Ẩn Môn Thiếu Chủ

chương 127: c127: mày sợ hả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Chiết mang theo Tô Thanh Y sải bước đi vào phòng

Những người phụ trách bảo vệ Tân Trang ở bên ngoài, toàn bộ đã bị anh cho đo sàn.

Nhìn thấy Ninh Chiết, Tô Minh Thành nhất thời kích động kêu to: "Mau mang Lan Nhược đi!”

“Tôi sẽ mang cả hai cha con chú theo.” Ninh Chiết tiến lên đỡ Tô Minh Thành dậy.

Tô Thanh Y cũng đi theo, đỡ Tô Lan Nhược dậy.

Chỉ là cha con hai người dù được người quen đến cứu nhưng hai chân vẫn không ngừng run tẩy.

Gặp lại Ninh Chiết, trong mắt Tân Trang đột nhiên hiện lên hung quang đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Ninh Chiết, lá gan của mày thật đúng là to! Con mẹ nó mày dám tới đây? Tao còn đang lo không Tìm thấy mày!"

"Sao tao lại không dám tới?” Ninh Chiết bĩu môi: "Mày bị ngu hả? Mấy con chó mày nuôi đều làm bao cát cho tao mà! Mắc cái giống gì tao phải giả bộ làm gà bệnh yếu nhớt không dám tới đây?!"

Thằng này thật sự là không hiểu nó đang ở trong tình thế như nào thật luôn?

Theo logic thì phải là nó sợ anh mới đúng chứ!

Còn giả ngầu? Thằng này nó bị cái gì vậy?

"Tao biết mày có thể đánh người!”

Tân Trang lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Nhưng mày cho rằng chút năng lực đánh đấm này của mày, có thể trở thành chỗ dựa cho mày hả, nên mày mới không sợ hãi?"

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Có phải chỗ dựa hay không nói thật lòng tao cũng không rõ, cái duy nhất tao rõ là chừng này khả năng đánh đấm cũng đủ để tao cho mày nhừ đòn rồi!" Ninh Chiết cười hì hì nhìn Tân Trang: "Hơn nữa, ông mày đi chân trần không sợ đứa mang giày! Nếu mày không phục, tao lại đánh, cứ đánh đến khi mày phục là được, đạo lý đơn giản mà ha!"

Có thể đánh, đúng là chỗ dựa của Ninh Chiết!

Cho tới hiện tại, nó vẫn luôn là chỗ dựa lớn nhất của anh.

Nếu việc đó không thể giải quyết được bằng các mối quan hệ, thì bắt buộc phải để nắm đấm thay lời muốn nói.

“Con mẹ nó mày gan lắm!"

Tần Trang nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Chiết, hung tợn găm lên: "Đợi ông nội tao đến, hy vọng mày tiếp tục giữ lấy lòng dũng khí rẻ mạt đó!

Nghe Tần Trang nói, sắc mặt cha con Tô Minh Thành nhất thời biến sắc.

Ngay cả Tô Thanh Y cũng giật mình.

Tần Long Chỉnh tự mình tới?

Cái này, hình như có chút phiền toái lớn đó!

Ninh Chiết có thể giết chết Tân Trang nhưng anh có thể giết chết Tần Long Chỉnh sao?

Nếu Tân Long Chinh và Tân Trang đều bỏ mạng ở Giang Châu, cho dù Diệp Khinh Hậu có theo sau lau mông cho Ninh Chiết thì chuyện này cũng sẽ vô cùng phiền toái.

Ninh Chiết trong lòng cả kinh: "Ông nội mày tới Giang Châu?”

Tần Trang có chống lưng, khinh thường cười lạnh: Quên nói cho mày biết, ông nội tao hai tiếng trước lên máy bay rồi! Chuyến bay xuất phát ở Yến Kinh, điểm đến là Giang Châu, tao nghĩ máy bay sắp hạ cánh đó!”

“Nhanh như vậy?" Ninh Chiết trợn trừng mắt.

“Mày sợ hả?” Tăn Trang hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường: "Tao cứ nghĩ là mày sẽ tiếp tục mạnh mồm đó?"

Sợ?

Ninh Chiết để tay lên ngực tự hỏi.

Hình như.....anh cũng không có sợ!

Cũng không biết là do thần kinh anh thô, hay là gần đây gặp phải quá nhiều chuyện mà cảm xúc của anh đần trở nên chết lặng

Thoáng nghĩ, Ninh Chiết lại quay đầu nhìn về phía -Tô Thanh Y: "Em đưa bọn họ rời khỏi đây trước đi”

“Em không!" Tô Thanh Y lắc đầu nói: "Muốn đi thì cùng đi!”

“Ninh Chiết, mấy đứa mau đi địi”

“Tô Minh Thành vẻ mặt hoảng sợ, bối rối nhưng vẫn kiên trì tiến lên, nắm lấy cánh tay Ninh Chiết: "Tiểu Chiết à, cậu mau mang Lan Nhược và Thanh Y rời khỏi Giang Châu, chạy càng xa càng tốt!"

Tần Long Chinh đến rồi!

Chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho Tô gia và Ninh Chiết.

Ông cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho Ninh Chiết, dặn dò anh mang theo tỷ muội Tô Lan Nhược chạy trốn khỏi Giang Châu.

Cho dù không còn Tô gia nữa, tốt xấu gì các cô. cũng giữ được mạng!

Ông cũng không thể trơ mắt nhìn con gái chịu nhục.

“Cha, đừng!”

Tô Lan Nhược mặt đầy nước mắt gào khóc.

“Hờ, bọn này thật là.. diễn kịch tình cảm cho ai xem đấy? Tao có nói là thả cho tụi mày đi à? Đã đến đây rồi thì cả đám chúng mày một đứa cũng đừng hồng chạy!"

Tân Trang giơ tay chỉ vào bọn họ, hừ lạnh: "Bọn mày nghĩ bọn mày chạy thoát được sao? Cho dù bọn mày có chạy trốn tới xó xinh nào đi chăng nữa, Tần gia tao cũng có thể tìm được thôi!"

Nghe được lời đe doạ của Tân Trang, Tô Minh Thành lập tức tuyệt vọng, buông cánh tay Ninh Chiết ra.

Đúng vậy!

Đây chính là Tân gia mà!

Chỉ cần Tăn gia muốn tìm được bọn họ, bọn họ có thể chạy trốn đi đâu?

Nhìn vẻ mặt tự tin vì được đầu thai trong gia tộc lớn của Tần Trang, Ninh Chiết trong lòng võ cùng tức giận.

Anh mặc kệ ông già Tân Long Chinh đó là ai!

Đánh tên khốn kiếp này một trận rồi nói sau!

Chờ Tần Long Chỉnh tới, tìm cơ hội đem Tân Long Chinh xử lý!

Trường hợp xấu nhất thì cùng lão già đó bỏ mạng thôi!

Sự tàn nhẫn trong xương cốt Ninh Chiết bất đầu rục rịch trỗi dậy, anh không quan tâm những thứ khác, lập tức đi về phía Tăn Trang,

Tông Phổ thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Gã lúc khoẻ mạnh cũng không phải là đối thủ của Ninh Chiết.

Huống chỉ bây giờ còn bị thương?

Tông Phổ vừa bước tới đã bị Ninh Chiết một cước đá bay văng ra khỏi phòng, lại một lần nữa quỳ trên đất hộc máu.

Ngay sau đó, Ninh Chiết trực tiếp túm lấy Tần Trang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio