Hai người ở trong phòng làm việc mà khiến ai nghe thấy những âm thanh phát ra đều phải đỏ mặt. Baba nhiều lần lên gọi hai người xuống ăn cơm đều đứng trước cửa không đành gõ nha. Baba thở dài.
“Haiz! Thằng Giang giống ba vợ nó quá mà, sức chiến cũng giống hệt hà khiến cho
Hải Minh rên mãi không thôi”
Mami cũng nhiều lần lên gọi hai người xuống ăn cơm, đứng trước cửa chính là không đành lòng gọi, mami thở dài.
“Haiz! Hải Minh giống má nó ghê, khiến cho con rể Giang không thể ngừng lại được
mà”
Em gái nhiều lần lên gọi hai người xuống ăn cơm, đứng mãi trước cửa không biết có nên gọi không.
“A..chậm thôi..”
Em gái nghe tiếng anh hai hét to kèm theo chút thỏa mãn, cô cũng hai má hồng hồng. Em gái thở dài.
“Anh Giang cố lên! Hải Minh anh cũng ráng..à không..cố lên..”
Mặt trời dần xuống núi, chim chóc cũng bay nhanh về tổ trú, gió đêm bắt đầu thổi nhẹ. Baba ngồi đọc báo lâu lâu lại hắng giọng một cái. Ông nói “Mấy giờ rồi?”.
Em gái cùng mami ngồi vừa ăn trái cây vừa xem tivi, mami bóc vỏ quýt lắc đầu trảlời “Đã bảy giờ hơn rồi”.
Ông buông tờ báo nhìn lên đồng hồ treo đằng kia, liền gọi em gái “Con lên xem hai đứa xong chưa?”.
“Dạ”
Chạy nhanh lên lầu, em gái chậm chậm tiến đến gần cửa phòng, áp sát tai vào nghe ngóng. Nghe xong em gái đen cả mặt, thất thỉu đi xuống lầu.
“Ba à! Còn chưa xong đâu”
Baba và mami đồng thanh “Cái gì?”.
“Đúng vậy! Vẫn chưa có kết thúc”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Không khí trong phòng khách bỗng dưng yên lặng lạ thường. Baba vẫn ngồi đọc báo, mami và em gái tiếp tục ăn trái cây xem tivi. Một tiếng sau.
“Bà xã! Em lên xem tụi nhỏ xong chưa?”
Mami liếc mắt, “Kệ tụi nó đi, khi nào tụi nó biết dừng thì sẽ xong thôi”
Cầm bình trà nóng trên tay, baba rót vào cái ly thủy tinh trên bàn “Nhưng cũng đã hơn tám tiếng rồi!”.
“Anh cũng biết là vậy sao?”
Baba bị nói trúng tim đen có dớt dát lại tí thể diện “Nhưng mà cả tuần nay hai đứa
nó.”
Mami quay mặt một góc chín mươi độ nói “Thì sao?”
Bên trong căn phòng đó có hai người..Hải Minh tựa đầu lên hõm vai Giang đầu thối, cảm nhận từng hương vị của hạnh phúc. Hai người nằm đó hai suy nghĩ khác nhau. Anh vuốt tóc cậu nói nhẹ “Tối nay.”. Cậu im lặng.
“Tối nay..”
“Anh không nói được thì thôi”
Nghe cậu nói vậy, anh cũng âm trầm xiết chặt hơn vòng tay. Thiên Dương từng nói với anh rằng vào năm sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, lúc bầu trời có mặt trăng tròn nhất, sáng nhất và cũng đỏ nhất chính là lúc hai thực thể của Hải Minh sẽ hòa lại làm một. Anh hỏi “Mười tám tuổi đối với Hải Minh cũng còn quá nhỏ, cậu ấy sẽ chấp nhận sao?”.
Thiên Dương ngồi trên thành cầu ném viên đá xuống mặt sông làm thành những vòng tròn lan ra nhấp nhô trên mặt nước, Thiên Dương nói “Bây giờ Hải Minh mười bảy
tuổi, sinh nhật của cậu ấy.”
“Là ngày hai mươi mốt tháng bảy”
Lại một viên đá khác được ném xuống sông, Thiên Dương bỗng bật cười “Không! Là ba mươi tháng năm”.
Giang đầu thối thắc mắc, quay mặt sang khó hiểu nhìn Thiên Dương, anh hỏi “Tại sao?”.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Xà Vương! Đến tương lai có mấy mươi năm mà anh trở nên lú lẫn rồi! Trong giấy khai sanh của Hải Minh ghi ngày hai mươi mốt tháng bảy nhưng thực ra Hải Minh
được sinh ra ở trong quá khứ. Anh hiểu ý tôi rồi chứ!”
Ánh mắt hai người giao nhau, Giang đầu thối nhưđiêu đứng còn Thiên Dương nhìn người đàn ông trước mặt đã thay đổi rất nhiều. Từ một Xà Vương lạnh lùng, ngạo mạn, giết người không nương tay lại trở thành một người đàn ông điềm đạm hơn, cởi mở với người xung quanh và đặc biệt anh đã quên hết hận thù. Cái bản tính duy nhất còn sót lại nơi Xà Vương là sự cố chấp. Cố chấp níu giữ tình yêu không có lời kết của chính anh, dẫn đến anh cứđi mãi trong cái vòng lẫn quẩn yêu hận day dưa không dứt.
Khẽ khép lại đôi mắt, anh nói “Vậy chúng tôi còn bao nhiêu thời gian”.
“Hai tuần”
Bây giờđã đến trung tuần tháng tư, chính vì thế thời gian cũng chỉ còn lại vỏn vẹn mười lăm ngày. Mười lăm ngày này rất quý báu, vì thế Xà Vương đều làm cho Hải Minh cảm thấy hạnh phúc nhất có thể. Yêu thương không đủ, trân trọng không đủ, những lời nói cũng không đủ, cái gì cũng không đủ Xà Vương cảm thấy đau khổmuôn phần. Anh ôm chặt lấy thân thể trước mặt nói “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”
“Vậy nên em đừng có rời xa anh”
Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cậu khóc nấc “Em sẽ không!”
Hai viên đá bị ném lần lượt xuống sông, Xà Vương đăm chiêu nói “Thế hôm ấy sẽxảy ra chuyện gì? Hải Minh sẽ ra sao?”.
Thiên Dương ngồi bên cạnh vỗ vai Xà Vương, trả lời toàn bộ những gì được trưởng lão đã từng nói “Hải Minh sẽ biến mất mãi mãi, Hoàng tử Long Phương sẽ thật sựthức tỉnh theo đó cậu ấy sẽ bịđưa về quá khứ, mọi sự hiện diện của cậu ấy ở nơi này sẽ bị xóa sạch, không một ai biết được cậu ấy đã từng tồn tại. Còn có…”.
Từng chữ từng chữ Thiên Dương nói ra đều như sát muối vào trái tim của anh, đau buốt.
“Còn có điều gì?”
Thiên Dương nhìn sâu vào đôi mắt anh, “Còn có Hoàng tử Long Phương cũng sẽ mất đi ký ức”.
Hôn lên trán cậu, anh khó khăn mở miệng “Em sẽ không quên anh chứ”.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Anh ngốc này! Làm sao em có thể quên được anh”
Cậu cảm nhận được lực đôi tay anh mạnh hơn khiến xương khớp cậu như muốn vỡnát.
“Ư..”
Nghe cậu rên khẽ, anh mới chú ý đến bản thân thật sự quá ngu ngốc rồi, lại khiến cậu rơi nước mắt. Anh nhẹ nới lỏng đôi tay, vuốt lên mái tóc của cậu để anh biết rằng giờphút này anh vẫn còn có Hải Minh mà anh yêu thương nhất.
“Hải Minh! Anh nói lời này chắc em sẽ không tin và.cũng có thể em sẽ hận
anh..nên..nên”
“Em biết! Hứcanh nói đi”, cậu khóc nấc cả thân thể cũng nép sát vào người anh. Cậu muốn thời gian sẽ mãi mãi ngừng lại giây phút này.
Kéo lên tấm chăn anh trở người nằm lên người cậu hôn xuống. Nụ hôn ướt át, nhẹnhàng rồi mãnh liệt rồi lại đau đớn rời xa.
“Hải Minh..”, giọng anh nghẹn lại, “Hải Minh của anh”
“Hức..ư..anh Giang..”
Hai người ôm nhau khóc sướt mướt, đau đớn quá khi mà thời gian còn lại quá ít ỏi.
“Hải Minh thật ra.em.không phải con người”, anh đau khổ thốt lên từng chữ,
“Hizt.em..”
“Em là một ma cà rồng phải khônghức..vậykhi nào em sẽ biến thành ma cà
rồng”
Lời này của cậu đã nhấn chìm anh xuống vực sâu không đáy, anh xót xa vén những sợi tóc trên trán cậu, một giọt nước mắt rơi trên má Hải Minh.
“Tối mai”
“Arg.hứchức.sao lại như vậysao lại nhanh như vậyem không
muốn..em không muốnarg”
Nhìn Hải Minh ôm đầu gào khóc, những ngón tay cào cào trên mặt để lại những vết xướt dài rướm máu. Lòng anh còn đau đớn hơn cậu gấp trăm ngàn lần, anh nắm chặt tay cậu tránh để cậu làm tổn thương chính bản thân mình.
“Hải Minh! Em bình tĩnh.bình tĩnh lại đi”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Em không muốnanh Giang.anh nói đây không phải là sự thật.rằng em là một con ngườianh nói đi..xin anh.”, cậu gào lên, cậu không thể chịu đựng được, mặc dù rất muốn giúp Hoàng tử Long Phương với chính mình nhập lại làm một thể,
nhưng mà
“Em.em sẽ biến mất mãi mãi.”
Anh ôm lấy đầu cậu, đau đớn gật đầu.
“Không.em không muốn tin..em không muốn..”
“Hải Minh! Anh xin lỗianh xin lỗiHải Mình à.”
Đêm mai là ngày cuối rồi. Anh nắm tay cậu xuống lầu thưa với ba mẹ cậu, anh nói “Ba! Mẹ! Cám ơn hai người đã yêu thương chăm sóc chúng con nên người”.
Hai bậc phụ huynh nghe anh nói như sắp có chuyện gì xảy ra, cũng hốt hoảng nhìn nhau hỏi “Con rể Giang! Chuyện này là trách nhiệm của ba má mà”.
Cổ họng như có cái gì nghẹn lại, Hải Minh thút thít chực chờ rơi nước mắt nói “Ba mẹ! Con sẽ không quên ơn dưỡng dục của hai người”.
Lúc này cả hai người đều không còn tâm trí làm việc gì nữa.
“Hôm nay, hai đứa làm sao thế?”
Anh nói “Dạ không! Chúng con chỉ muốn cám ơn ba má thôi”
Nói rồi cả hai cũng quỳ xuống dập đầu ba lạy.
“Hải Minh! Con làm gì thế!”
Mỗi lạy cậu đều khóc như mưa “Ba cám ơn sự dạy bảo của ba. Mẹ con cám ơn mẹđã yêu thương chăm sóc cho con. Con không thể báo đáp được những tình cảm đó cho ba mẹ, con bất hiếu xin ba mẹ tha thứ”.