An Sinh

chương 24: thị thiếp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: AM

Nằm trên giường hai ngày, bệnh của ta cũng đã tốt lên, nhưng mà vương gia và Tân Nguyệt kiên quyết không cho ta xuống giường, mấy ngày nay ta kìm nén sắp điên rồi, phụ thân có đến thăm ta, cũng không cho ta xuống giường, thật là, không ngờ phụ thân và ai đó giống nhau. Hừ, không cho ta ra ngoài, ta chỉ có thể trộm ra thôi, con người sao có thể bị nước tiểu nghẹn chết cho được!

Ăn xong điểm tâm, ta năn nỉ Tân Nguyệt cho ta đi làm bánh quế hoa cao, làm cái này tốn rất nhiều thời gian, ta cố ý dặn dò Tân Nguyệt rằng muốn tự mình làm, đêm qua ta còn biết chuyện vương gia muốn ra ngoài cả ngày, khà khà, ta có thể đi chơi.

Tân Nguyệt vừa đi ra ngoài, ta lập tức mặc quần áo tử tế và mang hài, còn cố ý mặc nhiều quần áo một chút, ta cũng không dám để mình mắc bệnh nữa. Mở cửa, nhìn xung quanh, không tệ, không có ai. Lập tức chạy ra sân, đi về phía không có người, nhưng mà ta không dám đi nhiều trên đường, lỡ như bị phát hiện, vậy chẳng khác nào sẽ bị vương gia phát hiện.

Ta bi ai phát hiện mình bị lạc đường, đều do vương phủ này lớn như vậy làm chi, rất nhiều nơi ta chưa từng đi qua, aii, quên đi, đi bước nào tính bước nấy, coi như tham quan cũng được.

Trên đường đi không có người, ta vừa đi vừa ngâm nga thưởng thức phong cảnh, ta lạc vào một cái sân, cửa đóng chặt, có thể nghe được âm thanh từ trong truyền ra, hình như là hai giọng nữ, giống như chủ tử và hạ nhân đang nói chuyện. Ta cũng không để ý, vừa muốn tiếp tục bước về phía trước, đột nhiên cửa mở, một tiểu cô nương ăn mặc như nha hoàn xuất hiện.

Tiểu nha hoàn thấy ta, "A" một tiếng liền cúi đầu, thân thể run rẩy, trong miệng lẩm nhẩm: Nương nương thứ tội, tiểu, tiểu...

Ta suy nghĩ, cũng đúng, ta là vương phi, sao người trong phủ này không biết ta cho được, ta lập tức nâng nàng dậy, nói: "Mau đứng lên, đứng lên!"

Tiểu nha hoàn run rẩy đứng dậy, ta đang muốn nói mấy câu, nhưng thấy bộ dáng của nàng như thế nên thôi. Nhấc chân muốn đi về phía trước, tiếng nữ nhân còn lại vang đến: "A, đây chẳng phải là tỷ tỷ sao, ngọn gió nào đưa tỷ tỷ đến đây, sáng nay chim Hỉ Thước kêu trên tàng cây, ta còn buồn bực hôm nay có cái gì mà vui, thì ra là tỷ tỷ đến!" Nói xong liền bước đến lôi kéo tay ta cười nói: "Tỷ tỷ mau vào đi, muội muội luôn muốn gặp tỷ tỷ, hôm nay cũng có cơ hội rồi, muội thật sự muốn tâm sự với tỷ tỷ." Cũng không chờ ta trả lời liền lôi kéo ta vào sân.

Ta lảo đảo theo sau nàng vào nhà, vừa muốn nói chuyện, trong tay bị nhét một cái chung, nữ nhân đó cười ngồi bên cạnh bàn, nói: "Coi ta kìa, mãi mê nói chuyện, tỷ tỷ uống nước đi, ha ha, tỷ tỷ cũng đừng ghét bỏ trà nơi này của muội muội!"

"Không có, không có, uống rất ngon." Ta bưng chung trà lên uống một ngụm.

"Chúng ta là tỷ muội, tuy tỷ tỷ là vương phi, nhưng thời gian muội muội đến nơi này vẫn lâu hơn tỷ tỷ, vẫn hiểu biết chút thói quen của vương gia, nói thế nào thì muội muội cũng hầu hạ vương gia lâu rồi, ha ha, nhưng mà tỷ tỷ, sau này tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ vương gia, tỷ tỷ cũng phải nâng đỡ muội muội một chút!"

Lúc này ta mới hiểu được, thì ra nữ nhân này là tiểu thiếp của vương gia, chẳng trách lại gọi ta là tỷ tỷ, nhưng mà tại sao lòng ta lại khó chịu, nói không nên lời, còn khó chịu hơn việc ba ngày không ăn thịt, hai ngày không được Trần thúc để ý đến, tóm lại là ta chưa từng gặp qua chuyện nào khó chịu như thế này, nhưng lại không biết vì sao mà khó chịu. Ta uống một ngụm nước lớn, vẫn không tốt lên được.

"Đúng rồi, chắc tỷ tỷ còn chưa biết tên muội muội, muội muội tên là Mỹ Liên, tỷ tỷ gọi Liên muội muội là được rồi." Nói xong còn kéo tay ta.

Ta bối rối tránh né bàn tay nàng, trả lời qua loa: "Ừm, Liên muội muội."

"Bây giờ thời tiết rất tốt, chúng ta ra bên ngoài ngồi đi, trong phòng ngột ngạt, đi thôi, tỷ tỷ!"

Ta ngồi bên bàn đá trong sân, nha hoàn bưng điểm tâm đến, chúng ta liền nói chuyện một câu rồi lại một câu.

"Nghe nói vương gia hằng đêm ngủ ở nơi của tỷ tỷ, vương gia đối xử với tỷ tỷ thế nào, trước kia, vương gia ở trên giường đúng là," Mỹ Liên nhìn bốn phía, hạ giọng, "Có phải rất lợi hại hay không?"

Ta vừa mới uống ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống, cứ như vậy mà phun ra, ta liên tục "khụ khụ", vấn đề này cũng quá, quá cái kia đi.

Mỹ Liên vừa vỗ lưng cho ta vừa hỏi: "Tỷ tỷ sao vậy, có khỏe không, có phải muội muội hỏi cái này làm tỷ tỷ xấu hổ, ha ha, thật là, đây chính là chuyện riêng, sao tỷ tỷ có thể nói, đều do muội muội lắm miệng." Nói xong còn nhẹ nhàng vả miệng mình một cái.

Ta vội vàng ngăn lại, khoát tay bày tỏ không có chuyện gì: "Không sao, không sao."

"Vậy tỷ tỷ nói một chút đi, cũng dạy muội muội hai chiêu, ha ha, mấy hôm rồi vương gia không kêu muội muội hầu hạ, chúng ta đều là nữ nhân, bổn phận đều là hầu hạ vương gia thật tốt, tốt nhất là sinh được hài tử cho vương gia, nối dõi tông đường cho hoàng thất, tỷ tỷ nói có đúng không?"

Ta ừ à đồng ý, lại cảm thấy lòng càng không thoải mái, không biết thế nào, chỉ là không muốn nghe nữ nhân này nói chuyện, ta liền chuyển đề tài, hỏi: "Điểm tâm muội muội làm thật ngon, ta còn chưa được ăn thứ nào ngon như vậy, muội muội dạy ta làm đi, ta về làm cho vương gia nếm thử."

"Coi trí nhớ của muội này, tự nhiên quên cách làm, không bằng ngày nào đó muội cẩn thận ngẫm lại, rồi lại đem qua cho tỷ tỷ."

"Ừm, được, nếu vương gia ăn thấy ngon sẽ khen thưởng cho muội muội. Đúng rồi, muội muội là người nơi nào, hầu hạ vương gia bao lâu?"

"Muội muội là người thành này, mười lăm tuổi đã vào Chiến vương phủ, năm nay vừa tròn mười tám, vậy là cũng được ba năm rồi, aii, thời gian thấm thoát, nhoáng một cái liền qua ba năm, muội muội không có tâm tư làm vương phi, chỉ hy vọng gặp được một tỷ tỷ hiền thục làm vương phi, không tệ, đúng là tỷ tỷ, chúng ta cùng hầu hạ vương gia, cũng vì vương gia mà chia sẻ nỗi buồn đúng không?"

"Ừm, đúng vậy, cùng hầu hạ vương gia." Ta không biết nói gì cho phải, thật muốn rời khỏi nơi này.

"Đúng rồi, tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ đã qua Tiền viện chưa?"

"Hả, Tiền viện?

"Chính là thị thiếp kia của vương gia, Tư Yên, chính là hồ ly tinh, lúc tỷ tỷ chưa tới rất là điên cuồng, trong Chiến vương phủ ngoại trừ vương gia thì nàng là người lớn nhất, trong mắt không có người khác, tỷ tỷ không biết đó thôi, có một lần, tiện nhân kia vu oan cho muội một rồi cho muội muội một cái tát, đáng tiếc là muội không tìm được chứng cớ, đành phải âm thầm chịu đựng, có hạ nhân nào trong Chiến vương phủ này chưa bị nàng giáo huấn qua đâu, còn từng cắt chân của một hạ nhân, thiếu chút nữa làm người ta mất mạng, hạ nhân kia đúng là khổ mà, sau đó không cần phải nói, người nào đó tưởng mình được sủng ái. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, từ khi tỷ tỷ bước vào vương phủ, yêu tinh kia liền trở nên thành thật, nhưng mà, muội muội thường nghe nàng ta nói xấu sau lưng tỷ tỷ, tung tin đồn về tỷ tỷ, còn nói nàng mạnh hơn tỷ tỷ, còn châm ngòi quan hệ giữa ta và tỷ tỷ, còn nói..."

Ta cũng phối hợp hỏi han: "Nói cái gì?"

"Nàng nói một ngày nào đó sẽ đuổi tỷ tỷ về Việt Quốc, tự mình ngồi lên vị trí vương phi, tỷ nói xem, tỷ tỷ, nàng đâu có để tỷ tỷ vài mắt, nàng ta không xứng để hầu hạ vương gia, tỷ nói xem, có phải nên đuổi nàng ta khỏi phủ không, không để vương gia vào mắt, còn phá hoại quan hệ tỷ muội của chúng ta, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự hòa thuận của vương phủ, nếu để người ngoài biết, sẽ nghĩ chúng ta thế nào, quan trọng nhất là sẽ nhìn vương gia ra sao!"

Dằn lại tính tình để nghe nàng lải nhải, ta đưa chung trà qua, nói: "Muội muội khát rồi đúng không, đến, uống nước."

Mỹ Liên xấu hổ cười cười, nhận lấy chung trà.

Ta nhìn mặt trời, vô ý nói: "Aii, không ngờ đã đi lâu như vậy, aii, Tân Nguyệt chắc chắn đang tìm ta, tỷ tỷ không quấy rầy muội muội nữa, cứ vậy đi, ngày khác lại đến thăm muội muội."

"Nếu tỷ tỷ có việc phải đi, vậy muội muội không giữ nữa, ngày khác muội muội nhất định đến tận nơi chào hỏi."

"Hoan nghênh hoan nghênh."

Cuối cùng cũng rời khỏi nơi đó, sau đó ta lại thấy khó khăn, bây giờ ta hơi đói, nhưng mà ta lạc đường, lại ngại hỏi, quan trọng nhất vẫn là ta đói, đây chính là việc lớn, không có biện pháp, phải mò đường vê thôi. Khi ta đang khổ sở dò tìm cảnh vật quen thuộc, ta nhìn thấy Tân Nguyệt đang lo lắng tìm kiếm khắp nơi, ta lập tức chạy đến, cầm lấy tay Tân Nguyệt, cười nói: "Không ngờ đã tìm được tỷ tỷ, aii, đói chết ta rồi, đi, chúng ta về ăn cơm, trưa nay ăn gì thế?"

"Công tử lại lạc đường đúng không?"

"Ừm."

"Công tử đi đâu chơi vậy?"

"Không biết."

Không tệ, Tân Nguyệt không hỏi nữa, chúng ta trở lại sân, ngồi vào bàn. Vừa muốn ngồi xuống, ta lập tức ngậm miệng, rồi chầm chậm ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm.

Sau khi ta ăn xong một chén cơm, cuối cùng người nào đó bị bỏ qua cũng nói chuyện: "Buổi sáng ngươi đi đâu?"

"..."

"Không biết mình chưa hết bệnh sao?"

"..."

"Ngươi ở đây giận dỗi với ai?"

"..."

Vương gia hỏi được vài câu liền không hỏi nữa, cũng cúi đầu ăn cơm, có điều căn phòng lại lạnh thêm vài phần, Tân Nguyệt đứng một lúc rồi không chịu được nữa nên đi ra ngoài.

Hừ, ta mới không sợ hắn, ta có chỗ dựa rồi. Ngày thường ta thích ăn thịt lợn ướp hương, thịt kho tàu nhưng hôm nay lại không thấy ngon gì cả. Ăn được phân nửa, ta buông đũa đi vào phòng, cởi áo ngoài, đạp hài rớt xuống, nằm trên giường.

Vương gia phong lưu, nam nhân đều không đáng tin, tin điều gì cũng không thể tin lời nam nhân nói, trong kịch luôn nói vậy, lời ngon tiếng ngọt, trái ôm phải ấp, ăn trong chén, nhìn trong nồi, còn muốn trong bồn, chân giẫm nhiều thuyền cũng không sợ chết đuối, hoa tâm, tóm lại nam nhân đều không đáng tin.

Aii, không đúng, ta cũng là nam nhân, sao lại mắng chính mình, quan trọng là ta tức giận cái gì, thật là nhàm chán, ta và vương gia không có quan hệ gì hết, nếu mà hắn chọc ta, ta đi tìm phụ thân, ta mới không cần giả làm vương phi gì đó. Buồn bực cào chăn, mặc kệ, đi ngủ, mặc kệ nó, đi ngủ là tốt nhất. Rất nhanh, tơ mơ màng ngủ mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio