Cậu dự định canh gác chị gái suốt đêm để phòng ngừa lại xuất hiện tình huống khẩn cấp.
Nửa đêm, cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến.
Tiểu Kha nằm ở bên giường cảm thấy mí mắt có hơi nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Nằm sấp khi ngủ rất khó chịu, cậu nhích người bò lên giường như mộng du.
Sau đó cậu vặn vẹo và leo lên giường của Chị hai.
Dựa vào vòng tay của Chị hai, cậu hài lòng không động đậy nữa...
Ở phía bên kia, trong một căn phòng nào đó.
Vương Tư Kỳ xem qua video giám sát trên điện thoại di động, chàng trai mặc. áo bào trắng xuất hiện trong màn hình khiến cô không khỏi liên tưởng đến Tiểu Kha.
Những chuyện xảy ra với em trai cô gần đây kỳ lạ đến mức nhiều lần cô đều không thể tìm ra nguyên nhân.
Ví dụ, khi em trai đi thi lại có thể đạt điểm tuyệt đối với một bài kiểm tra khó như vậy.
Một ví dụ khác là em trai biến mất một cách bí ẩn suốt một tháng rồi đột nhiên xuất hiện trở lại.
Ngoài ra còn có vụ đổ thạch trước đây, liên tiếp mở ra hơn mười khối vật liệu ngọc cao cấp.
Lần này còn thái quá hơn, em trai không biết làm sao lại có thể khiến phi công đưa thằng bé đến biên cương.
Vả lại theo lời cha kể thì khi tìm thấy em trai, cậu còn đang nằm ngủ trong căn cứ địch.
Ngoài ra, gần đây Tiểu Hắc dường như đã thông minh hơn rất nhiều, không giống một con chó bình thường chút nào.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy em trai chắc chắn đang che giấu điều gì đó. Vương Tư Kỳ tập trung suy nghĩ rồi thở nhẹ, nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ... Sáng hôm sau.
Lông mi Vương Anh khẽ run lên, sau đó cô ấy mở bừng mắt, nhìn khắp căn phòng.
"Bệnh viện quân khu, sao mình lại ở đây?" Giọng cô ấy khàn khàn, toàn thân đau nhức và yếu ớt. Đột nhiên, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó âm ấm áp vào ngực mình.
Cô ấy cau mày, nhấc chăn lên, trong mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng. nhỏ bé.
Cậu bé hơi hé miệng ôm eo cô ấy, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tròn vo nõn nà xinh xắn...
Đây không phải là người em trai mà cô ấy mong nhớ ngày đêm sao?
Tiểu Kha cảm nhận được ánh nắng, không khỏi che mắt lại, dường như bị nắng chiếu rất khó chịu.
Vương Anh lập tức đắp chăn lên, ôm chặt Tiểu Kha vào lòng. Lúc này cô ấy đang tự hỏi liệu mình đã chết hay chưa, đây là thiên đường ư.
Tiểu Kha cảm thấy khó chịu, duỗi bàn tay mũm mĩm ra mò mãm về phía trước.
Cái chạm này khiến Vương Anh kinh hãi hét lên, hai má lập tức đỏ bừng. "Hả? Nếu là thiên đường thì sao mình lại có cảm giác?"
Vương Anh nhận thấy có gì đó không ổn, ngồi dậy nhìn quanh phòng thì phát hiện đây quả thực là bệnh viện quân khu.
Nếu tất cả những điều này là sự thật thì cậu bé dưới chăn... chính là Tiểu Kha?
Vương Anh lại nhấc chăn lên, phát hiện mình đã bị lột sạch chỉ còn đồ lót, trong lòng có chút xấu hổ và tức giận.
Cô ấy nắm lấy quần áo của cậu nhóc, trực tiếp nhấc lên quan sát.
Tiểu Kha đang ngủ ngon lành bị động tác này đánh thức, chớp chớp đôi mắt †o ngấn nước nhìn Chị hai.
Vương Anh cũng nhìn Tiểu Kha bằng đôi mắt đẹp.
“Chị hai, chị tỉnh rồi à?”
Giọng nói mềm mại lọt vào tai, Vương Anh kinh ngạc mím môi. "Em gọi chị là gì?"
Tiểu Kha nghi hoặc nghiêng đầu, lế nào chị hai không biết cậu?
Cậu dụi mắt rồi trả lời một lần nữa.
"Em là Vương Tiểu Kha, chị là chị hai của em mà."