Thật ra điều này thuộc về sự dịu dàng, thân mật, tri kỷ của riêng Ngôn Gia Hứa.
Cô nhận lấy quyển sách trên đầu mình, trong đầu hiện ra một suy nghĩ, đột nhiên hỏi Ngôn Gia Hứa: "Anh ơi, anh có muốn chơi bóng rổ không?" Cô nhỡ rõ anh chơi rất tốt, thời niên thiếu ở sân bóng rổ bên cạnh tiểu khu, anh và Lục Ấn Xuyên, có thể hành hạ hai người Cốc Dương và Tống Vũ đến thương tích đầy mình.
Ngôn Gia Hứa lắc đầu, cười khẽ, ngón tay lau sách giọt mồ hôi sau cổ cô: "Muốn uống nước không?"
"Có."
"Chờ đây, anh đi mua."
Anh buông lỏng tay.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trận trong hiệp một hai và hiệp ba bốn, Lưu Chí Phong chạy tới nói: "Ngôn Ngôn, cậu có thể thay tôi một chút không? Hình như eo tôi không quá được rồi."
Ngôn Gia Hứa: "..."
Người anh em nói muốn về phòng thí nghiệm viết báo cáo kia cũng cầu tình: "Tuổi của lão Lưu này quá lớn rồi, eo động đậy một cái là không được, Ngôn Gia Hứa cậu thay anh ta đi."
Thấy Ngôn Gia Hứa không hề bị lay động, còn nói: "Báo cáo thí nghiệm của tôi cũng không viết nữa, tuyệt đối đừng lừa bịp tôi như vậy."
Lưu Chí Phong cảm thấy mình bị nói quá nghiêm trọng rồi, lại bổ sung: "Cũng không phải động đậy một cái là không được, không tin cậu thử xem."
Ngôn Gia Hứa biết người này muốn nói lời thô tục, trước tiên che kín lỗ tai của người bạn nhỏ trước người: "Anh cút đi, bớt đến nói lời buồn nôn."
"Ngôn Ngôn, cầu xin cậu đấy ~~"
Câu này Thẩm Tinh Lê ngược lại nghe thấy được, cô biết hạng mục vận động mà Ngôn Gia Hứa thích nhất chính là bóng rổ, vóc dáng của anh cao như vậy, vừa nhìn đã thấy thích hợp để chơi bóng rổ. Hôm nay chẳng qua là anh không muốn gạt mình sang một bên mà thôi.
Thế là cô nói: "Anh ơi anh đi đi, em muốn xem anh chơi."
Ngôn Gia Hứa nhìn cô một lúc, nói: "Thật sự muốn xem?"
Thẩm Tinh Lê gật đầu nói: "Em sẽ cổ vũ cho anh."
Thời gian nghỉ giữa trận là mười lăm phút.
Trước khi đi Ngôn Gia Hứa nói: "Ở đây đừng chạy lung tung, anh đi mua nước."
Mười phút sau, anh thay đồ bóng rổ dự bị tiến đến. Đường cong cơ bắp đẹp nhưng không khoa trương, màu xanh trắng phối với nhau sạch sẽ, trẻ trung, mang theo cảm giác thiếu niên, cộng với khuôn mặt mối tình đầu đẹp đẽ kia, trong đám người cực kỳ lóa mắt. Nhưng trong tay không phải là bóng rổ hay là túi vận động mà là một chai nước khoáng Y Vân, là mua cho cô.
"Anh ơi cố lên." Mắt Thẩm Tinh Lê cười đến híp lại.
Ngôn Gia Hứa thuận tay sờ sờ đầu cô: "Biết rồi."
Thẩm Tinh Lê uống một ngụm nước. Trước đó cô đứng trong đám người nhìn không rõ, cũng không có gì đáng xem, nhưng bây giờ Ngôn Gia Hứa sắp lên sàn thi đấu, phải xem thật kỹ, cô quyết định leo lên khán đài phía trên, thế này thì tầm nhìn cũng có thể xa một chút.
Thật đáng buồn là khán đài quá cao, cái chân ngắn của cô không bò lên nổi còn chưa tính, tư thế còn xấu, giống như chó con đang bới rác vậy.
Thẩm Tinh Lê khổ cực rồi, vẻ mặt cầu xin hỏi Ngôn Gia Hứa: "Anh ơi, anh có thể làm như không nhìn thấy hành vi của em được không?"
Ngôn Gia Hứa cười, gằn từng chữ: "Không thể."
"A ~~"
Thật sự là đáng yêu, cô gái nhỏ nhíu sống mũi lại, dưới ánh mặt trời mãnh liệt, da thịt gần như hiện ra màu trong suốt, miệng màu hồng kiều diễm, hóa ra Quả lê mập lại mê người như vậy.
Quả nhiên là đứa trẻ mà anh nuôi lớn.
Bỗng nhiên có loại cảm giác thành tựu?
Yết hầu của Ngôn công tử hơi nhấp nhô, giọng nói nặng nề, chậm rãi nói: "Hay là em đánh anh đi, đánh mất trí nhớ luôn có được không?"
Xấu lắm! Thẩm Tinh Lê biết là sẽ thế này mà.
Cô từ bỏ trực tiếp leo lên, trên đời không có đường tắt dễ đi, vẫn là vòng qua đằng sau chạy tới vậy, nhiều lắm thì chạy thêm mấy trăm mét thôi.
Một giây sau, lưng trực tiếp được một cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy, cơ thể nhẹ bẫng, chân cô rời mặt đất, Ngôn Gia Hứa cũng chỉ dùng một tay đã chặn ôm cô nhấc lên, dễ như trở bàn tay.
Thẩm Tinh Lê giật nảy mình, chưa kịp kêu lên thì người đã nửa quỳ trên ghế khán đài rồi, cúi đầu nhìn anh.
Anh khoanh tay, cười cô: "Có ngốc không?"
Thẩm Tinh Lê giống như nai con bị hoảng sợ, vỗ ngực nhỏ của mình. Lưng hơi cong, đối mặt với mi mắt xinh đẹp của anh, nhìn thẳng vào anh, thậm chí có thể trông thấy chính mình trong mắt anh.
Ngôn Gia Hứa nói: "Tinh Tinh, nhìn anh có kỹ."
"Vâng." Thật ra cô cũng không thể hiểu hoàn toàn ý của anh, không giải thích được mà gật đầu, nghiêm túc hứa hẹn.
Anh lại cười, đưa ba lô của mình cho cô.
Hai tháng nay Ngôn Gia Hứa bởi vì chuyện nghiên cứu phát minh sản phẩm mới trong phòng thí nghiệm, hết lần này đến lần khác, bề bộn nhiều việc mà không có thời gian cắt tóc.
Mùa hè sự trao đổi chất diễn ra nhanh, tóc của anh hơi dài, tóc rồi trước mặt gần như có thể che khuất mắt. Thật ra thế này cũng đẹp, vừa vặn có một chút vẻ đẹp mềm mại, nhưng Ngôn Gia Hứa không thích, bởi vì làm việc không tiện.
Ví dụ như hiện tại.
Anh không có mang quần áo thể thao, đến trung tâm quả lý mua một bộ mới. Nhưng chỗ bán hàng cũng không có dây cột tóc vận động. Bây giờ tóc anh ướt hết, dán lên khuôn mặt càng lộ ra vẻ dài hơn, cũng không tiện vận động.
Thẩm Tinh Lê tóc dài, quanh năm buộc một cái đuôi ngựa lỏng lẻo sau đầu.
Anh hỏi: "Có dây thun không?"
Thẩm Tinh Lê nhìn cổ tay trái cổ tay phải của mình, rất không khéo, hôm nay chẳng mang theo cọng nào.
Cô hơi có lỗi: "Em không có."
Ngôn Gia Hứa trầm thấp "Ừ" một tiếng, không nói chuyện.
Một giây sau, ngón tay thon dài đặt sau tai cô, sau đó lấy xuống sợ dây thun màu đen trên tóc cô. Phía trên có trang trí một ngôi sao nhỏ, đá vụn nhỏ sáng lấp lánh: "Cái này đưa cho anh dùng một chút, lát nữa trả lại cho em."
Tóc dài đen nhánh của Thẩm Tinh Lê trong nháy mắt xõa xuống, tóc của cô gái nhỏ chưa từng trải qua sấy duỗi nhuộm hấp, chất tóc rất tốt, chảy xuống giống như tơ lụa.
Một sợi tóc bay tới trên cổ Ngôn Gia Hứa, quấn quanh, hơi ngứa.
Anh đưa tay gảy sợi tóc dài, vê giữa ngón tay, sau đó ngón tay nhỏ dài hơi lạnh kéo sợi tóc lên, cẩn thận vén ra sau tai. Động tác của anh không thuần thục, hai ba lần mới sửa sang xong.
Trái tim Thẩm Tinh Lê đang run rẩy, hồi hộp uống một ngụm nước khoáng.
Ngôn Gia Hứa xoa xoa tóc cô, cười nói: "Trông chừng túi, anh quay lại ngay."
Nói xong tùy ý dùng dây thun màu đen của cô, cột một túm tóc vướng víu phía sau đầu.
Bất ngờ là lại có một loại đẹp trai rất "Cặn bã".
Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm dây thun kia xuất thần.
Các cô gái trên khán đài nhìn một hậu vệ học trưởng trong đội nghiên cứu sinh, lần này đổi thành một tiểu ca ca cao lớn. Mẹ nó còn cột một chùm tóc "đẹp trai cặn bã" như thế, là muốn quyến rũ ai?
Nhưng bất kể thế nào, nhìn đường cong cơ bắp trên người anh, bắp chân thon dài, hầu kết gợi cảm.
Bọn họ muốn ngủ với anh.
Còn ba phút, Ngôn Gia Hứa đang khởi động làm nóng người. Đây là thứ không thể thiếu trước khi vận động kịch liệt.
Ánh mắt anh quét về phía khán đài, cô gái nhỏ ở nơi đó. Tóc của cô lại rơi xuống, khoác lên đầu vai, rất không nghe lời.
Nhưng thế này làm cho khuôn mặt trứng ngỗng mũm mĩm kia càng nhỏ hơn.
Lưu Chí Phong thân tàn chí kiên vỗ một cái sau lưng anh: "Ngôn Ngôn, đừng mất tập trung nữa, tranh thủ thời gian làm nóng người đi."
.....
Đội khoa chính quy vốn cho rằng hậu vệ "dự bị" của đội nghiên cứu sinh cũng là một lão ngớ ngẩn nghiên cứu khoa học tế bào vận động bằng không, lúc bọn họ nhìn thấy đầu và cơ bắp của Ngôn Gia Hứa thì cảm thấy mình đoán sai rồi.
Bởi vì trên mặt Ngôn Gia Hứa có viết mấy chữ: "Ông đây là một kiện tướng thể dục thể thao."
Hơn nữa loại vận động của Ngôn Gia Hứa cũng không phải là những tên cơ bắp trong phòng thể hình vừa đến sân vận động chân chính là sợ, có thể anh cực kỳ có thực lực.
Thế là bọn họ muốn chống chế: "Dự bị của bọn họ vốn không phải là người này. Kháng nghị!"
Trọng tài nói: "Kháng nghị vô hiệu."
Người này cũng cực kỳ mặc kệ, cãi qua cãi lại, thật sự là làm chậm trễ anh ta tan làm: "Tranh thủ thời gian chơi đi, còn hai mươi bốn phút nữa."
Đối phương không buông tha, uy hiếp nói không chơi nữa, không công bằng.
Trọng tài xuôi theo dòng mà bắt cá: "Vậy được rồi, lần thi đấu này kết thúc."
Đội nghiên cứu sinh không buông tha, lại bắt đầu "công kích cá nhân".
"Oắt con" "đồ sợ trứng" "có phải sợ bố rồi không" "đồ chó" "về nhà bú sữa mẹ đi".
Một đám "Đàn ông lớn tuổi" không biết xấu hổ, mồm mép bỉ ổi quả thật không ai địch lại, bọn tiểu tử nào có mặt dày như vậy, vỗ đùi: "Chơi thì chơi, còn không chơi lại mấy người à."
Chỉ biết mồm mép, không biết xấu hổ!
Nhưng không nghĩ tới, Ngôn Gia Hứa chơi nghiêm túc, lại hung ác chính xác. Bản thân nhóm tiểu bằng hữu là thái độ tiêu cực, nhưng Ngôn Gia Hứa cũng không có bất kỳ hành vi phạm quy nào, cũng không có thao tác cợt nhả, chỉ có suy trì trạng thái đỉnh cao và thể lực tuyệt hảo.
Dù chỉ còn phút nữa, trận đấu cũng dần tốt hơn.
Từng người một đều tiến vào trạng thái.
Ngôn Gia Hứa bình thường chơi cũng ghi điểm ở vị trí hậu vệ, ngoại trừ tố chất cơ thể rất tốt ra thì lực đột phá cũng rất mạnh.
Đội nghiên cứu sinh trong một phút cuối cùng đã đuổi kịp điểm số, anh đứng ở cuối vòng ba điểm, lấy tư thế đẹp để ném vào rổ, đuổi ngang điểm số, sau đó lại có thêm năm phút thi đấu.
Năm cầu thủ cũng dần phối hợp ăn ý, trong khoảng thời gian được cộng thêm, đội nghiên cứu sinh tiến vào trạng thái đỉnh cao.
Thi đấu nên như vậy.
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn ngồi một mình trên khán đài, chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Gia Hứa.
Anh thay thế cho Lưu Chí Phong chính là hậu vệ ghi điểm.
Còn có ngôi sao nhỏ trên tóc anh.
Cô mở điện thoại ra muốn chụp anh một tấm, nhưng đáng tiếc điện thoại của mình độ phân giải quá thấp, không chụp tới được.
Thế là cô mở túi của Ngôn Gia Hứa ra, bên trong chỉ có một cái máy tính và một xấp tài liệu, cũng là phân biệt đặc thù mà gần đây anh đang nghiên cứu. Nhưng cũng may hai trang trước sau đều trống, để làm nền và trang bìa.
Thẩm Tinh Lê lợi dụng giấy nền, dùng bút màu ký đen, nhanh chóng vẽ ra một bức tranh thiếu niên tùy ý đổ mồ hôi trên sân bóng, tư thế anh ném bóng ba điểm, cơ thể nhảy lên, đường cong cơ bắp lưu loát, tóc của anh, còn có đường nét cằm dưới thon gầy, bắp đùi mạnh mẽ của anh.
Đó là Ngôn Gia Hứa.
Là anh trai nhỏ của cô.
Cuối cùng, đội nghiên cứu sinh trong thời gian thi đấu thêm lấy được hai điểm chênh lệch, giành phần thắng. Đội khoa chính quy cũng không có nhiều phàn nàn, bọn họ thua tâm phục khẩu phục. Còn hỏi có phải Ngôn Gia Hứa học Học viện Thể thao hay không.
Ngôn Gia Hứa không quá quan tâm lời tán dương của người khác, chỉ nhíu lông mày: "Nhìn tôi có vẻ không giống người lao động trí óc à?"
Lưu Chí Phong xông lên, kích động bổ sung: "Ngôn Ngôn, tôi đề nghị cậu làm một người lao động tay chân, nhìn cơ ngực này của cậu xem. Trời ơi. Cậu không quan tâm đến công việc lương cao à? Ví dụ như: xin tiền phú bà?"
"Trí thông minh, dáng người, giá trị nhan sắc của cậu đều có thể. Không đi kiếm số tiền này thật là đáng tiếc.
Ngôn Gia Hứa: "Cút."
Thẩm Tinh Lê cất tờ giấy A của mình vào trong túi trên váy của mình, không nói cho Ngôn Gia Hứa biết cô lấy một trang giấy của anh.
Cô chạy xuống.
Không thiếu con gái vây quanh Ngôn Gia Hứa, tranh nhau muốn đưa nước cho anh.
Ngôn Gia Hứa không muốn của ai.
Anh đi về phía cô, đáng tiếc trong tay Thẩm Tinh Lê chỉ có nửa chai nước mà cô đã uống qua.
Cô hỏi anh: "Nước của mấy chị gái kia sao anh không lấy."
Ngôn Gia Hứa cười, không trả lời. Anh sờ lên sợi dây thun màu đen sau đầu.
Thẩm Tinh Lê không trả lại giấy cho anh.
Ngôn Gia Hứa cũng không trả dây thun lại cho cô.