Sáu tiếng sau, máy bay Trì Ngộ thuê đã bay đến khu vực biển V.
Dù là giữa mênh mông sóng nước không thấy bến bờ, Nhiễm Cấm vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc với nơi này.
Dù đã đến vô số lần, nhưng chưa một lần nàng tìm thấy căn cứ của Sinh học Minh Bằng và mẹ nàng.
Trong rất nhiều giấc mơ, cũng bởi vì không tìm được bóng dáng của Tô Nguyệt Trân mà lòng như lửa đốt.
Mỗi một lần lặn xuống, chịu đựng những phản ứng khó chịu dưới lòng biển sâu, tìm kiếm hết lần này đến lần khác nhưng không thu được kết quả gì.
Nàng đã sớm quen với thất vọng, thất vọng nhiều lần tập mãi thành quen. Hôm nay, một lần nữa nàng lại đến vùng biển V, đến nơi cuối cùng Tô Nguyệt Trân xuất hiện trước khi biến mất, lại còn đi cùng Trì Ngộ, điều này khiến nàng cảm thấy sự căng thẳng trước nay chưa từng có.
Lúc này Trâu Thanh đã khôi phục ý thức, nhưng thể lực không còn lại bao nhiêu.
Trì Ngộ giữ trong tay chất độc thần kinh có thể giết chết cô ta bất cứ lúc nào, không cần thiết phải còng tay cô ta nữa.
Sau khi mở còng tay, Trì Ngộ hỏi cô ta: "Lúc nào cũng có người ở trong căn cứ này?"
Sắc mặt tái nhợt của Trâu Thanh đã chuyển sang khô vàng, giọng nói cũng khản đặc: "Khi nào......"
"Nhưng tôi tin cô có thể dễ dàng vượt qua, không bị cản trở." Trì Ngộ lắc lắc chiếc điện thoại trong tay mình.
Trâu Thanh đã trên bờ vực sụp đổ, nhưng cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Trì Ngộ, làm theo lời cô.
Đây là một trạm làm việc được xây dựng trên biển, không thể xem là khổng lồ, nhưng cũng không quá khó để nhận ra toà nhà màu vàng này.
Nhiễm Cấm ngồi trên du thuyền càng thêm khó hiểu khi nhìn thấy kiến trúc hình tam giác kia.
Định mệnh trêu ngươi, nàng vất vả khổ sở tìm kiếm, cứ nghĩ rằng mình đã tìm hết mọi ngõ ngách ở biển V, thế nhưng lại chưa bao giờ tìm thấy.
Hôm nay được đưa đến đây, lại có thể dễ dàng nhìn thấy lối vào nàng tìm kiếm bấy lâu nay.
Khi Trâu Thanh dẫn theo Trì Ngộ, Nhiễm Cấm và ba vệ sĩ đến nơi, hai người đàn ông chịu trách nhiệm canh gác nhanh chóng bước ra tiếp đón.
Bọn họ nhận ra Trâu Thanh, cô ta thường xuyên đến căn cứ, đôi lúc cũng đưa theo một số vị khách quan trọng. Ánh mắt họ chạm vào nhau, Trâu Thanh gắng gượng bảo bọn họ mở cửa.
Sau khi tiến vào bên trong trạm làm việc, Trâu Thanh dùng mống mắt của mình để mở khoá một cánh cửa và dẫn họ vào thang máy.
Thang máy chậm rãi đi xuống, báo hiệu còn chín mươi mét độ sâu.
Cuộc đối thoại trước đó giữa Trì Ngộ và Trâu Thanh trong khoang thuyền.
"Hà Dật chưa bao giờ đặt chân vào căn cứ dưới đáy biển, không để lại bằng chứng là một, lý do khác là, dù cho Sinh học Minh Bằng phát triển lớn mạnh trong tay hắn ta nhưng bản thân hắn lại rất ghê tởm người nhân bản, càng không muốn nhìn thấy những chuyện xảy ra trong căn cứ nên mới không muốn đến. Cho nên, người đàn ông này thật ra rất yếu đuối. Không phải căn cứ này là do cha hắn ta gây dựng nên đó sao? Thế mà hắn chưa từng dám đến đây nhìn một lần."
Lúc đó Trì Ngộ trả lời cô ta: "Chuyện này cũng không phải không tốt, hắn ta không đến, không phải nơi đây sẽ trở thành vương quốc của cô sao. Hẳn là cô cũng phải thể hiện không ít sự trung thành để hắn ta yên lòng. Những chứng cứ mà cô lưu lại, có lẽ tất cả đều nằm trong căn cứ dưới biển này đúng không?"
Lúc ấy Trâu Thanh chỉ cười, bảo rằng đến căn cứ sẽ biết.
Cuối cùng thang máy cũng đến nơi, cánh cửa từ từ mở ra, Trâu Thanh bước nhanh về phía trước, dẫn bọn họ đi qua.
Hành lang hẹp dài này chỉ có một màu sắc lạnh lẽo cứng rắn, ánh sáng mạnh phát ra từ những ngọn đèn khiến người ta phải nheo mắt.
Cảm giác đầu tiên khi Trì Ngộ bước chân vào đây chính là lạnh.
Cả căn cứ này toát ra sự lạnh lẽo của công nghệ.
Hai bên lối đi có những căn phòng kích thước giống nhau, như những miếng đậu hũ được cắt gọn gàng.
Mọi thứ đều trật tự, trầm mặc, yên tĩnh đến mức khó chịu, không có chỗ để thoát ra.
Trên mỗi cửa ra vào đều có một cửa sổ nhỏ, cao một cách kỳ lạ.
Thay vì nói là cửa sổ, không bằng nói đó là một khe nhỏ để người ngoài nhìn vào bên trong.
Nếu không phải do Trì Ngộ cao, người bình thường có lẽ không thể dễ dàng nhìn đến cái khe đó.
Trì Ngộ chọn ngẫu nhiên một cửa sổ để nhìn vào, thấy trong phòng có ba người, một nam một nữ mặc những chiếc áo liền quần giống hệt nhau, thậm chí biểu cảm đờ đẫn và vô hồn cũng giống hệt.
Ngồi đối diện với bọn họ là một cô bé tầm mười tuổi, đang cúi đầu.
Người phụ nữ không chút cảm xúc hỏi: "Sinh nhật cha?"
Cô bé mở miệng một hồi rồi run rẩy không trả lời được, người đàn ông dùng gậy điện tàn nhẫn đâm vào tay cô bé, cô bé hét lên thất thanh. Hầu hết mọi âm thanh đều bị hấp thụ bởi vách tường, nhưng vẫn còn sót lại một chút lọt vào tai Trì Ngộ.
Tiếng khóc của cô bé làm người phụ nữ tức giận, cô ta đập tài liệu trong tay lên đầu cô bé, lạnh lùng ra lệnh: "Không được khóc."
Cô bé co rút thân hình gầy guộc, cái trán vừa bị đập đỏ bừng và sưng tấy lên, không dám hé răng.
Trì Ngộ đột nhiên dừng lại, nắm lấy Trâu Thanh.
Khi nhìn cô bé kia bị bắt nạt, Trì Ngộ như nhìn thấy tuổi ấu thơ của Nhiễm Cấm đã bị những kẻ cầm thú này hành hạ thế nào.
Trâu Thanh liếc mắt nhìn vào phòng, sau đó nhìn vào đôi mắt giận dữ của Trì Ngộ, thật sự bị cô doạ sợ, mở hệ thống đối thoại ở cửa, nói: "Bài học của hôm nay tới đây là được rồi, đưa cô ta trở lại đi."
Một nam một nữ trong phòng nghe xong cũng không có quá nhiều phản ứng, một trước một sau đưa cô bé ra ngoài.
Trâu Thanh sợ Trì Ngộ muốn trực tiếp đưa cô bé đi, lập tức hạ giọng nói với cô: "Tiểu Trì tổng, đánh rắn động cỏ, căn cứ này cũng không phải chỉ có mình tôi. Mặc dù Hà Dật không đến đây nhưng khắp nơi đều là tai mắt của hắn. Chúng ta phải kín đáo một chút. Cô muốn cứu người cũng không thể vội vàng, chờ đến khi thời cơ chín muồi, cô có thể tuỳ ý nhổ cỏ tận gốc."
Trì Ngộ quay đầu lại nhìn Nhiễm Cấm, ánh mắt nàng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì, khẽ gật đầu với Trì Ngộ, để cô bé kia tạm thời rời đi.
"Thứ các người muốn đang ở bên trong." Trâu Thanh dẫn họ qua hành lang và tiếp tục đi về trước.
Khi vừa nhìn thấy, Trì Ngộ nghĩ nó giống như một trường học cũ, nhưng khi xem xét rõ ràng, nơi đây thật sự không khác gì nhà tù.
Trên đường đi sẽ gặp một vài nhân viên.
Bọn họ đều giống một nam một nữ trong căn phòng kia, mặc đồng phục cứng nhắc, sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ biếng nhác, tê dại.
Nhưng cũng nên biết rằng, bọn họ làm việc ở căn cứ này, không nói đến thu nhập, để giữ bí mật, họ không được ra ngoài, cũng không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài. Ngày qua ngày làm cùng một công việc nhàm chán khiến họ càng lúc càng giống những cỗ máy, lại càng dễ trút giận lên những người nhân bản.
Nhiễm Cấm đi trong căn cứ, bước chân có chút rối loạn.
Nàng biết Chu Vũ và Uông Hân Nghi đều đi ra từ nơi này, hầu hết những người nhân bản đều bị tẩy não và ngược đãi trong môi trường khép kín và bí bức này.
Cũng không phải Nhiễm Cấm chưa từng đến nơi đây, một nơi giống thế này đã được xây dựng trong bệnh viện Bắc Xuyên.
Mọi thứ ở đây đối với nàng đều không xa lạ, đã ở trong đầu nàng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến, nó vẫn khiến nhịp tim nàng đập mạnh hơn, cảm giác buồn nôn không ngừng cuộn trào trong dạ dày.
Nhiễm Cấm thẫn thờ bước theo Trì Ngộ và Trâu Thanh.
Trì Ngộ nhận thấy Nhiễm Cấm đi ngày càng chậm nên dừng lại, lần nữa nắm tay nàng.
Nhiễm Cấm không để lộ cảm xúc gì, những xúc cảm mãnh liệt nhanh chóng được ổn định nhờ cái nắm tay của Trì Ngộ.
Cuối hành lang là một đường hầm bằng kính.
Vô số đàn cá bơi lượn trên đầu, ở xa xa còn có cá mập.
Trâu Thanh dẫn họ băng qua đường hầm kính để đến phòng giám sát, dùng quyền hạn của mình và một chuỗi mật mã phức tạp để mở video.
Gương mặt Hà Dật xuất hiện trong video.
Ông ta mặc đồng phục của căn cứ, ra ra vào vào.
Trì Ngộ cau mày, suy nghĩ về những lời Trâu Thanh đã nói, chẳng phải Hà Dật chưa bao giờ đến đây sao?
Nhanh như chớp, một câu trả lời lướt qua tâm trí cô.
"Đây là tác phẩm của cô?" Trì Ngộ hỏi Trâu Thanh, "Ông ta là bản sao của Hà Dật? Cô dùng bản sao của Hà Dật để tạo ra chứng cứ phạm tội của hắn?"
Nhiễm Cấm bình tĩnh kiểm tra tất cả dữ liệu liên quan và lập tức chép vào điện thoại.
Nàng xem một lúc rồi nhìn Trâu Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cô không chỉ ghi lại video chứng minh "Hà Dật" xuất hiện ở đây, còn cố ý cấp quyền hạn cao nhất cho bản sao Hà Dật, để ông ta có thể dùng khuôn mặt để mở khoá toàn bộ căn cứ. Đến khi cảnh sát điều tra đến, nhất định sẽ tự động khoá Hà Dật bản thể lại, hắn có chạy trời cũng không khỏi nắng."
Nhiễm Cấm vẫn luôn điều tra Sinh học Minh Bằng, đã thấy quá nhiều chuyện mà đám người này làm ra, đến lúc này đã không còn lạ lẫm.
Trâu Thanh lợi dụng người nhân bản, dùng thủ đoạn hèn hạ này để phản công, Nhiễm Cấm không ngạc nhiên chút nào.
Vì sợ tiết lộ bí mật, Trâu Thanh không nói chuyện này cùng bất kỳ ai, cuối cùng cũng có người thưởng thức "kiệt tác" của cô ta, Trâu Thanh rũ sạch phiền muộn trước đó, cười to đến mức bả vai run lên:
"Thế nào, cách làm này có cao tay không? Hắn tạo ra người nhân bản, luôn thận trọng từng bước đi cho đến tận hôm nay, không ngờ lại thua trong tay đám người nhân bản mà mình luôn khinh bỉ. Ở đây tuy có rất nhiều tai mắt của Hà Dật, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn không phát hiện bị tôi ra tay ngay dưới tầm mắt họ. Nếu Hà Dật mà biết được chắc phải ho ra máu mất."
Trì Ngộ hỏi cô ta: "Đây là nguồn kinh doanh của Hà Dật, nhất định hắn nắm rõ những mối nguy trong đó, không thể dễ dàng để cô lấy được ADN. Sao cô làm được vậy?"
Chỉ cần Nhiễm Cấm có mặt, Trì Ngộ sẽ tránh nhắc đến ba từ "Người nhân bản".
"Quả thật Hà Dật rất cẩn thận, cẩn thận đến mức triệt sạch lông trên người, mặc dù chỉ dùng lông thì sẽ rất khó để xây dựng hệ thống tế bào, hắn lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng. Các người có tưởng tượng được không? Hắn vẫn luôn đội tóc giả." Nói đến đây, Trâu Thanh càng cười ngông cuồng hơn, "Nhưng làm tình nhân, tôi tự có cách để lấy được ADN của hắn. Nếu như tiểu Trì tổng muốn nghe, tôi cũng không ngại tâm sự chút việc riêng này với cô."
Trì Ngộ và Nhiễm Cấm lập tức hiểu ra.
E rằng Trâu Thanh đã sử dụng chính mình như một vật chứa để bí mật cất giữ tinh dịch của Hà Dật, nhằm mục đích tạo ra bản sao của ông ta.
Nhiễm cấm có chút buồn nôn cau mày, những dữ liệu nàng cần sao chép cũng sắp xong.
"Vậy bây giờ ông ta ở đâu?" Trì Ngộ đang hỏi về tung tích của bản sao kia.
"Các người tiếp tục theo tôi." Trâu thanh rất khoái trá dẫn đường.
Trì Ngộ phát hiện, sự kích động của Trâu Thanh hơi bất thường, từ thế bị động nay đã chuyển sang chủ động.
Trì Ngộ sợ cô ta có hành động khác nên càng cẩn thận, giữ Nhiễm Cấm đi gần mình hơn.
"Chính là chỗ này."
Đi được một lúc, Trâu Thanh dừng lại, quét mống mắt, bức tường phía trước từ từ nâng lên, bên trong là một bức tường kính khổng lồ nối liền từ trần đến sàn nhà.
Trâu Thanh vẫn luôn phải ra sức chống đỡ để đứng vững, nhưng khi đứng trước bức tường này, cô ta giống như vừa được tiêm một liều "doping", nở một nụ cười phấn khích, nghiêng người về phía Trì Ngộ và Nhiễm Cấm, trưng bày kiệt tác của mình:
"Nhìn xem, đây là Sinh học Minh Bằng, cũng là tham vọng lớn nhất của Hà Dật."
Đứng phía sau Trì Ngộ, Nhiễm Cấm thấp hơn một chút đang muốn rướn người lên xem, Trì Ngộ đột nhiên xoay người lại che đi đôi mắt nàng, nhanh chóng thay đổi phương hướng của nàng.
Nhiễm Cấm chưa thấy gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng khác thường từ lòng bàn tay run rẩy và hơi thở hỗn loạn của Trì Ngộ.
"Chị, đừng nhìn."
Trì Ngộ luôn can đảm và cẩn thận, hiếm khi có chuyện khiến giọng cô trở nên khô khốc pha lẫn chút hoảng loạn thế này.
Nhiễm Cấm hiểu cảm xúc của Trì Ngộ, cũng dần đoán được.
Trì Ngộ chậm rãi quay đầu lại, cô đã sẵn sàng, xác định mình sẽ không kinh hãi vì cảnh tượng vừa rồi nữa.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng giây phút nhìn thấy nó, tim cô vẫn đập cuồng loạn.
Phía sau bức tường kính kia là một khung cảnh địa ngục.
Có vô số thứ vặn vẹo, loáng thoáng cho người ta cảm giác là "Người", hoặc ngồi ngây ngẩn, hoặc nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, thậm chí còn gặm cắn lẫn nhau.
Trên người họ chi chít đủ loại vết sẹo khủng khiếp, miệng rộng, ngón tay, cơ thể dính liền......
Những người này có những điểm kỳ dị riêng, nhưng đều có đôi mắt rỗng giống nhau.
Nhưng rõ ràng, họ có thể cảm nhận được nỗi đau.
Họ dường như không biết mình là ai và đang ở đâu, lê lết cơ thể si ngốc và dị dạng của mình, loạng choạng trong căn phòng hôi thối.
Trì Ngộ ôm chặt Nhiễm Cấm, hô hấp càng ngày càng nặng, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Trâu Thanh giống như nhìn nhiều thành quen, giọng điệu thoải mái, như thể đang giới thiệu một loại sản phẩm nào đó, nhìn vào bên trong bức tường:
"Không sai, bọn họ đều là người nhân bản. Một vài kẻ được giữ lại từ những nghiên cứu phát triển người nhân bản trước đó, còn những kẻ kia là do khách hàng không muốn nhận, cũng giống Nhiễm tiểu thư vậy. Nhưng dù sao Nhiễm tiểu thư cũng tương đối may mắn, thời gian ra đời tương đối sớm, lúc đó là ở bệnh viện Bắc Xuyên, chứ nếu bây giờ thì hẳn là phải đến đây.
Những bản sao này đều không cha không mẹ, không ai yêu thương, không ai quan tâm, chúng được sử dụng làm vật thí nghiệm là thích hợp nhất. Hà Dật đang thực hiện các thí nghiệm di truyền với chúng, nếu thất bại sẽ cho người vứt xuống đây, ghi chép biến hóa. Nếu chúng chết đi thì chỉ cần vứt ra cửa xả rác. Cửa xả rác thông ra đáy đại dương, khi các người đi ngang qua cũng thấy rồi đó, bầy cá kia thường xuyên lui tới, ăn no nê."
Nói đến đây, Trâu Thanh nhìn về phía Nhiễm Cấm đang được Trì Ngộ ôm trong lòng: "Mẹ nuôi Tô Nguyệt Trân của cô cũng......"
"Câm miệng." Trì Ngộ đã biết đáp án, cô không cần Trâu Thanh nói thẳng ra.
Tô Nguyệt Trân đã sớm vùi thây trong bụng cá, hài cốt không còn.
Trì Ngộ có thể nhận ra hơi thở của Nhiễm Cấm ngày càng nặng nề, lòng bàn tay của nàng cũng ướt đẫm.
Nhiễm Cấm cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nàng không quen bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác, lại càng không muốn mất kiểm soát trước mặt Trâu Thanh.
Trâu thanh tiếp tục: "Đây là dã tâm của Hà Dật, quả thật là hắn đã dành nhiều công sức để chế tạo thuốc chống ung thư, có ý tưởng cao đẹp muốn mang lại lợi ích cho mọi người, đồng thời lại hoàn toàn không quan tâm gì đến sinh mạng của người nhân bản, đối với hắn ta, người nhân bản cũng chẳng khác nào chuột bạch thí nghiệm, có thể giết bao nhiêu tuỳ thích.
Hà Dật cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của công nghệ nhân bản, vì vậy mà hắn ta đang chuyển hướng tập trung sang công nghệ cải tạo gen mạnh mẽ hơn. Theo quan điểm của hắn thì chỉnh sửa gen có tác dụng mạnh hơn so với nhân bản.
Công nghệ nhân bản bất quá chỉ là sao chép, nó loại bỏ những gen kém ở người nhân bản. Nhưng chỉnh sửa gen thì hoàn toàn khác. Tất cả các gen chất lượng cao đều có thể được cấy ghép vào cơ thể người và thậm chí có thể thử các gen không phải của con người. Nó có thể làm cho con người mạnh hơn, sống lâu hơn và bất khả chiến bại. Tóm lại, chính là trở nên không giống con người."
Trâu Thanh nói đến đây liền cười ha hả: "Hắn cho là mình là ai? Thiên tài khoa học chinh phục thế giới? Cười chết người. Căn bản là hắn ta không có tài trí như cha và người anh em của mình, tất cả những gì hắn có được hôm nay đều là nhờ được thừa kế từ cha anh! Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ thừa kế thất bại, một thương nhân tầm thường!"
Trì Ngộ thấy một người đàn ông với xương hàm đang thối rữa chậm chạp đi về phía Trâu Thanh.
Da mặt của người đàn ông này không liền lạc, có thể nói đây là một gương mặt hoàn toàn biến dạng.
Tốc độ của hắn cực kỳ chậm, miệng mở to hết cỡ, nước dãi còn đọng trên bờ môi mưng mủ, miệng phát ra âm thanh mơ hồ giống như dã thú.
Nếu gặp hắn giữa ban ngày, Trì Ngộ sẽ nghĩ rằng mình gặp quỷ hoặc thây ma, rất khó để xem đây là một con người.
Nhưng Trì Ngộ lại cảm thấy nhìn hắn rất quen mắt.
Trâu Thanh rất hài lòng với biểu hiện của Trì Ngộ, gõ vào tấm kính, giới thiệu với cô: "Đây, để tôi giới thiệu với các người, đây là tác phẩm của tôi, bản sao của Hà Dật, kẻ đã giúp chúng tôi rất nhiều. Không giống những vật thí nghiệm khác của Hà Dật, đây chính là kiệt tác của tôi."