, nhưng anh chỉ cười nhẹ một tiếng, xem như quên đi một mối tình thơ dại ngày nào.
Nhưng lúc này, đột nhiên nghe thằng Cọt nhắc đến chuyện cũ, trong lòng của anh lại lần nữa vang lên một hồi thổn thức.
“Chị mày chẳng phải đã lấy chồng rồi đấy ư? Còn nhớ với nhung cái gì? Với lại, mày không thấy là, anh cũng đã dẫn bạn gái về nhà rồi sao?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cố ý nháy nháy mắt để ra hiệu với Lưu Thục Hiền.
Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang cố ý, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng của cô lại mang theo mấy phần chờ mong, còn vô cùng ưng ý, đứng sát về phía anh.
Chỉ có điều, thằng Cọt không có nhìn ra cái gì, nó chỉ liếc mắt đánh giá hai người bọn họ một hồi, sau đó lên tiếng thở dài, chẳng khác gì một ông cụ non.
“Ầy, người lớn thật là phức tạp.
Mấy ngày hôm trước, chị Trang còn hỏi, không biết anh Đen khi nào mới về? Nghe chị ấy nói, tuần sau trong lớp tổ chức họp lớp gì đó, còn muốn rủ anh đi cùng.
Vậy mà…”
Nói tới đây, cụ cậu đột nhiên lắc đầu, rồi xua xua tay, giống như vô cùng thất vọng, nhanh chóng lẫn đi mất hút.
Mà nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy, Trần Viễn không khỏi sững sờ, dự định hô lên gọi lại.
Ai biết được, lúc này Lưu Thục Hiền một bộ tựa cười mà không phải cười, nheo nheo mắt nhìn lấy anh.
“Chị của thằng bé, là bạn gái cũ của anh à?”
Nghe Lưu Thục Hiền lên tiếng hỏi thế, Trần Viễn là biết cô đã hiểu nhầm cái gì.
Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Anh cũng không thể trực tiếp nói rằng, đây là mối tình đầu, cũng là mối tình đơn phương của mình với cô đúng không?
Thấy Trần Viễn chỉ im lặng không đáp, Lưu Thục Hiền cũng không có tiếp tục hỏi nữa.
Cô biết, đàn ông vô cùng chán ghét phụ nữ lắm lời.
Hơn nữa, có một số thứ, giữ làm bí mật, chính là một thứ gì đó vô cùng thú vị của mỗi người.
“Đi thôi!”
Thấy Lưu Thục Hiền cũng không có tiếp tục hỏi, tất nhiên Trần Viễn cũng không dong dài.
Anh trực tiếp hướng về phía ngôi nhà cũ của gia đình bước tới.
Mà Lưu Thục Hiền cũng rất ngoan ngoãn, theo ở phía sau lưng của anh.
Đi khoảng chừng hơn vài trăm mét, rốt cuộc cả hai cũng đã dừng lại ở trước một ngồi nhà cấp bốn hơi cũ, tường đổ rêu phong, trước sân lá me rụng đầy.
“Nhà có chút cũ kỹ, xin cô đừng chê!”
Đem cửa gỗ được làm bằng mấy cọc tre, đẩy nhẹ một cái.
Vẻ mặt của Trần Viễn hơi có chút ái ngại, nhìn lấy Lưu Thục Hiền khẽ cười.
Đối với việc này, Lưu Thục Hiền không cho bất kỳ ý kiến gì.
Ngược lại, ánh mắt của cô hoi có chút tò mò, nhìn về phía hàng cây trước sân.
Bởi vì nhà ở nông thôn, sân nhà rất rộng.
Hơn nữa, khi lúc còn sống cha của Trần Viễn vẫn thường hay thích trồng cây.
Ông từng nói, người ở nông thôn, không có cây ở trước sân, thì không phải là người nông thôn.
Lúc ấy, Trần Viễn cũng không biết hàm ý của cha anh có ý vị như thế nào.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mặt, anh lại luôn có một loại cảm giác giống như là nhà.
Đúng, đây là cảm giác đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng cảm nhận qua một lần.
Cho dù hiện tại anh sống ở nhà của Tiêu Hân Hân, trên danh nghĩa là chồng của cô.
Thế nhưng, từ lúc bắt đầu, anh chưa bao giờ xem đó là nhà của mình.
Lúc này, đứng ở trước sân, cảm giác này mới bắt đầu ùa về, để cho Trần Viễn cảm thấy thân thiết đến lạ thường.
“Viễn, anh làm sao thế?”
Nhìn thấy Trần Viễn từ lúc bước đến trước sân, cả người đều trở nên sững sờ.
Nhất thời, Lưu Thục Hiền không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng lên tiếng gọi khẽ.
Nghe gọi, Trần Viễn rốt cuộc cũng bình phục lại tâm tình.
Anh lần nữa nhìn lấy Lưu Thục Hiền, mở miệng ra cười.
“Không có việc gì, tôi chỉ nhớ lại một chút chuyện cũ mà thôi.”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa đẩy cửa bước vào bên trong.
Lúc này, ngoài một ít lá rụng ở bên ngoài, kỳ thật trong sân vẫn rất sạch sẽ.
Dường như, nơi này vẫn thường hay có người lui tới quét dọn.
Chuyện này, đối với Trần Viễn cũng không mấy ngạc nhiên.
Dù sao, lúc khi còn sống, cha anh đối với người ở trong thôn luôn rất nhiệt tình.
Hơn nữa, gia đình anh với mọi người xung quanh vẫn luôn hòa thuận, sống với nhau không có bất kỳ tranh cãi nào.
Chính vì thế, nhìn thấy phía trước sân nhà vẫn được quét dọn sạch sẽ, Trần Viễn không có suy nghĩ chút nào.
Anh nhẹ nhàng đem lấy tro cốt của cha, đặt xuống ở bên bệ thềm.
Sau đó, anh mới cầm lấy chìa khóa, đem cửa nhà mở ra.
“Cha, chúng ta đã về đến nhà rồi!”
Bước vào trong nhà, nhìn thấy bài vị của mẹ đã bị hoen ố theo màu thời gian, Trần Viễn không khỏi ngậm ngùi, đem lấy tro cốt của cha đặt ngay bên cạnh.
Sau đó, anh mới thấp giọng, thì thào nói ra.
Mà lúc này, Lưu Thục Hiền cũng bước tới, đứng ngay sau lưng của anh, ánh mắt mang theo mấy phần thành kính, hướng về phía di ảnh của cha mẹ Trần Viễn, chắp tay lạy dài một cái..