Những câu chửi thối tha còn chưa kịp ra khỏi miệng, thì ánh lửa đã lóe lên, một viên đạn bắn xuyên qua xương bả vai của hắn, tay phải của hắn bị sự đau đớn làm cho mất cảm giác.
Một thân thể phi nhân loại đã mang lại cho hắn một tố chất hơn hẳn người bình thường, nhưng mà do ngày thường có dị năng cường đại phụ trợ, nên khả năng phản ứng, tránh né, xạ kích của thân thể kém quá xa Gia Minh. Nếu như hắn không có năng lực bất tử, thì cho dù 10 người như hắn cũng đã bị giết sạch rồi.
Cho dù hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng mà ở trong tình huống này, hắn cũng tự nhận ra là bản thân không ổn chút nào, chỉ có bỏ chạy mới là phương pháp tốt nhất, cho nên hắn nhịn đau chạy vào trong rừng cây cách đó không xa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Với hắn mà nói, hắn thực sự cảm giác nhục nhã khi bị một đứa trẻ Tiến Hóa giả tự nhiên tát một cái bay, đã từng nhiều năm rồi hắn chưa từng bị khốn khổ thế này, cho dù sự kiện mấy năm trước cũng chỉ là nháy mắt đã phân thắng bại, chứ đâu có bị đánh tới mức thương tích đầy mình, điên cuồng chạy trốn như chó nhà có tang, cái tâm lý siêu việt của hắn đã bị đả kích tới mức không chịu nổi.
Cố gắng sử dụng dị năng để tăng tốc độ, cảm giác đau đớn lại thỉnh thoảng truyền tới, gặp phải cái loại dị năng quỷ dị này khiến cho hắn hầu như đã mất đi chiến ý.
Lúc này, ở trong rừng cây cũng có những người khác tiến hành đối thoại.
"Ha ha, trước kia hắn thực lợi hại, vậy mà bây giờ lại khốn khổ tới mức này. Hắc, ngoại trừ làm một cái khúc gỗ đánh không chết, hắn còn năng lực gì khác đâu..."
Trong bóng tối, một gã ẩn núp ở trên nhánh cây dùng đôi mắt như chim ưng theo dõi tình hình bên ngoài, trong miệng phát ra một tiếng cười nhạt, chỉ lát sau đã thấy thanh âm của đồng bọn hắn truyền ra.
"Hình như là bị dị năng nào đó quấy nhiễu... nhưng mà cái loại dị năng tự động khôi phục thương thế này thực là biến thái, ta chưa bao giờ thấy người nào bị đánh mà không chết, hắc, trong tổ chức chúng ta có như vậy không..."
"Chắc là muốn bắt về nghiên cứu..."
"Chắc là như vậy, có lẽ hắn bị một loại dị năng nào đó khắc chế, nên mới khốn khổ thế này, nếu mà không có năng lực khắc chế hắn tốt nhất là đừng động vào… nên nhớ rằng người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhiều như vậy mà hắn còn có thể thoải mái thoát thân..."
"Nhưng mà... tại sao lại là Cố Gia Minh? Trông trạng thái của hắn lúc này hình như cũng không tốt, thật lợi hại..."
"Tin tình báo không chính xác, đây chính là những tin nói về Giản Tố Ngôn..."
"Không phải hắn chính là Giản Tố Ngôn đấy chứ?"
"Trước kia làm gì có ai nhìn thấy thằng nhóc này xuất thủ đâu, trông trạng thái của nó bây giờ không được tự nhiên lắm, hình như là đang đau đầu… tin tình báo không chính xác, sau khi trở về phải báo cáo chuyện này lên cấp trên, để họ phân tích..."
"Đã tiến vào phạm vi tốt nhất... Lão đại, chúng ta có nổ súng không?"
Trong lúc nghị luận, thân ảnh của Bá tước chỉ còn cách chưa đầy 20m, Gia Minh đang ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, người phụ trách cười hắc hắc:
"Thằng lùn đen kia không chịu được rồi, chờ lát nữa..."
Bá tước lao vào trong rừng cây đen kịt!
Sau đó khoảng 2 giây, một nam tử đang nấp trên một gốc đại thụ cách đó hơn trăm mét hít một hơi thật sâu, súng ngắm đã vào vị trí, mục tiêu cũng đã chuẩn, trong mưa đêm, ngoài bìa rừng kia truyền tới một ánh lửa, thân ảnh Gia Minh hiện lên chính giữa cái vòng tròn ngắm bắn.
Không biết tại sao, trong lúc này, Gia Minh lại giương đôi mắt nhìn sang bên này.
Lau mắt một chút, đạo thân ảnh kia chỉ còn cách hơn 10m, thân thể hắn liên tục chạy zích zắc bốn lần, bên kia có người vô ý thức bóp cò, đạn bay xẹt qua thảm cỏ, cùng lúc đó, ánh lửa của súng tự động cũng lóe lên trong rừng cây đen tối, rộn như bắp rang.
Gia Minh lao vút vào phía sau một gốc cây đại thụ.
Những viên đạn từ mọi hướng bay tới, xé nát cây cỏ, đánh bay vỏ cây, thân cây bị bắn lỗ chỗ, gỗ vụn như hoa nở rộ bắn tung trong bầu trời đêm, có một quả lựu đạn đột nhiên xuyên qua rừng cây bay tới, ầm một tiếng, nổ đúng mục tiêu, vô số tia lửa bốc lên, những thảm cỏ, mảnh vụn bị sức ép bắn ra tới tấp. Bóng đêm sau đó lại phủ xuống, tiếng súng cũng đã im, một cây đại thụ kêu lên răng rắc rồi đổ ầm xuống.
