Ước chừng trong cùng khoảng thời gian như vậy, Gia Minh cầm chai nước trái cây mình mới mua, ngồi trong căn phòng của hắn tại biệt thự Hoàng gia đọc truyện tranh, ngón tay trái nhẹ nhàng day day trán. Từ đầu năm nay, cho dù không gặp dị năng giả thì hiện tượng đau đầu thế này vẫn phát tác vài ngày một lần. Đối với Gia Minh, mặc dù đau đớn có thể nhẫn nhịn, hơn nữa lúc này còn khiến năng lực nhạy bén của hắn phát huy tốt hơn, nhưng dù sao đau vẫn là đau, vẫn khiến người ta thấy khó chịu. Đương nhiên, lúc này rất khó nói hắn cau mày bởi vì nhức đầu, hay vì một người khác đang ngồi trong phòng hắn.
Mặc bộ đồ gọn gàng, đắt tiền, lúc này Thiên Vũ Chính Tắc đang ngồi trong góc phòng, lật xem sách giáo khoa thời tiểu học của Gia Minh một cách hứng thú. Vừa rồi Gia Minh ra ngoài mua nước trái cây thì gặp phải người này, sau đó hắn liền theo vào trong này. Đối với hai người đều thuộc về thế giới ngầm như bọn họ, cho dù thử dò xét cũng rất có thể chạm đến điểm mấu chốt, chỉ là nơi này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với Gia Minh, hai người vốn hiểu được phần tư liệu này, đều làm những việc mà mình cho là đúng.
Căn phòng không lớn, một giường, một bàn, một ghế dựa, bày biện rất đơn giản, càng nhiều là những thứ đồ đơn giản mà những năm tháng trước mười tuổi Gia Minh sử dụng. Trên bàn vẫn để một số đồ vật nhỏ khi hắn sống ở đây, mấy đồ chơi nho nhỏ, ở chân tường chất đống sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học của hắn. Thiên Vũ Chính Tắc không có chỗ ngồi, hắn ngồi xuống bên cạnh đống sách, cắn trái táo trên tay, lật từng cuốn sách ra đọc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Đã liên lạc với phía Viêm Hoàng Giác Tỉnh, tìm kiếm hơn một ngày, tạm thời vẫn chưa có tin tức của tên người lùn kia. Khác với ba tên gà mờ tối hôm trước, ba tên còn lại có vẻ thông Minh hơn một chút, có lẽ mặc dù bọn chúng được tên lùn kia đưa đến Giang Hải nhưng cũng đều có dự định của mình, có thể đã ẩn nấp hoặc chạy thoát rồi. Chẳng qua hôm qua Thôi Quốc Hoa vẫn rất có lòng tin, mấy người ngoại quốc ở nơi này sớm muộn cũng sẽ bị tìm được."
"Tình hình thực tế."
Gia Minh nhấp một ngụm nước trái cây, lật một tờ truyện tranh.
"Hành động phía Bùi La Gia thế nào rồi?"
"Mấy ngày qua tôi đã cho người chú ý nghiêm mật, vẫn như cũ, từ sau lần thất bại nặng nề do cậu đánh bất ngờ ở Mỹ, tổng bộ Nhật Bản an phận hơn rất nhiều."
Thiên Vũ Chính Tắc nhíu mày, cầm một cuốn vở khác lên, miệng vẫn không ngừng nói.
"Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận, từ trước tới nay, cậu khiến Bùi La Gia chịu tổn thất đủ nhiều rồi, nếu có được cơ hội thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm biện pháp ra tay với cậu."
"Nguyên Lại Triêu Sang bị tôi đánh lui hai lần, hơn nữa còn có một loạt chuyện đã xảy ra, chỉ cần tôi vẫn ở Giang Hải, tình hình quốc tế không thay đổi, thì bọn họ cũng không dám làm loạn..."
Gia Minh dừng lại một lát rồi nói tiếp.
"Dù sao còn có Giản Tố Ngôn nữa."
Thiên Vũ Chính Tắc quay sang liếc hắn:
"Không loại trừ khả năng thân phận cậu bị bại lộ."
"Lý lịch của tôi trong sạch, ai sẽ tin một đứa bé có thể giết chết Đại Nội Trưởng Đốc chứ?"
"Nếu tôi là Tự nhiên tiến hóa giả, hừ hừ..."
"Cũng phải..."
Thiên Vũ Chính Tắc lại cắn thêm một miếng táo nữa, thuận tay mở thêm một cuốn vở, sau đó lập tức nhíu mày lại.
"Cậu là thiên tài, tôi phải thừa nhận điều này, mặc dù đối với một thiên tài, căn phòng thế này thực sự hơi đơn giản. Nhưng tôi phát hiện một điều..."
Hắn cầm cuốn vở, quay sang cười với Gia Minh:
"Dường như bắt đầu từ mùa đông năm 1991, cậu giống như đột nhiên biến thành một người khác vậy!"
Cuốn truyện tranh được lật đến trang cuối cùng, trong phòng trở nên yên lặng, ánh mắt Gia Minh rốt cuộc cũng nhìn vào đống sách kia. Bị người như Thiên Vũ Chính Tắc phát hiện ra dấu vết cũng không đáng ngạc nhiên, từ sau khi sống lại, nét chữ của hắn thay đổi, ghi chép khi đi học, làm sai bài thì có chọn lọc, tình huống như vậy rất khó thoát được con mắt của những người chuyên nghiệp. Nhưng mà...
"Tháng 11 năm 1991, hai sát thủ của Bùi La Gia đến Giang Hải. Ngày đó tôi trốn nhà đi rồi tình cờ gặp phải bọn họ. Sau đó bọn họ chết, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu thay đổi từ đó... Nếu như không có chuyện đó, tương lai chúng ta sẽ trở thành địch nhân mới đúng."
Nói qua loa đến đây, Gia Minh mở một cuốn truyện tranh khác ra. Thiên Vũ Chính Tắc huýt sáo, ném cuốn vở trở lại đống sách rồi đứng dậy, trong lòng dường như cảm thấy khá may mắn. Chỉ là tin tức cũng chỉ đến thế mà thôi, mặc dù hai bên có vẻ tùy ý nói chuyện nhưng rất nhiều vấn đề đều vẫn duy trì phân tấc theo thói quen. Hắn dạo quanh gian phòng được bày biện đơn giản này một vòng, thở dài:
"Có vẻ gia tộc này đối xử với cậu cũng không tốt lắm.."
"Ít nhất họ đã nuôi sống tôi."
Gia Minh vẫn đọc truyện tranh, lạnh nhạt trả lời.
"Nếu cậu muốn, tôi có thể đưa ra một đơn đặt hàng trị giá mấy tỷ giúp bọn họ thoát khốn, vừa vặn Long Đường gia cũng nhận được chút lợi ích trong việc này. Cùng lắm là kiếm ít lợi nhuận đi một chút mà thôi. Tôi mà mở miệng thì bọn họ sẽ không từ chối."
"Ăn táo của anh đi."
"Ồ..."
Mối làm ăn vài tỷ bị từ chối, Thiên Vũ Chính Tắc cũng không tỏ vẻ gì. Cũng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:
"Ê, Cố Gia Minh, mọi người đang chơi bài, ra ngoài chơi cùng đi!"
Gia Minh hơi cau mày lại, thường ngày đám người này làm gì cũng đều không đếm xỉa đến hắn, hôm nay tại sao lại ân cần như vậy? Nhưng nghĩ kĩ lại rồi cũng hiểu được. Linh Tĩnh và Sa Sa nói là cùng hắn tham gia tang lễ, nhưng dù sao cũng không phải trực hệ, các nàng vẫn phải đi học. Bởi vì mấy ngày sắp tới không có bên cạnh hắn, Linh Tĩnh vốn quản lý tài chính trong nhà, liền nhét vào ví Gia Minh hai ngàn đồng. Mặc dù thường ngày có thói quen tiết kiệm, nhưng dù sao Hoàng gia cũng là một gia tộc lớn, thường ngày thấy bọn họ tiêu một lúc mấy trăm ngàn cũng không nhăn mặt, hôm nay bọn họ cũng sắp trưởng thành rồi, Linh Tĩnh hiểu Gia Minh luôn không để ý đến những chuyện nhỏ, vì vậy liền đứt khoát bỏ mấy ngàn đồng vào ví của hắn, tránh cho đến lúc thực sự phải chi tiền. Gia Minh lười ra ngân hàng rút tiền lại làm ra những chuyện ngoài ý muốn khiến mọi người khó xử.
Hai ngàn đồng này, đối với Gia Minh, cũng thực sự không có chỗ để dùng, chỉ là hôm nay vừa ra ngoài mua nước trái cây, vừa vặn lại bị mấy người anh em họ này bắt gặp. Cho dù hiện giờ Hoàng gia đang quẫn bách, mấy ngàn đồng thực ra cũng chẳng đáng vào đâu, nhưng dù sao cũng là một số tiền, xem ra bọn họ muốn vơ vét mình một trận rồi. Hắn chỉ quay đầu lại nói:
"Không được, tôi còn có việc."
"Uy! Vào giờ này cũng không tìm được bao nhiêu người, mày đừng làm mọi người mất vui được không... Ồ, chào chị, chị cũng tìm Gia Minh?"
Người ngoài cửa mới nói được một nửa thì dừng lại, rõ ràng là có người khác đi tới, sau đó là một giọng nữ vang lên:
"Gia Minh, mở cửa đi."
Bên trong, Thiên Vũ Chính Tắc mỉm cười mở cửa phòng ra. Hắn nhìn Nhã Hàm duyên dáng yêu kiều ở ngoài cửa, sau đó quay sang nói với tên cao to có vẻ mặt khá bất thiện: "Chào, chơi bài hả, để tôi chơi cho."
Cảm giác mà Thiên Vũ Chính Tắc mang đến cho mọi người là sáng lạn và ôn hòa, rất dễ khiến người khác tin tưởng, nhưng khí chất lại có thể biểu hiện cho sự hơn người của hắn. Tên cao lớn kia ban đầu vốn cau mày, giọng nói khó chịu, đột nhiên thấy một người đi ra từ trong phòng Gia Minh liền không khỏi sững sờ:
"À, được, được... Anh là..."
"Tôi là Thiên Vũ Chính Tắc, bạn của Gia Minh, đến từ Nhật Bản."
Thiên Vũ Chính Tắc cười tự giới thiệu.
"Tôi và Gia Minh đều là người cùng sở thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep. Tôi tới đây du lịch, nhân tiện mang cho hắn mấy cuốn truyện tranh luôn, cậu biết đấy, hắn luôn thích mấy thứ đó. Nhưng tôi thích chơi bài hơn, đương nhiên, quy tắc chơi bài của Trung Quốc tôi không biết rõ lắm, cậu có thể giới thiệu cho tôi chứ? Đúng rồi, cậu bạn là..."