Ân Sủng Của Tạo Hoá

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Y tá đến giúp Đại Nhiễm xử lý vết thương vừa rời đi, lúc này chỉ còn lại một mình Đại Nhiễm trong phòng y tế.

Mũi Đại Nhiễm ửng đỏ, sưng đau khủng khiếp, sống mũi nghiêng lệch.

Cô ta đứng trước gương kiểm tra mũi của mình, càng xem càng tức giận.

Tên họ Chu vô dụng này, thế mà chỉ để bản sao của mình dẫn dụ cô ta đến nơi khác để giết chóc, còn chẳng dám mặt đối mặt ra tay.

Rốt cuộc thì hắn sợ cô ta đến mức nào?

Đại Nhiễm đứng trước gương, cúi đầu nhìn di động, các phương tiện truyền thông và thuỷ quân cô ta thuê đã bắt đầu lan truyền câu chuyện của Nhiễm Minh và Hạ Chi trên những nền tảng khác nhau.

Lúc trước, Nhiễm Minh và em gái ruột của ông ta đã mời Hạ Chi thật, chính là vị hôn thê của Nhiễm Minh vào thời điểm ấy đi trượt tuyết trên núi tuyết thế nào, sau đó lại nguỵ tạo thành tai nạn để chôn vùi Hạ Chi giữa những ngọn núi tuyết phủ trắng xoá đó ra sao, cuối cùng, Nhiễm Phong lột xác, đổi sang diện mạo của Hạ Chi, nguỵ trang thành bà ấy, tất cả những điều ấy đã được Đại Nhiễm điều tra rõ từ lâu.

Nhiễm Minh và Nhiễm Phong đôi cẩu nam nữ này, đừng mơ tưởng vứt bỏ mình dễ dàng như vậy.

Đại Nhiễm nhún vai, cười khanh khách khi chứng kiến bí mật của nhà họ Nhiễm đang lan nhanh đến mức chóng mặt trên mạng Internet.

Bản sao kia không phải muốn làm con gái của Nhiễm gia sao? Cứ để cô ta giữ lấy.

Một khi chuyện ô nhục của Nhiễm gia bại lộ, cô ta sẽ có kết cục gì?

Nghĩ đến người nhân bản kia, Đại Nhiễm không khỏi nhớ đến Trì Ngộ.

Cô ta đã ghi lại màn hình cuộc gọi video với Nhiễm Cấm trước đó, bây giờ chuyển sang di động để chậm rãi thưởng thức.

Sự thân mật giữa cô ta và Trì Ngộ, cảnh há miệng ngậm lấy cơ thể Trì Ngộ, kết hợp với biểu cảm của Nhiễm Cấm, làm Đại Nhiễm càng xem càng cảm thấy hưng phấn.

Trước kia giao đấu với nhau, không có thời gian để thưởng thức sự biến hoá cảm xúc của người nhân bản kia, lúc này cẩn thận nghiên cứu, phát hiện đúng là bản sao này rất giỏi nhẫn nhịn.

Rõ ràng là hốc mắt đã đỏ ngầu, hận không thể trực tiếp chui vào video nuốt sống người ta, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, còn cố gắng thay đổi chủ đề.

Tuy nhiên, rõ ràng là người nhân bản kia đã cuống lên khi cô ta đâm Trì Ngộ.

Ngay trước khi cuộc gọi video bị cắt đứt, rõ ràng cô ta nhìn thấy người nhân bản kia kinh hoàng lao lên, như thể muốn nhào vào màn hình để cứu người yêu bé nhỏ của mình.

Đại Nhiễm càng xem càng vui vẻ, ôm chặt mũi, cười thành tiếng.

Càng nhìn thấy sự thống khổ của người nhân bản kia, cô ta càng sung sướng.

Đang suy nghĩ chốc lát nữa sẽ đi tìm Trì Ngộ, quay một đoạn video thú vị hơn gửi cho người nhân bản, Đại Nhiễm chợt nhận ra cơ thể mình có gì đó là lạ.

Dường như đầu cô ta đang bị một bàn tay chế trụ.

Đại Nhiễm kinh hồn bạt vía, muốn quay đầu lại, nhưng bàn tay kia mạnh mẽ khống chế động tác của cô ta.

Nhìn qua gương, cô phát hiện một bác sĩ không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh mình, khuôn mặt người nọ lướt qua vai cô ta, cùng cô ta xem video.

Nhìn lại, không đúng, người mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang này chính là Trì Ngộ!

Trì Ngộ thấy cô ta tua đi tua lại khoảnh khắc Nhiễm Cấm nôn nóng, thống khổ, trong cổ họng còn phát ra tiếng cười ghê rợn, hưng phấn đến mức ngũ quan vặn vẹo.

Trì Ngộ: "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gương mặt xinh đẹp thế này lại có thể trưng ra biểu cảm cay nghiệt như vậy."

"Trì......" Đại Nhiễm đang định hét lên, Trì Ngộ đã dùng toàn lực đập mặt cô ta vào gương.

"Bang" một tiếng, chiếc gương vỡ nát, dính đầy máu của Đại Nhiễm.

Đại Nhiễm hôn mê ngã xuống, Trì Ngộ tìm kiếm hồi lâu, tìm thấy một ống truyền dịch, trói chặt tay chân Đại Nhiễm vào bộ tản nhiệt gần tường.

Tìm trên người cô ta, cuối cùng nhìn thấy một chiếc thẻ.

Vết thương ở bụng lại bắt đầu đau vì hành động quá sức vừa rồi.

Trì Ngộ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, không ngừng hít sâu, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cô đã quan sát phía đó trong khi đi ngang qua hành lang vừa rồi.

Đây là một bệnh viện tư nhân khép kín, có thể thấy nó không lớn, là một tòa nhà ba tầng hình chữ L.

Hiện tại vẫn chưa rõ tầng ba có gì, phòng mổ, phòng khám và phòng nghỉ trên tầng hai nơi cô nằm vẫn được giữ nguyên, mọi thứ ở sảnh trung tâm tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ, đó là nơi gọi video cùng Nhiễm Cấm khi nãy.

Trì Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ và tình cờ nhìn thấy ở lối vào ở tầng một, có một người đàn ông đang quẹt thẻ rồi bước ra ngoài.

Có vẻ như bệnh viện tư nhân này được Chu Vũ trưng dụng tạm thời, hẳn không phải là bệnh viện riêng của Công nghệ Minh Nhật, nếu có quan hệ quá chặt chẽ với bản thân, rất có thể sẽ bị Nhiễm Cấm tìm được.

Từ cách trang trí và thiết bị, chắc không phải là một bệnh viện mới, phỏng chừng đã được xây dựng một thời gian.

Nếu như muốn đem nơi này cải tạo thành cấm địa bằng cách quét mống mắt hoặc dấu vân tay, hẳn sẽ cần một khoảng thời gian, hắn lại không có nhiều thời gian như vậy.

Trì Ngộ kiểm tra vết thương, tạm thời không thấy máu chảy ra, liền nhét thẻ vào túi áo khoác, bỏ thêm vào đó vài mảnh thuỷ tinh sắc nhọn bị Đại Nhiễm đập vỡ vừa rồi, chậm rãi đi về phía tầng một.

Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy Chu Vũ và Uông Hân Nghi đang ở đối diện, liếc mắt nhìn thấy bọn họ đang thảo luận vấn đề gì đó rất nghiêm trọng, xác định họ không nhìn thấy mình, bước chân cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Thuận lợi đi tới lối vào tầng một, mở cửa, đây không phải nơi dẫn ra đường phố mà là một căn phòng đầy mùi thức ăn.

May mắn không có ai.

Trì Ngộ thầm mắng mình thật lỗ mãng.

Trong phòng là đủ thứ thượng vàng hạ cám, cùng một chiếc bàn dùng để ăn uống.

Trên bàn đầy những hộp thức ăn mang đi và cơm thừa canh cặn, còn có một số dao nĩa đã qua sử dụng. Trên kệ tủ cách đó không xa có đặt một lò vi sóng kiểu cũ.

Người đàn ông vừa đi vào đã biến mất, phía tay phải Trì Ngộ có một cái cánh cửa, có lẽ người đang ông kia không ở trong căn phòng này mà ra ngoài theo lối cửa kia.

Cô vén bức màn cách đó không xa và nhìn qua tấm kính cáu bẩn.

Bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, trong sân đang đứng ba người, bao gồm cả người đàn ông nọ.

Lúc này đêm đã khuya, trong sân vẫn sáng đèn, ba người tụ tập một chỗ hút thuốc, họ trò chuyện một lúc rồi tản ra mỗi người một góc sân, tiếp tục theo dõi.

Hẳn là trong sân có lắp camera.

Nhưng vừa rồi Chu Vũ cùng Uông Hân Nghi đều không ở trong phòng giám sát, nếu như cô hành động nhanh lẹ, có thể thuận lợi ra ngoài.

Chỉ là ba người trong sân kia cũng không phải kẻ mù, chắc chắn có vũ khí giấu trong người, làm sao tránh được họ?

Nhìn quanh căn phòng nhỏ này, suy nghĩ một lúc, cô ném nửa quả nho còn sót lại trên bàn và hộp sữa bò chưa mở vào lò vi sóng, nhìn lại thì thấy trên bàn vẫn còn một chiếc nĩa kim loại, cũng ném vào nốt.

Chọn độ nóng và thời gian lâu nhất, lò vi sóng bắt đầu hâm nóng. Cô cầm cây lau nhà, dẫm xuống đầu giẻ lau, dùng sức kéo mạnh phần thân lên.

Phần thân này trống rỗng, cô đặt một đầu lên eo mình và sờ, cảm giác cũng khá giống.

Sau khi chuẩn bị ổn thoả, Trì Ngộ đứng cách lò vi sóng một khoảng.

Những thứ cô vừa vứt vào lò vi sóng đều là những thứ dễ phát nổ khi được làm nóng trong lò vi sóng.

Lò vi sóng nóng lên nhanh chóng và tia lửa bắt đầu lóe lên, ngay sau đó là một tiếng nổ "Rầm", lò vi sóng trực tiếp bung cửa.

Ánh mắt Trì Ngộ giấu sau tấm rèm nhìn ra ngoài, ba người trong sân nghe được tiếng nổ mạnh, sững sờ nhìn nhau, hai người trong đó bước vào nhà, người kia vẫn ở trong sân.

Không khác mấy so với tính toán của Trì Ngộ.

Hai người mở cửa, Trì Ngộ vẫn đang trốn.

Họ bước đến trước lò vi sóng, tự hỏi tại sao lò vi sóng lại phát nổ đột ngột, ai lại đặt những thứ này vào lò vi sóng? Có hiểu biết không vậy?

Khi còn đang nghi hoặc thì chợt nghe thấy tiếng đóng cửa, họ quay đầu nhìn lại, có người đã lén chuồn êm ra ngoài!

"Fuck?!" Cả hai lập tức vọt tới trước, cố gắng mở cửa ra, nhưng phát hiện nó đã bị khoá.

Người đứng trong sân đang chăm chú quan sát xung quanh thì chợt nhận ra cơ thể mình có thay đổi, khi đang định quay đầu lại thì cổ họng chợt bị siết chặt bởi một lực rất lớn, sau gáy chạm phải một vật cứng bằng kim loại.

Là súng......

"Muốn sống sót thì ngoan ngoãn nghe lời." Giọng của Trì Ngộ vang lên bên tai.

Người nọ cứng đờ, không dám cử động.

Trì Ngộ dùng cây lau nhà chọc chọc vào đầu hắn, "Mở cửa lớn."

Buộc gã đàn ông đi về phía cửa.

Đây là một cánh cửa sắt rất nặng, trên đó có gắn lưới điện.

Dù Trì Ngộ có thân thủ mạnh mẽ có thể nhảy qua hàng rào của Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, cũng không có cách nào vượt qua lưới điện.

Trước đó Trì Ngộ đã quan sát, cánh cửa này được khoá lại bởi khoá điện tử, hệ thống này cũng không giống bên trong bệnh viện lắm, Trì Ngộ suy tư, chưa chắc thẻ của Đại Nhiễm có thể mở ra được.

Cô không có cơ hội thứ hai, một lần không mở được thì sẽ đi đời.

Cô lựa chọn phương thức an toàn nhất.

Người đàn ông bị cô kéo đến bên cạnh, thay vì dùng thẻ, hắn ta run run mở khoá bằng vân tay của mình.

Trì Ngộ nghe thấy tiếng mở khoá "Cạch cạch", đang định đánh ngất người nọ.

Ai ngờ, gã này từ đầu đến cuối đều vâng vâng dạ da, tại thời khắc quan trọng nhất lại vô cùng mạnh mẽ, mặc kệ "Khẩu súng" sau đầu, hắn vẫn áp cả lòng bàn tay vào nơi mở khoá.

Hệ thống kiểm soát đỏ lên trong nháy mắt, toàn bộ bệnh viện vang lên tiếng chuông báo động!

Báo động đã được kích hoạt!

Đồng thời, cánh cửa sắt vừa được mở ra đã lập tức bị khóa lại!

Trì Ngộ bực bội, lập tức cho hắn một gậy.

Gã đàn ông bị Trì Ngộ cho ăn một gậy tức giận, trước mắt một mảnh trắng xoá, không còn nhận ra đông tây nam bắc.

Trì Ngộ nhanh chóng sờ soạng trên người hắn, quả nhiên có súng.

Cô cầm súng trong tay, đang chuẩn bị kiểm tra cánh cửa thì những kẻ bị cô nhốt trong phòng bắn ra hai phát súng, suýt tí nữa cô đã trúng đạn.

Trì Ngộ bị đạn truy đuổi đến tận gốc cây duy nhất trong sân, khi vụn gỗ trên thân cây văng tung toé, cô nghe thấy tiếng hét và tiếng bước chân ầm ầm truyền đến từ bệnh viện.

Trì Ngộ thở hổn hển, chửi thầm trong lòng, lòng bàn tay cầm súng đã đầy mồ hôi.

Cô chưa bao giờ sử dụng thứ này trước đây, ngoại trừ lúc chơi game thì chưa từng trải qua một trận đấu súng nào.

Nhưng cô vẫn biết cách dùng súng thế nào, trước kia khi du học ở nước ngoài, có một thời gian trị an không tốt lắm, cô liền cùng bạn học đi mua súng và học cách sử dụng chúng.

Không ngờ lần đầu tiên thực chiến, lại là một trận chiến sinh tử thế này.

Có thể sống sót trở về không?

Cô muốn sống, cô còn rất nhiều điều muốn làm trong tương lai, cô muốn ở bên cạnh Nhiễm Cấm, muốn cho nàng ăn vô số những món mà nàng thích, muốn nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng, thấy được cuộc sống của nàng không còn đau khổ, chỉ có hạnh phúc.

Trì Ngộ áp sát khẩu súng vào người, cố gắng dằn cơn đau xuống.

Mình có thể, mình có thể, mình nhất định làm được.

Trì Ngộ nói với chính mình.

Nhất định mình có thể sống sót ra khỏi đây.

Một loạt đạn dày đặc bắn ra, dường như muốn xuyên qua gốc cây to lớn mà bắn thẳng vào người Trì Ngộ.

Trì Ngộ biết mình cần phải hành động.

Cô vẫn luôn quan sát xung quanh, dự định làm nổ ngọn đèn gần nhất, để ánh sáng trong sân nhanh chóng mờ đi, giúp cô che đi dấu vết của mình.