"Có xác định được hắn đã chết không?"
Trong tiếng gió mưa lạnh lùng, cuối cùng cũng có một người nói chuyện, thanh âm của hắn nhỏ, nhưng tiếng thở dốc lại rõ ràng.
"... Nhìn không thấy."
"Mục tiêu đã mất..."
" Điểm C mất mục tiêu..."
" Điểm D... không cách nào xác nhận..."
"Mất mục tiêu..."
"Mất mục tiêu..."
"Giống như họ... Mất mục tiêu..."
Những thanh âm trả lời truyền tới, tên thủ lĩnh dừng một chút, ra lệnh: "Điểm gần nhất... Tiểu Lâm, qua đó xác nhận, người khác yểm trợ..."
"Rõ."
"... Cẩn thận!"
Cùng lúc Tiểu Lâm trả lời, những tay bắn tỉa đang ẩn nấp trong rừng cây, dưới bụi cỏ, bắt đầu ra soát tìm kiếm, tay đã đặt lên cò súng.
Bên ngoài hơn trăm mét, có một tiếng chíu vang lên, trong âm thanh hỗn loạn là tiếng thân thể người va chạm.
Hai đạo thân ảnh quấn lấy nhau.
Ống kính của tên bắn tỉa chỉ nhoáng lên, hắn biết mình không thể nắm lấy cơ hội, trong ống kính có một thân ảnh bay ra, thân ảnh kia còn đang lảo đảo lui lại, thì cổ của hắn dường như có một cái gì đó sắc bén xẹt qua.
Giống như một võ sĩ vung đao cắt giấy, đao phong qua đi, cái thân hình kia bị cắt một đao nhẵn thín giống như là lề sách, điều đó khiến cho người khác có thể cảm nhận mạnh yếu và sắc bén của đao phong.
Trong bóng tối, người được cử ra kia lúc này mới rơi xuống, cái thân thể không đầu lùi lại phía sau hai bước, từ chỗ cổ, máu tươi phun thành vòi, ầm một tiếng, đổ bịch xuống đất.
Tiếng đạn lại vang lên một lúc rồi dừng lại, trong bóng tối có tiếng hít thở khò khè, tất cả mọi người đều nín hơi đợi, tiếng mưa rơi tí tích, làm cho không khí càng trở nên ngột ngạt. Ba phút sau, một họng súng tóe lửa vang lên sau một gốc cây, dùng một góc như hình quạt kéo một đường, lúc này tất cả mọi người đã cảm nhận được áp lực, một thân thể đổ vật xuống.
Một cơn mưa đạn lại xối thẳng vào vị trí này, lựu đạn cũng được tung ra, sau khi bắn chừng 10 giây, tất cả lại im lặng, có lẽ do rừng cây quá rậm rạp, mà nơi đó bốc cháy hơn 1 phút đồng hồ mới tắt.
Mục tiêu của bọn họ lại giống như lần trước, im lặng không một tiếng động biến mất khỏi vị trí.
"Mất mục tiêu. . ."
Sau khi lửa tắt, có một thanh âm vang lên, có một người xác định tình hình, nhẹ giọng mở miệng.
"Mất mục tiêu..."
"Điều đó không có khả năng..."
"Củng cố tinh thần..."
"Mọi người tự do ẩn núp, có quyền tự nổ súng, đây là một khảo nghiệm với chúng ta..."
Cách vị trí vừa nãy khoảng 20m, có một người cầm súng tự động ẩn nấp bắt đầu cẩn thận di chuyển vị trí, bốn phía vô cùng đen tối nhưng do đã được cẩn thận huấn luyện, cho nên hắn có thể di chuyển một cách tốt nhất, nhưng đột nhiên, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.
Lần tới Giang Hải này, đám sát thủ được phái đi từ Bùi La Gia có một trình độ không tệ, làm một gã sát thủ hắn đã được làm quen với bóng tối từ rất nhỏ, ở trong bóng tối hắn có cảm giác an toàn như đang ở nhà, ở trong bóng tối cũng kích thích bản năng giết chóc của hắn.
Bằng vào hành động vừa cảnh giác vừa mềm mại, im lặng không tiếng động di chuyển về phía sau, tuy rằng trong lòng bất an, nhưng hắn có lý do tin tưởng vào khả năng ẩn nấp của mình, người khác muốn vượt qua hắn rất khó, hắn phán đoán một phương vị khác, bắt đầu di chuyển.
Mang theo tâm lý này, chỉ một khắc sau có một đạo đao phong lạnh lẽo phủ xuống, hắn như lạc vào giấc mộng.
Một bàn tay bóp chặt lấy miệng hắn, không cho hắn kêu, người ta còn kề sát vào tai hắn, giống như đang chiếu cố cho nhau, dùng tiếng Nhật nói:
"Giết người ư? Ta dạy cho ngươi nhé..."
Đao phong nhẹ nhàng kéo từ trái qua phải, trong nháy mắt đó, hắn nhớ tới Thủy tộc ở Tokyo, đao phong kia nhẹ nhàng lướt qua rất đẹp mắt, chỉ tiếc là hắn chết mà còn chưa kịp thưởng thức thế nào là giết người hoàn mỹ...
Hắn muốn liếc mắt nhìn lại...
Khi máu tươi phun ra, hắn mới nghĩ như vậy.