Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Bởi vì chị gái không tiện lộ diện, cho nên Tiểu Kha chỉ có thể tự mình đi vào trường.
Cảnh sát vẫn không ngừng tuần tra trước cổng trường, xem như giảm bớt được rất nhiều rắc rối cho cậu.
Tiểu Kha nhảy xuống xe, vòng tay thành hình trái tim, ngồi xổm xuống, đưa trái tim của mình cho hai chị gái trong xe xem.
Động tác đáng yêu này cộng thêm nụ cười ngọt ngào, khiến trái tim hai người tan chảy.
Hai người đột nhiên có cảm giác muốn ôm em trai lên xe, điên cuồng hôn một hồi.
“Tạm biệt chị nha.”
Tiểu Kha vẫy tay tạm biệt, tràn đầy sức sống đi vào trong trường.
Vương Tâm Như bình tĩnh mỉm cười, sau đó bấm điện thoại.
Không lâu sau, điện thoại được kết nối, một giọng nam vang lên.
“Cô chủ, có điều gì dặn dò ạ?”
“Gần đây bảo anh chú ý các chương trình tạp kỹ, có chương trình nào phù hợp không?”
“Tạm thời có ba chương trình, trong đó có một chương trình rất hot, đạo diễn đang tìm kiếm ứng viên thích hợp.”
“Gửi vào email của tôi, tôi xem thử xem.”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.
“Chị năm, chị đang muốn để em trai quay chương trình tạp kỹ sao?”
“Chị làm như vậy là đang trói buộc tương lai của em trai, trở thành người của công chúng sẽ không còn tự do nữa….”
Vương Tâm Như giơ tay ngắt lời cô ấy.
“Chị cũng đang do dự, nhưng em trai lại có hứng thú với chuyện này.”
“Hơn nữa chị cảm thấy em trai của chúng ta đáng yêu như vậy, rất hợp làm ngôi sao….”
Nghe vậy, Vương Nhạc Nhạc có chút không vui, dù sao cô ấy cũng cho rằng em trai thích hợp học đàn dương cầm cùng cô ấy hơn.
Đến lúc đó, hai chị em họ sẽ cùng nhau lưu diễn toàn cầu, sẽ hạnh phúc vui vẻ biết bao.
Adv
Lúc này, ở thủ đô cách xa nhà họ Vương.
Một ông cụ mặc áo choàng trắng đang lặng lẽ nằm trên giường, khuôn mặt bị quấn băng vải, trông vô cùng chật vật.
Ở căn phòng bên cạnh, một số người đàn ông trung niên đang tụ tập lại bàn bạc chuyện gì đó.
Bọn họ chính là người trong năm người lớn tuổi trong nhà họ Vương, lần lượt là Lão Nhị, Lão Tam, Lão Ngũ, Lão Lục.
Khuôn mặt của mấy người họ xanh mét, lông mày nhíu lại. ngôn tình sủng
“Vậy mà ông Lý lại không thể làm gì đồ tạp chủng kia, sao có thể như vậy?”
Lão Tam nhà họ Vương trầm giọng nói.
“Hừ, tôi không tin nó có thể tàn độc như vậy, một đứa trẻ sáu tuổi có thể khiến ông Lý bị thương nặng như thế!”
Lão Ngũ nhà họ Vương lạnh lùng lên tiếng.
“Đúng vậy, hay là chúng ta thử lại lần nữa, dù sao cũng không thể giữ lại thằng nhóc kia.”
Lão Nhị nhà họ Vương vốn im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng.
“Im lặng.”
Trong phòng nhất thời không còn tiếng động nào, rõ ràng ông ta chính là người có quyền uy nhất ở đây.
“Tôi thấy, cho dù là ám sát, có lẽ nên mời thêm vài người nữa, Lý tông sư cũng đã bị thương nặng như vậy rồi.”
“Tôi chỉ không ngờ là bốn đứa con gái của Vương Nhạc Hạo đều là phượng hoàng, che giấu rất kín kẽ.”
“Cả nhà Lão Tứ đều rất biết cách che giấu.”