Ẩn Môn Thiếu Chủ

chương 90: c90: chỉ cần một đôi vớ chân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, tin tức Tống Thanh Diên đang điên cuồng tìm người truyền ra rầm rộ khắp Giang Châu.

Ai cũng biết, chỉ cần có thể giúp Tống Thanh Diên tìm được người kia, nhất định sẽ thu hoạch được những chỗ tốt từ cô ta, ai mà chẳng ham.

Trong một thời gian ngắn sau đó, Giang Châu rất nhiều người đều cosplay thành thám tử, tìm kiếm lai lịch của vị cao nhân kia khắp bốn phương tám hướng.

Cùng lúc đó, trong xã hội thượng lưu, lời đồn Ninh Chiết lấy danh nghĩa của Tống Thanh Diên đi lừa bịp người khác cũng lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền khắp nơi.

Mọi người nháo nhào cả lên, đều nhắc nhở người trong nhà, ngàn vạn lần không nên bị Ninh Chiết lừa.

Cũng có người đối với chuyện này nhún vai, cười thầm những người đó có mắt không nhìn thấy Thái Sơn.

Đối với những thứ này, Ninh Chiết không biết, cũng không rỗi hơi quan tâm.

Anh hiện tại chỉ muốn để tâm đ ến việc trước kia anh là ai, đến bao giờ cơ thể này mới lấy lại được ký ức đây?

Anh rõ ràng cảm giác được, sức mạnh của mình mỗi ngày đều đang tăng lên.

Nhưng anh vẫn như vậy, không cách nào nhớ đến những chuyện cũ, ngẫu nhiên chỉ có vài mảnh ghép rời rạc, cố gắng chấp vá lại cũng chả hiểu gì cả.

Buổi trưa, Ninh Chiết lại nhận được điện thoại của Tô Thanh Y, nói là muốn trả xe.

Ninh Chiết tự kiểm điểm bản thân, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không thể cho cô mượn xe nữa!

Mỗi lần cô trả xe, anh đều phải đích thân qua đón!

Mang theo tâm trạng không mấy khá khẩm, Ninh Chiết trở lại biệt thự.

Chờ hắn vẽ đến nơi, Tô Thanh Y đã ở đợi ở đó.

Tô Thanh Y vừa xuống xe, Ninh Chiết liền ném cho cô cái nhìn xem thường: "Em thật to gan, cũng không sợ xuất hiện sát thủ sao? Chỉ cần một tay cũng có thể vặn cố em đấy, không tốn sức, em cũng không có thời gian hô hào ai cứu em.”

Nơi này cũng không an toàn là mấy đâu.

Tuy rằng Diệp Khinh Hậu đã cảnh cáo Diệp gia, nhưng ai biết người Diệp gia có thể tiếp tục tìm sát thủ giết mình hay không?

“Anh biết em nhát mà anh còn doạ em vây hả!”

Tô Thanh Y oán trách liếc Ninh Chiết một cái.

"Nhát gan thì ít chạy đến đây đi, em cũng không phải không biết chuyện xảy ra hai ngày trước." Ninh Chiết nhún nhún vai: "Mau đỗ cái xe đó lại rồi lấy xe của em đi đi! Tôi còn phải tiếp tục đi làm đấy.”

Tô Thanh Y mặt dày, chân không di chuyển, nở nụ cười như kẻ tiểu nhân dắc chí: Em đến đây cũng không chỉ vì trả xe, còn có chuyện hấp dẫn muốn nói cho anh biết đây!

Không đợi Ninh Chiết hỏi, Tô Thanh Y liền đem chuyện mình từ chức và rút lại cổ phần nói ra, còn bảo Ninh Chiết giúp mình tìm một ngành nghề kinh doanh thu lợi nhuận kếch sù.

Biết được mục đích của Tô Thanh Y, Ninh Chiết lập tức đen mặt.

"Muốn tìm ngành nghề kinh doanh thu về số lãi lớn á? Đơn giản vậy!"

Ninh Chiết buồn cười nói: "Chỉ cần một đôi vớ chân là được rồi”

Tô Thanh Y theo bản năng nhìn xuống cặp giò nuột nà của mình, nở nụ cười xấu xa, ngẩng đầu lên: "Được đấy, chỉ cần anh giúp em tìm được ngành nghề nào như vậy, em liền xỏ vớ chân cho anh xem!

"....."

Gân xanh trên mặt Ninh Chiết hung hăng co rút, cạn con mẹ nó lời rít qua kẽ răng: "Tôi là nói, em lấy vớ trùm lên đầu đi sau đó đi cướp ngân hàng! Nghe hiểu chưa? Lợi nhuận siêu to đấy”

Chết tiệt!

Cái người phụ nữ háo sắc này!

Trong đầu nghĩ cái gì vậy!

Con mẹ nó, nữ nhân khi lên cơn khát tình, cái trò gì cũng dám nghĩ ha? Đàn ông bớt được bao việc luôn đấy.

“Anh... Anh sao lại như vậy! Em rất nghiêm túc nhờ anh hỗ trợ mài”

Biết mình nghĩ sai rồi, Tô Thanh Y lập tức đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Chiết.

“Không giúp được!” Ninh Chiết không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Được rồi, mau đưa xe đây, lái xe của em đi nhanh lên, tôi thật sự phải đi làm đấy!"

Tô Thanh Y không vui, lập tức tiến lên ôm cánh tay Ninh Chiết làm nũng:

“Ninh Chiết, Ninh Chiết tốt, anh giúp em đi!”

“Em hiện tại đều bí đường, anh mà không giúp em, em xong đời mất.”

Cô nỗ lực lắc rồi lắc cánh tay anh, còn ôm rất chặt, chọc cho Ninh Chiết vui vẻ hẳn lên.

Ninh Chiết ép buộc chính mình ở trong đầu tưởng tượng hình ảnh phong cảnh đơn điệu, hô hấp nặng nề hỏi: Em không gọi tôi là anh rể?"

Tô Thanh Y hất cằm lên: "Dù sao cái danh anh rể của anh là có tiếng mà không có miếng còn gì, em muốn đoạt lấy anh, biến anh thành chồng của em, anh còn mặt mũi hỏi cơ đấy!

Ninh Chiết đông cứng cả người, mây đen giăng kín đỉnh đầu nhìn Tô Thanh Y.

Cô nàng thật sự có ý nghĩ xấu xa đến cỡ này luôn hả?

"Tuy rằng anh thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ý nghĩ tà ác, nhưng chưa từng biến nó thành hành động! Còn Tô Thanh Y thì đã trực tiếp kết hợp cả hai luôn, từ lời nói đến cử chỉ hình thể, vô cùng điêu luyện!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio