“Xin giới thiệu với cô một chút, đây là bạn học cũ của tôi, Thu Trang.
Còn đây là bạn anh, cũng từng làm bà chủ của anh, Thục Hiền.
Hai người các cô có thể tự làm quen với nhau, tôi đi mua một chút đồ dùng cá nhân.”
Nói xong, Trần Viễn giống như là đang chạy trốn, trực tiếp chạy vào bên trong cửa hàng, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt như hình viên đạn của hai người phụ nữ đang nhìn về phía anh.
“Lão đại, anh lại đến nữa à?”
Nhìn thấy Trần Viễn hấp ta hấp tấp từ bên ngoài chạy vào trong cửa hàng tạp hóa.
Lúc này, Tiểu Trần không khỏi tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt nhìn anh.
Mà Trần Viễn cũng không có nói nhiều, trực tiếp lựa chọn mua một số đồ dùng cá nhân cần thiết cho Lưu Thục Hiền, sau đó nhanh chóng tính tiền rồi rời đi.
Lúc Trần Viễn đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, hai người phụ nữ không biết từ lúc nào, lại tỏ ra vô cùng thân thiết.
Thậm chí, bọn họ còn nói cười vui vẻ với nhau.
“Chị Thục Hiền, nếu như chị có thời gian, có thể đến nhà của em chơi.
Nhà em cách nhà anh Viễn cũng không có bao xa.”
“Thật à? Vậy tối nay chị sẽ kêu anh Viễn đưa qua nhà em chơi.
Đây là lần đầu chị về quê của anh Viễn, cũng không biết đi nơi nào.”
“Dạ vâng, vậy tôi nay em sẽ mua ít đồ ăn về làm bữa tiệc nhỏ, mừng anh chị lần đầu về quê chơi.”
Lúc đứng nghe hai người nói chuyện với nhau Trần Viễn còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Nhưng sau khi cả hai người thấy Trần Viễn từ bên trong cửa hàng tạp hóa đi ra ngoài, trên tay còn cầm theo một mớ đồ lỉnh kỉnh.
Lúc này, câu chuyện của hai người bọn họ mới dừng lại.
Mà Thu Trang thì tìm lấy lý do, xin phép được về trước, chỉ còn lại Lưu Thục Hiền, đang dùng một loại ánh mắt vô cùng ý vị nhìn lấy Trần Viễn.
“Làm sao? Trên mặt tôi có dính thứ gì hay sao?”
Trần Viễn không khỏi đưa tay sờ sờ lên mặt.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Thục Hiền lại khẽ cười một tiếng, để cho anh cũng không biết chẳng ra làm sao.
Cuối cùng, anh hơi lắc lắc đầu, rồi tự mình mang theo đồ đạc đi về phía trước.
Tất nhiên, Lưu Thục Hiền cũng chậm rãi theo ở phía sau.
Hai ngươi lúc này cực kỳ ăn ý, duy trì khoảng cách khoảng chừng hai ba bước chân.
Đợi đến lúc đi tới cửa nhà, Trần Viễn rốt cuộc mới nhịn không được, quay đầu lại nhìn lấy Lưu Thục Hiền, hỏi thăm.
“Vừa rồi, cô ấy đã nói gì với cô? Không phải là kể ra mấy chuyện xấu lúc tôi còn nhỏ đấy chứ?”
Vừa hỏi, Trần Viễn vừa cố ý quan sát biểu hiện ở trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền.
Nhưng mà, thái độ của Lưu Thục Hiền lại vô cùng thản nhiên, cũng không có lộ ra bất kỳ một sự khác thường nào.
Ngược lại, cô hơi mỉm cười, nhìn lấy anh.
“Chuyện của phụ nữ, anh cũng muốn nghe thật sao?”
“Ầy, vậy thì thôi đi!”
Nghe Lưu Thục Hiền trả lời như vậy, Trần Viễn cũng không có cách nào mở miệng hỏi tiếp, đành phải sờ sờ lên sống mũi, sau đó mở cửa bước vào trong nhà.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, Lưu Thục Hiền nhất thời nhịn không được, che miệng lên mỉm cười.
Buổi tối, tầm hơn bảy giờ, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ, Lưu Thục Hiền liền cùng với Trần Viễn đi ra ngoài.
Nhưng lúc hai người bước ra đầu ngõ, Trần Viễn lại có chút nhịn không được, liên tục nhìn lấy Lưu Thục Hiền cười không ngừng.
Nhất thời, Lưu Thục Hiền không khỏi liếc mắt, trừng lấy anh một cái.
“Anh cười cái gì? Chẳng lẽ tôi mặc đồ như vậy đi ra ngoài không được hay sao?”
Bởi vì buổi tối hôm nay Lưu Thục Hiền mặc đồ, hơn nữa còn đi dép mộc, thật sự chẳng khác gì mấy so với gái quế.
Thế nên, Trần Viễn thật sự rất khó nhịn, cứ liên tục quay đầu nhìn lấy cô.
Lúc này anh nghe Lưu Thục Hiền có ý trách mắng, mới vội vã lên tiếng giải thích.
“Không phải, không phải.
Là tôi thấy cô khác người, à, không đúng.
Là tôi cảm thấy cô lúc này thật sự rất giống gái quê, hoàn toàn không giống bộ dạng của một bà chủ mà tôi đã từng quen biết, nên nhìn có phần lạ mắt mà thôi.”
“Thật không?”
Nghe Trần Viễn giải thích, Lưu Thục Hiền lại hơi có phần không tin, vẫn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía anh.
“Ầy…”
Thấy bộ dáng của Lưu Thục Hiền như vậy, Trần Viễn cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.
Nhưng vào lúc này, hai người đã nhanh đi tới cuối ngõ, tới nhà của chị em thằng Cọt.
“Chị hai, là anh Đen tới chơi!”
Từ phía ngoài sân, âm thanh của thằng Cọt gọi thẳng vào trong nhà, để cho chị gái của nó là Thu Trang không khỏi lên tiếng trách mắng.
“Cái thằng này, chị hai đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được gọi anh ấy bằng tên Đen, phải gọi là anh Viễn, có biết chưa?”
“Dạ, em biết rồi chị hai!”
Nghe chị hai trách mắng, thằng Cọt rất vâng lời, ngoan ngoãn đáp lại.
Thế nhưng, sau một giây, âm thanh của nó lại lần nữa vang lên.
“Anh Đen, hôm nay anh dẫn bạn gái tới chơi đấy à? Em nghe nói, anh đang làm việc ở trên thành phố.
Bé Bầu cũng ở trên đó trị bệnh, không biết khi nào bé Bầu mới về quê chơi hả anh Đen?!”
Bé Bầu trong lời nói của thằng Cọt chính là Tiểu Yến, em gái của Trần Viễn.
Hồi nhỏ, người ở dưới quê đều gọi hai anh em Trần Viễn bằng cái tên thân mật ở nhà, rất ít khi họ gọi tên anh và em gái bằng tên đến trường.
Chính vì thế, thằng Cọt vẫn luôn miệng gọi anh bằng Đen, cũng như gọi em gái anh là bé Bầu.
Với lại, tuổi của thằng Cọt với em gái anh cũng không xê xích gì bao nhiều.
Một đứa thì sinh cuối năm, một đứa lại sinh đầu năm.
Chính vì thế, hồi con bé của ở dưới quê, thằng Cọt rất hay ghé nhà anh chơi.
Mà khi đó tụi nó còn nhỏ, anh cũng không quá để ý.
Đến lúc này, anh cũng nhìn ra, cái thằng Cọt này vậy mà vô cùng quan tâm em gái của anh.
Chỉ là, chuyện này có thể thành được hay sao? Nói như thế nào, em gái của anh không biết sống được bao lâu.
Trần Viễn cũng đã từng thử mọi cách, để cho em gái của anh có thể hồi phục, trở lại với cuộc sống bình thường.
Nhưng mà, căn bệnh của em gái anh gặp phải, là một căn bệnh lạ, rất hiếm gặp.
Ngay cả bác sĩ đầu ngành của thành phố, cũng không thể nào chẩn đoán được chính xác bệnh tình của con bé.
Cho dù trước đây, Trần Viễn đã từng xin nhờ cấp trên giúp đỡ, thuê chuyên gia về kiểm tra cho em gái anh.
Đáng tiếc, đáp án vẫn giống như cũ, tình hình bệnh tình của con bé không có cách nào kiểm chứng được.
“Cọt, vào trong này nghe mẹ bảo.”
Nghe thấy thằng Cọt cứ hết gọi anh Đen, lại anh Đen.
Mẹ của nó rốt cuộc cũng nhịn không được, gọi to lên một tiếng.
Nghe thế, thằng Cọt cũng không dám cãi lời, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, rồi đi nhanh vào bên trong.
Lúc này, ở ngoài sân cũng chỉ còn lại Trần Viễn, Lưu Thục Hiền cũng với Thu Trang.
“Anh Viễn này, mấy hôm nữa lớp cấp hai hồi trước có tổ chức một buổi họp lớp.
Em nghe nói, bạn Thành, lớp trưởng cũ của chúng ta chuẩn bị có vợ, là một tổng giám đốc công ty gì đó ở trên thành phố, gia đình rất giàu có.
Cậu ấy muốn mời cả lớp của chúng ta đến dự tiệc cưới, nên đã tổ chức buổi họp lớp này để mọi người cùng đến chung vui.
Mà anh thì mấy bạn trong lớp cũng không có số điện thoại để liên lạc, vì vậy bọn họ mới nhờ em, hỏi thăm thử xem anh có đến dự được không?”
Ngồi ở ngoài sân, ba người cùng ngồi quanh ở bàn đá, phía trên đã được Thu Trang sắp xếp mấy món ăn quê.
Trong đó có cả món lòng xào dưa, hồi nhỏ Trần Viễn vẫn rất thích ăn.
Ngoài ra, trên bàn lúc này còn đặt một chai rượu mận, cũng chẳng biết là Thu Trang lấy từ ở đâu ra, chắc là của cha cô ấy.
Dù sao, ở cái xóm này, cũng chỉ có cha của Thu Trang là thích uống rượu mận.
Bình thường, người ở trong thôn vẫn hay dùng rượu trắng, hoặc là uống vài lon bia để giải khát.
“Cái này thì tôi cũng không thể hứa chắc được.
Nhưng nếu thu xếp được thời gian, tôi sẽ nhất định đến đó gặp mặt mọi người một lần.”
Trần Viễn cũng không có trả lời chắc chắn, mà chỉ hứa với Thu Trang mình sẽ thu xếp thời gian để đến họp lớp.
Nghe vậy, trong lòng của Thu Trang thoáng hơi có một chút thất vọng.
Mà Lưu Thục Hiền ngổi ở bên cạnh, cũng không có cơ hội xen vào.
Ba người lại ăn một chút gì đó, sau đó Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền xin cáo biệt để đi về.
Nhưng lúc đi ra đầu ngỏ, đột nhiên anh nghe được tiếng của Thu Trang gọi với theo.
“Anh Viễn, em có việc này, muốn nhờ anh một chút, anh có thể giúp em được không?”
Đột nhiên nghe Thu Trang gọi lại, bước chân của Trần Viễn không khỏi khẽ dừng.
Sau đó, anh hơi nhìn về phía Lưu Thục Hiền.
Ngâm hiểu ý, Lưu Thục hiền cũng gật đầu đáp lại.
“Vậy anh cùng với cô ấy nói chuyện riêng với nhau đi, tôi đi về trước.”
Nói xong, Lưu Thục Hiền còn hướng về phía Thu Trang, phất phất tay mỉm cười.
Thấy vậy, trong lòng của Thu Trang không khỏi tỏ ra vẻ ái ngại, nhìn lấy cô xấu hổ cười.
“Được rồi, em có việc gì, có thể nói ra với tôi ở đây.”
Nhìn thấy bóng lưng của Lưu Thục Hiền đã đi xa, lúc này Trần Viễn mới nhìn về phía Thu Trang, nói ra.
Nhưng mà, Thu Trang lại ấp úng một hồi.
Sau đó, giống như dùng hết can đảm, cô mới nhìn lấy Trần Viễn, nói ra.
“Em… em muốn anh làm bạn trai của em, có được không?”.