Chuông báo động nếu đã được kích hoạt thì cũng có thể tắt, Trì Ngộ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lợi dụng bóng tối để thăm dò.

Trì Ngộ hít sâu mấy hơi, ra tay quyết đoán, chính xác bắn nổ ngọn đèn sáng nhất, một mảnh sân trở nên mờ mịt trong nháy mắt.

Trì Ngộ lập tức lao đến bên cạnh khóa điện tử!

Không ngờ tới, nơi này vẫn còn có một cánh cửa bí mật!

Ngay khi cô đang bất chấp tất cả lao về hướng khoá điện tử, cánh cửa đột ngột mở ra, năm, sáu người vọt ra ngoài, có người lao về phía Trì Ngộ, những người khác thì chĩa súng vào cô.

Trái tim Trì Ngộ chợt đóng băng.

Đây là cơ hội duy nhất của cô, không ngờ.....

Ngay trước thời khắc tử vong, một cảnh tượng nào đó vụt qua mắt Trì Ngộ, là lúc cô học cao trung, mỗi ngày Nhiễm Cấm đưa đón cô đi học, cô gối đầu lên đùi Nhiễm Cấm, mặc cho ngoài xe gió mưa vần vũ.

Ánh mắt Nhiễm Cấm mỗi khi nhìn cô như ngưng tụ lại tất cả sự dịu dàng của thế gian này.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy lại sắp rơi lệ sao?

Trì Ngộ không muốn thấy nàng khổ sở một chút nào.

Nhưng dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, dường như cô luôn làm Nhiễm Cấm thương tâm......

Xin lỗi......

Toàn bộ trái tim của Trì Ngộ bị hơi thở tử vong lấp đầy, hoàn toàn không ngờ tới cánh cửa sắt ngăn chặn mọi hy vọng của cô lại vang lên một tiếng động nặng nề, trực tiếp bị phá bay.

Những người lao về phía Trì Ngộ và kẻ muốn bắt cô đều bị chiếc xe liều mạng lao qua cánh cửa sắt kia đâm vào.

Chu Vũ đang đứng ở tầng hai tuyệt vọng hét lên "Bắt sống cho tôi" cũng bị choáng váng bởi sự xuất hiện của đoàn xe sáu, bảy chiếc này.

Đoàn xe xông qua cánh cửa sắt, nhanh chóng chiếm lĩnh khoảng sân nho nhỏ, một đám người bước xuống, tiếng súng vang lên bốn phía.

Suýt chút nữa Trì Ngộ đã bị cuốn vào gầm xe, cửa chiếc xe gần cô nhất mở ra, có người túm lấy eo cô, mạnh mẽ ôm cô vào xe.

Khi Trì Ngộ nhìn thấy người đang ôm mình, ý thức và cơ thể vốn đã tan vỡ của cô nhanh chóng được hàn gắn lại một cách kỳ diệu, một luồng sức mạnh từ trên đầu rót xuống toàn thân, không cần người nọ ôm, cô trực tiếp nhào vào xe, ngược lại, người cứu cô lại đang bị cô đè dưới ghế bất động.

"Nhiễm Cấm?!" Trì Ngộ không thể tin được, chăm chú nhìn khuôn mặt Nhiễm Cấm, đôi mắt đã quên chớp.

Chính là Nhiễm Cấm!

Chu Vũ kinh hoàng, Nhiễm Cấm?!

Sao cô ta có thể chạy đến đây? Làm sao cô ta biết được nơi này?

Không thể nào...... Chu Vũ khó hiểu, không phải cô ta vẫn luôn truy đuổi bản sao của mình sao?

Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ đè ở nơi đây, tư thế có chút bất nhã, nhưng có thể nhìn thấy Trì Ngộ còn sống, trong ngực nàng lại tràn ra một cỗ say mê dữ dội.

Nhiễm Cấm ôm lấy khuôn mặt Trì Ngộ, kéo cô lại gần mình.

Chủ động trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt, quên cả đất trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio