"Gia Minh, cậu thấy không thoải mái à?"
Giọng nói dịu dàng nhưng không ẩn chứa bao nhiêu ý hỏi thăm. Hai người phát sinh, quan hệ đã hơn hai năm, mà nếu nói đến thời gian thân thiết với nhau thì đã hơn bảy, tám năm rồi. Linh Tĩnh vốn có tính tình tinh tế, đã nhiều năm như vậy, nói là quan hệ giống như vợ chồng nhiều năm cũng không có gì quá đáng, đặc biệt là với một cô gái truyền thống như Linh Tĩnh, khi thích một người, sự hiểu rõ về đối phương thậm chí còn khắc sâu hơn cả về chính bản thân mình, thỉnh thoảng Gia Minh có một vài biểu hiện khác thường thì nàng lập tức có thể đoán được lí do.
Không thể không nói, dù có thể tỏ ra không thèm quan tâm đến những thứ hư vinh vô dụng như thể diện, máu tanh gì đó trước mặt người ngoài, nhưng ở phương diện khác, Gia Minh luôn là người có chủ nghĩa đàn ông không ai bì kịp, tuyệt không để hai người Linh Tĩnh và Sa Sa tiếp xúc với thế giới bóng tối, bất cứ chuyện gì cũng đều tuân theo nguyên tắc hết sức tránh làm cho bọn họ lo lắng. Từ khi bị đau đầu đến nay, trước mặt Linh Tĩnh và Sa Sa, hắn thậm chí không thể hiện ra vẻ đau đớn dù chỉ là một cái nhíu mày. Nhưng nửa năm trở lại đây, Linh Tĩnh vẫn nhận ra bệnh đau đầu của hắn, lúc này nàng mới nói ra.
"À..."
Gối đầu lên bụng Linh Tĩnh, một bàn tay luồn vào trong túi ngủ, cảm thụ xúc cảm ấm áp đó. Gia Minh hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười:
"Gần đây... đúng là có hơi đau đầu."
"Vậy mà cậu không nói."
Linh Tĩnh hơi tức giận.
"Đến bệnh viện khám chưa?"
"Không sao, chuyện nhỏ thôi."
Gia Minh an ủi nàng.
"Đại khái vì gần đây hơi lo lắng nên mới bị đau nửa đầu, đừng quên mình cũng biết về y học, chuyện như vậy chỉ là bình thường mà thôi."
"Dù sao cùng phải khám xem, là học sinh mà đã bị đau nửa đầu. Mẹ ở bệnh viện, cậu đi khám cũng rất dễ dàng."
"Khụ, cũng vì mẹ ở bệnh viện nên mình mới không dám đi. Mấy năm qua mỗi lần đến bệnh viện đều bị rầy rà muốn chết, không được nghịch ngợm, không được làm loạn, không được tham gia vào xã hội đen, không thể thấy việc nghĩa liền hăng hái rồi rơi vào nguy hiểm, không được uống rượu, ăn uống quá độ, phải biết sống có quy luật, không được xem TV, chơi game quá muộn, nếu không không được ở bên ngoài nữa, phải chuyển về ở nhà... Cứu mạng...."
Hắn vừa nói vừa lăn qua lăn lại, sau đó bị Linh Tĩnh nhéo mặt:
"Mẹ cũng vì muốn tốt cho cậu. Đấm bóp cho cậu mà, không cho lộn xộn."
Nàng tỏ ra hơi giận.
"Hơn nữa đó là mẹ mình, không cho cậu gọi thân thiết như vậy."
"Là mẹ mình."
"Mẹ mình!"
"Dù sao thì sau này cậu gả cho mình rồi cũng sẽ như vậy."
"Hừ hừ, còn nói gả cho cậu nữa, bất kể cha mẹ thương cậu đến thế nào, nếu biết cậu chân đạp hai thuyền là mình và Sa Sa, không cắt đứt chân cậu mới là lạ. Yêu sâu trách nặng có biết không, đến lúc đó xem cậu giải thích như thế nào."
"Khụ, dù sao thì chúng mình cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Nếu thực sự không còn cách nào khác... mình cưới Sa Sa trước rồi ly hôn, sau đó lại cưới cậu, đồng thời vẫn làm bạn với Sa Sa, lúc đó không ai nói gì được nữa. Nhân ngãi không mua bán được mà, mặc dù rất ít người ly hôn rồi còn có thể làm bạn nhưng cũng không phải không có.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
"Đến lúc đó thì cậu chuẩn bị tinh thần bị chú Liễu đuổi giết đi."
Linh Tĩnh cười rồi bỏ qua chủ đề khiến mọi người không vui này.
"Không nói chuyện này nữa. Sau khi trở về nhất định phải gặp bác sĩ đó, mua ít thuốc uống cũng tốt hơn một chút."
"Căn cứ kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của mình, tuổi trẻ mà uống nhiều thuốc tây thực ra cũng không tốt..."
"Không cho mạnh miệng."
"Mình muốn húc phổi cậu, thuận tiện húc ngực luôn."
Gia Minh cười, dời đầu lên phía trên ngực Linh Tĩnh, sau đó trong lều vọng ra tiếng trách móc nhỏ nhỏ:
"Không được động đậy, động đậy nữa mình không để ý đến cậu nữa!"
Sau những tiếng cười, tiếng đùa giỡn khẽ khẽ, căn lều nhỏ nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Dưới ánh đèn, Gia Minh chui vào trong túi ngủ, đầu gối lên bụng thiếu nữ, ôm lấy hai chân nàng, cảm thụ sự ấm áp quen thuộc của mười ngón tay mềm mại của Linh Tĩnh. Trong bầu không khí ấm áp và dịu dàng như vậy, sự đau đớn và xao động trong đầu dần dần trở nên an tĩnh trở lại."
Sau khi bị kích thích bởi dị năng rồi lại an tĩnh lại bởi nhân tố con người, đây là lần đầu tiên...
Qua nửa đêm, đến gần sáng hắn mới chui ra khỏi lều, day day trán, duỗi lưng một cách thoải mái.
Lúc này bên các lều trại trên bãi cỏ vẫn có người đang đi lại, trong một số chiếc xe đậu cách đó không xa cũng còn sáng đèn, tiếng TV loáng thoáng truyền đến. Nhưng bất kể thế nào, ba giờ rười sáng vẫn là lúc con người chìm vào giấc ngủ sâu nhất. Nhìn một đống lửa vẫn đang cháy bùng bùng trên bãi cỏ, Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Phù... Bùi La Gia..."
Lẩm bẩm nhắc tới xong, hắn vòng qua mấy chiếc lều, lặng lẽ ẩn nấp thân hình, một lát sau mới cầm một thiết bị ghi âm loại nhỏ trở lại lều của mình. Lắp tai nghe vào, hắn nghe từ đầu đến cuối, sau đó nghe đi nghe lại hai lần đoạn đối thoại có Đàm Quân Vinh nói.
"... Tôi đến đây để xin lỗi... tôi biết anh thích Diệp Linh Tĩnh kia... Nếu sức hấp dẫn của Vinh thiếu còn chưa đủ thì tôi thực sự không biết còn ai có sức hấp dẫn hơn... Ngày mai tôi đến xin lỗi cô ta... Thực ra tôi đi cũng vì mình."
Đoạn đối thoại giữa Đàm Quân Vinh và Đỗ Lệ lặp lại trong tai nghe. Gia Minh khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng.
"Tất cả đều chết đi..."
Sáng sớm.
Ánh mặt trời vừa lên, mọi người ra suối múc nước rửa mặt. Gia Minh đến toa xe bus ở bên đường mua đồ ăn sáng về, Huân cũng xách theo một hộp cơm lớn đi theo phía sau. Trong đoàn thể nho nhỏ này. Nhã Hàm khá ham ngủ vì bệnh huyết áp thấp, có lẽ là người dậy muộn nhất, nàng xoa xoa đôi mắt còn mông lung rồi ra khỏi lều. Linh Tĩnh và Giang Vu Vi đang đứng nói chuyện, Sa Sa cũng ở bên cạnh, thấy Nhã Hàm, nàng liền mỉm cười bưng chậu nước đi qua.
"Chị Nhã Hàm, chừa lại nước ấm cho chị này."
"Ừ, cảm ơn em. Sa Sa."
Nàng bưng nước nóng muốn đi vào nhưng lại chợt dừng lại, nhìn về phía sau hỏi:
"Sa Sa, Giang Vu Vi lại muốn nói gì với Linh Tĩnh vậy?"
"Chị Nhã Hàm, chị không thích nàng sao?" Sa Sa cười, hạ giọng hỏi.
"Thực ra cũng không có gì cả, có điều... Hiện giờ Linh Tĩnh và Gia Minh ở cùng nhau, chị lại không thích cái tên Đàm Quân Vinh kia..."
Những năm qua Nhã Hàm lui tới với rất nhiều nam nữ thượng tầng, phải bảo vệ mình thế nào, nàng đã sớm có rất nhiều kinh nghiệm. Trước mặt người khác, nàng có thể tỏ ra thành thục ưu nhã, tạo thành một giới hạn vô hình với người khác nhưng không làm người ta cảm thấy mình bị lạnh nhạt, nếu có người có ý định với nàng thì chỉ cần tiếp xúc là có thể nhận ra ý định từ chối một cách rõ ràng, Linh Tĩnh không có bản lĩnh như vậy. Chuyện đêm hôm qua nàng ít nhiều cũng thấy được, có điều lúc này nói thẳng quan hệ giữa Linh Tĩnh, Sa Sa và Gia Minh ra. Sa Sa lập tức cảm thấy khó xử, cười xấu hổ.
"Đúng vậy, em cũng không thích nàng lắm, thực ra Linh Tĩnh cũng biết. Nhưng không phải Giang Vu Vi tới để giật dây... Đúng rồi, chị Nhã Hàm, chị không bị mất đồ lót chứ?"
"Cái gì?"
"Nghe Giang Vu Vi nói, sáng nay Đỗ Lệ tỉnh dậy thì phát hiện ra đồ lót tối qua nàng thay ra đã không thấy đâu nữa. Nàng hoài nghi có tên biến thái nào đó trà trộn vào đội ngũ của chúng ta, hiện giờ đang âm thầm điều tra đó."
"Không thể nào..."
Nhã Hàm nghiêng đầu, chỉ thấy Đỗ Lệ kia đang đứng nói chuyện với một số nữ sinh, bên cạnh căn lều cách đó không xa, chân mày nhíu chặt, ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào mỗi tên nam sinh đi qua. Thu hồi ánh mắt, Nhã Hàm bưng chậu nước vào lều.
"Để chị kiểm tra xem... Hình như không bị mất..."
Đỗ Lệ vốn không muốn mọi người đều biết, nhưng bản chất của lời đồn là như vậy, một người truyền một người. Mặt trời tươi đẹp nhô lên ở phương đông, một đám nữ sinh ở bên này bắt đầu bàn luận xôn xao về chuyện này, thậm chí rất nhiều nữ sinh còn không nói cho cả bạn trai mình mà dùng ánh mắt nhìn biến thái để quan sát kỹ tất cả các nam nhân. Linh Tĩnh đương nhiên là nói chuyện này cho Gia Minh trước, nàng biết trước giờ Gia Minh luôn cảnh giác vào buổi tối, sáng ra cũng dậy sớm, có điều khi hỏi có ai lén lén lút lút xuất hiện vào buổi sáng hay không thì Gia Minh cũng không biết.
"Không thể nào, chuyện thế này, nếu mình muốn thì mở miệng là có mà... Ha ha, đừng đánh mình. Theo như mình biết, chuyện biến thái thế này, người Nhật Bản vốn luôn nổi tiếng với tâm lý không bình thường là thích làm nhất. Cô thành thật khai ra, có phải cô có đam mê sưu tập đồ lót của mỹ nữ hay không?"
Những người đang đứng cùng một nơi với Gia Minh lúc này, chỉ có mấy cô gái là Linh Tĩnhn Sa San Nhã Hàm và Huân nghe được. Thấy Gia Minh bắt đầu nói nhảm, Sa Sa đang lấy đồ ăn từ hộp cơm ra liền đá vào mông hắn:
"Cố Gia Minh, lời thế này mà cậu cũng dám nói, thật vô sỉ."
Mà thân là nhân vật chính đang bị chỉ trích, Huân đang ngồi yên lặng ở bên cạnh húp cháo, lúc này nàng cũng ngẩng lên nhìn Gia Minh, vẻ mặt điềm đạm:
"Tôi chỉ thấy hứng thú với quần lót của thầy."
"Đó..."
Ba cô gái còn lại đồng thời kêu lên, ngón tay chỉ thẳng vào Gia Minh. Gia Minh bĩu môi bất đắc dĩ. Trước giờ Huân rất ít khi mạnh miệng, nhưng nếu đã mở miệng thì thường khá thú vị, nếu phản bác loại đùa giỡn nghiêm trang thế này sẽ khiến mình trở nên ngốc nghếch, mà nếu không phản bác thì chỉ có thể yên lặng chịu chế giễu. Hắn buông tay ra:
"Đám hủ nữ các người nhìn tôi như vậy làm gì? Sa Sa mới là thầy của cô ấy được chưa... Khụ..."
Hắn quay sang vẫy tay với Thiên Vũ Chính Tắc ở cách đó không xa, lảng sang chuyện khác.
"Chính Tắc, anh tới đây một chút."
"Chuyện gì?"
"Tên biến thái Nhật Bản nhà anh, có phải tối hôm qua đi trộm đồ lót của người ta hay không?"
Thiên Vũ Chính Tắc ngẩn người, chuyện có người bị ăn trộm đồ lót hắn vẫn không biết: "Làm ơn, mặc dù là người Nhật Bản nhưng tôi rất chính trực... Ách, sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?"
"Anh có biết những lời này của anh rất không có sức thuyết phục không..."
Bên này vui đùa nhốn nháo, mà một căn lều ở bên kia thì đến tận lúc này mới chịu mở ra. Đàm Quân Vinh mặc quần áo chỉnh tề đi ra khỏi lều, vẻ mặt có vẻ khá khẩn trương. Hắn đứng bên lều đánh giá những người xung quanh bằng ánh mắt hiềm nghi, một lát sau, chạm phải ánh mắt hệt như vậy của Đỗ Lệ đứng cách đó không xa. Giống như cách nhìn mà rất nhiều sách miêu tả: Bốn mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra...