Ẩn Sát

chương 458: bắn tỉa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tia lửa điện nổ tung tóe, đám người trong sảnh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu nhìn cảnh này - bọn họ đều là người trẻ tuổi, thấy Gia Minh chỉ có một người mà đòi đến đây đập bãi còn tưởng là hắn say rượu, cũng không có bao nhiêu người sợ hãi. Thấy rất nhiều người chen chúc tới từ bốn xung quanh, thậm chí có người còn hưng phấn hò hét lên.

Tên xông tới đầu tiên nhảy lên sân khấu tung cước về phía Gia Minh, sau một giây liền nghe một tiếng đét vang lên, lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống. Hắn bị mặt đao bạt trúng, giống như bị đánh một cú bạt tai nặng nề, trên khuôn mặt đã máu thịt lẫn lộn.

Cầm gậy bóng chày đứng giữa đám người, Sa Sa nhìn từng tên xông lên rồi bị đánh bay xuống, thanh đao vung lên mang theo từng vệt máu tươi. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám người đứng xem bắt đầu xanh mét mặt mày, ngay sau đó phần lớn bắt đầu tháo chạy ra ngoài cửa.

"Chơi thật rồi..."

"Trời ạ..."

"Rốt cuộc chủ quán bar đã làm gì mà bị người ta tìm tới cửa vậy..."

Không ngờ được Gia Minh lại thực sự tới gây chuyện bằng phương pháp bạo lực như vậy, nghe tiếng bàn luận xung quanh, đám người kia không ngừng lui về phía sau, nàng đứng cách sân khấu không xa, lập tức bị cô lập ở giữa. Đàn em của Dương Chấn Hưng lao ra từ mấy căn phòng bên cạnh, cũng có người lao ngược từ cửa vào. Trên sân khấu, thanh đao kia chém vào vai một người, Gia Minh lập tức đá bay tên đó, ngửa người ra, chuôi đao hung hăng đập vào mặt tên vừa lao tới từ phía sau. Máu tươi tuôn ra trên mặt, người nọ lập tức quỳ rạp xuống sân khấu. Trong nháy mắt, lại có thêm năm sáu người bị đánh ngã.

Lao ra từ một căn phòng nhỏ, một người đàn ông có vẻ là quản lý quán bar, thấy cảnh này liền vội vàng nói:

"Rốt cuộc là chuyện gì, mọi người nói rõ ràng trước đã... A..."

Lời còn chưa dứt thì đã biến thành tiếng gào thảm thiết đau thấu tâm can.

"Nói con mẹ mày!"

Gia Minh vẻ mặt dữ tợn, ném thanh đao tới, đâm xuyên thẳng qua đùi hắn. Đám người ở phía sau vừa xông lên thì đã thấy Gia Minh lao từ trên sân khấu xuống như bóng với hình, nhổ đao ra, xoay người thuận thế chém tới. Máu tươi tuôn ra như suối từ ngực hai người khác. Đám người phía sau vừa kịp tỏ ra kinh ngạc thì đã bị một đao chém ngang đùi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Lăn lộn xã hội đen không đồng nghĩa với bất kỳ ai đều có giác ngộ liều mạng, mắt thấy Gia Minh điên cuồng chém người không chút nương tay, đám người phía sau lập tức tản ra, cầm lấy những vật xung quanh để che chắn. Mấy người bên kia thấy Sa Sa cầm gậy bóng chày đứng chơ vơ ở một chỗ, chần chờ một lát rồi mới xông tới. Lúc này Sa Sa cũng bị tình cảnh đang phát sinh làm luống cuống chân tay. Một gậy vung ra bị ngăn lại rồi bị thuận tay đỡ được, sau một giây, một chiếc ghế nhỏ bay tới từ phía sau nàng nhanh như đạn pháo đánh bay người nọ ra ngoài hai ba mét. Đám người còn muốn xông tới bắt Sa Sa bị sợ xanh mặt, bắt đầu lui về phía sau.

Quay đầu nhìn lại, Gia Minh đã chém đám người kia ngã ngả nghiêng trên đất như bổ dưa thái rau. Tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn, máu tươi chảy đầy trên sàn nhà. Ba bốn người còn đứng được cầm lấy mấy thứ như chai rượu hoặc đẩy bàn ra chắn, nhưng hoàn toàn không có ai dám tiến lên. Gia Minh nắm đao trong tay đứng lạnh lùng nhìn về đám người kia, đá văng một tên đang đổ máu co quắp ở bên cạnh, chậm rãi đi tới.

"Bắt đầu từ hôm nay, bọn mày không cần lăn lộn nữa."

Hắn dừng một lát rồi nói tiếp,

"Ai cũng không đi được."

Lời nói mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

________o0o________

"Oa... Ọe... Khụ khụ khụ..."

Trên bờ đê, sắc mặt Sa Sa trắng bệch, ngồi sụp xuống tại chỗ nôn thốc nôn tháo. Gia Minh ngồi xuống vỗ nhẹ lên lưng nàng, đưa chai nước lọc tới. Xe gắn máy dừng ở ven đường cách đó không xa. Đứng từ đây nhìn lại, cảnh đêm Giang Hải rất đẹp, từng con đường sáng trưng chạy tuốt về nơi xa, đường ven biển hình vòng cung giống như một vầng trăng khuyết, bóng tàu thuyền loang lổ trên mặt biển. Bên bờ đê ven biển có một công viên, trước đây Gia Minh, Linh Tĩnh và Sa Sa thường đến nơi này, cảnh biển lúc chạng vạng rất huy hoàng, mỗi ngày luôn có rất nhiều người tới đây đi dạo, dắt theo đủ loại chó, Sa Sa thích lấy hạt tạo ném trêu bọn chúng.

"Xin lỗi."

Gia Minh nhẹ nhàng nói một câu. Sa Sa cúi đầu vừa nôn vừa lắc đầu nói:

"Không phải lỗi của cậu, mình... oa... ọe..."

Nhớ lại cảnh tượng máu tanh ghê rợn trong quán bar lúc trước, Sa Sa lại buồn nôn không nhịn được. Ba bốn mươi người, càng về sau, máu tươi đầy đất, mùi máu tanh và tiếng kêu thảm thiết hòa quyện vào nhau. Ban đầu đám người đó còn tìm kiếm khe hở để tấn công, sau khi bị Gia Minh chém ngã hơn nửa liền bắt đầu hốt hoảng chạy trốn, cầu xin tha thứ. Gia Minh xuống tay không chút do dự, thỉnh thoảng nàng còn thấy máu bắn ra hai ba mét. Chỉ khoảng hai, ba người thoát được, những người còn lại chỉ còn biết liều mạng, nhưng kết quả vẫn giống nhau. Trước đây nàng từng thấy xã hội đen chém giết nhau vài lần nhưng nói thế nào thì cảm giác cũng không giống lần này, nàng cứ cầm gậy bóng chày đứng ngây ngẩn giữa quán bar như vậy, nhìn những người đó lao tới Gia Minh rồi bị đánh bay, mũi đao đâm tới không chút do dự, rút ra, máu tươi bắn ra, có người bị đánh bay vào tường, đao chém tới, ngay cả chiếc bàn chắn trước mặt đối phương cũng bị chém làm hai nửa, cuối cùng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi, mùi máu tươi, tiếng kêu thảm thiết... Rốt cuộc biến thành cảm giác ghê tởm khó có thể ức chế nổi.

Trước đây nàng cũng biết Gia Minh rất lợi hại nhưng chưa từng nghĩ tới hắn có thể nhẹ nhàng đánh ngã hầu hết đám người trong quán bar như vậy, cũng không ngờ cảm giác lại ghê tởm như thế. Nàng không biết là Gia Minh còn nương tay. Đến khi ra ngoài, nàng gần như đã không kiềm chế nổi cảm giác muốn nôn mửa. Trong lòng lo lắng liệu rằng có người nào chết hay không nhưng lại không dám quay lại nhìn chỉ một lần. Sau khi ra ngoài không khí trong lành hơn một chút, đến bờ biển nàng mới bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

"Ách... thật ghê tởm... ách..."

Nôn xong, nàng nhận lấy chai nước lọc từ tay Gia Minh, súc mấy ngụm mới cảm thấy khá hơn một chút, đứng dậy. Gia Minh muốn đỡ nàng, nàng bỗng xua tay, đứng tại chỗ một lúc lâu mới khôi phục tỉnh tảo, đến ngồi xuống một chiếc ghế đá ở gần đó, sức cùng lực kiệt.

"Liệu có chết người không?"

Cau mày, lo lắng đầu tiên của nàng là vấn đề này.

"Đến viện kịp thời thì hẳn là không sao."

Gia Minh cười,

"Mình không nặng tay lắm."

"Thật kinh khủng... Cậu cố ý làm mình sợ phải không?"

"Chém người là như vậy, xã hội đen mà."

Hai người ngồi trên ghế đá yên lặng một lát, Gia Minh ôm bờ vai nàng:

"Mình không muốn cậu thực sự thích những thứ này... ghét được là tốt nhất."

"Thật ra cậu không muốn mình tiếp xúc với xã hội đen nữa đúng không?"

"Cậu muốn làm, mình sẽ giúp cậu."

Gia Minh dừng lại một lát, nói:

"Chuyện cấm bọn họ buôn ma túy mình sẽ làm hết sức. Nhưng suy nghĩ của mình và Linh Tĩnh giống nhau, tiếp xúc với những thứ này là không tốt. Mình đồng ý với câu, cũng khuyên cậu như vậy."

"Cậu cố tình làm mình sợ..."

"Không phải là dọa cậu, có đôi khi cảm giác chính là như vậy. Chẳng hạn như..."

Hắn suy nghĩ một lát,

"Cậu là sát thủ, lần đầu tiên nổ súng với một đứa trẻ sơ sinh còn trong tã lót có lẽ cũng có cảm giác như thế, rất ghê tởm... Thực ra xã hội đen cũng không khác là bao. Những chuyện liên quan đến vấn đề đạo đức phần lớn đều giống nhau."

"Trước giờ cậu luôn nói mình là sát thủ, nhưng lại chưa làm bao giờ..."

Sa Sa ngồi thẳng dậy nhìn hắn.

"Cậu chưa từng làm phải không?"

"Chưa từng làm, nhưng cảm giác có lẽ cũng như vậy."

"Chưa làm thì sao biết cảm giác thế nào... Ừm, cậu đừng nói cảm giác này nọ với mình nữa, chỉ muốn phun ra."

Nàng dừng lại, nhìn Gia Minh thật lâu,

"Này, cậu nói không muốn mình thích, nhưng không phải là cậu thích loại cảm giác như thế chứ?"

"Ha hả."

Gia Minh cười mà không đáp, nhìn ra biển rộng tối đen, lúc quay lại lại thấy Sa Sa vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, sau đó nở nụ cười, ôm hắn.

"Mình sẽ suy nghĩ đề nghị của cậu. Ừm, mệt quá... Vừa mệt vừa đói, muốn ngủ, cho mình dựa một lát..."

Dán mặt vào lòng Gia Minh, nhắm mắt lại, vài giây sau nàng mới hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy,

"Tốt rồi, chúng mình về nhà thôi. Chiếm cậu lâu như vậy, Linh Tĩnh sẽ ghen đó."

_______o0o_______

"Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là đám người Tiểu Mạnh làm sao? Bao nhiêu người tới?"

Bước vào đại sảnh quán bar, Dương Chấn Hưng không nhịn được che mũi lại. Dưới ánh đèn, tình cảnh bên trong hỗn loạn, máu đen đầy đất, bởi vì muốn giữ lại cho hắn nhìn, đám người kia còn chưa thu dọn chút gì. Hắn há hốc mồm nhìn một lúc lâu, nói:

"Có anh em nào chết không?"

"Không có người chết, nhưng mà... phần lớn đều tàn phế."

Tên trợ thủ đang giải quyết mọi chuyện ở bên trong bước lại gần hắn, nói:

"Có trị lành thì tay hoặc chân của những anh em bị chém cũng mất đi sự linh hoạt. Bác sĩ Phương nói, người xuống tay rất biết chừng mực..."

"Tính toán tiền trợ cấp cho gia đình bọn họ."

Dương Chấn Hưng thở dài, một lát sau lại tức giận quát,

"Nói tiếp đi chứ, là ai! Bao nhiêu người!"

"Hai người..."

"..."

Dương Chấn Hưng sững sờ,

"Mày nói gì?"

"Chúng tôi đã họi mấy anh em còn tỉnh táo một chút. Hai người, hẳn là Liễu tiểu thư và bạn trai Cố Gia Minh của cô ta. Cố Gia Minh cầm đao, Liễu tiểu thư cầm gậy bóng chày đứng nhìn, hoàn toàn không động thủ..."

"..."

Đứng ngơ ngẩn tại chỗ một lúc, sau đó Dương Chấn Hưng mới đờ đẫn hỏi,

"Chúng ta, chúng ta không có đao sao? Tao mua không nổi sao?"

"Đã dùng, vô dụng..."

"Con bà nói, rốt cuộc mày có dùng hay không? Lẽ nào bọn họ gặp siêu nhân!"

"Mỗi anh em đều có một thanh, nhưng theo như bọn họ nói, khi đó Cố Gia Minh chém một đao là một người ngã xuống, có người trốn sau bàn cũng bị một đao bổ làm hai. Đại ca, chuyện này..."

"Tao biết rồi. Tao đi thăm các anh em bị thương..."

Phất phất tay, hắn quay đầu đi ra ngoài. Chuyện này có vẻ khiến tâm tình hắn bối rối, đến khi ra khỏi quán bar, tên trợ thủ kia lại đuổi theo:

"Đại ca, đúng rồi, đại ca..."

"Dương Chấn Hưng quay đầu lại:

"Cái gì?"

"Có anh em bị thương nói, lúc đi hắn còn nhắn lại một câu cho anh, nói là... sẽ còn đến nữa..."

"Con mẹ nó!"

Oán hận mắng một câu, ngay khi hắn vừa xoay người đi thì một tiếng phốc vang lên. Hắn cúi đàu nhìn xuống một cách khó hiểu, đầu đạn không biết bay đến từ hướng nào trực tiếp xuyên quá đùi hắn mang theo một mảng máu thịt, chiếu nghiêng xuống mặt đường nhựa.

Trên tầng thượng của một tòa nhà cách đó mấy trăm mét, thiếu nữ mặc y phục màu đỏ rời mắt khỏi ống ngắm, lạnh lùng cất súng bắn tỉa vào hộp đàn violin, mái tóc đuôi ngựa lặng lẽ tung bay trong gió đêm...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio