Ân Sủng Của Tạo Hoá

chương 128: pn: trì ngộ x nhiễm cấm (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là một kỳ nghỉ rất thoải mái và nhàn nhã.

Không có công việc, không có hội họp, họ chỉ cần tận hưởng không khí bên nhau trong kỳ nghỉ ở nơi xa xôi này, sự ấm áp sẽ không bị xáo trộn bởi bất kỳ điều gì.

"Tập trung tinh thần, thưởng thức em cho ngon nào."

Trì Ngộ vòng tay qua cổ Nhiễm Cấm, giọng nói êm ái cùng sự run rẩy trong những âm tiết cuối quấn lấy trái tim Nhiễm Cấm.

Sự đụng chạm chân thật giúp Nhiễm Cấm thoát khỏi cơn ác mộng, xác nhận hạnh phúc trong thực tại.

Ban đầu là Trì Ngộ chủ động hướng dẫn, để Nhiễm Cấm nhanh chóng phân biệt được giữa mơ và thực, cô tự mình làm một vài tư thế, cọ xát, quả thật khiến người ta phát hoả.

Nhiễm Cấm có chút mất kiểm soát, không cẩn thận làm Trì Ngộ bị thương.

Trì Ngộ đau nhưng không nói ra, cô chỉ dùng sức ôm chặt lấy Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm nhanh chóng phát hiện.

Nhiễm Cấm còn chưa kịp nói xin lỗi, Trì Ngộ đã vuốt ve khuôn mặt nàng, cười nói: "Đừng sợ, chỉ là vết thương nhỏ xíu thôi. Cũng là do tự em gây ra."

Nhiễm Cấm cúi đầu, dáng vẻ vừa áy náy vừa đáng thương, như chú chó nhỏ vô tình cắn trúng chủ nhân, đang chờ đợi sự trừng phạt.

Trì Ngộ thấy nàng như vậy chợt mềm lòng, ôm chặt nàng, hoàn toàn không có cái gọi là "Trừng phạt", chỉ có một nụ hôn ngọt ngào.

"Aizzz, chỗ nào cũng lợi hại, chỉ có mỗi chuyện này có thể xem như tạm được."

Trì Ngộ vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, ngửi mùi hương của nàng, cố ý trêu đùa.

Tối hôm qua sau khi tắm xong, Trì Ngộ đã giúp nàng dưỡng tóc, hiệu quả khá tốt.

Đêm nay dự định sẽ chăm sóc toàn thân cho nàng, để nàng tận hưởng và thư giãn.

Nghe được bốn chữ "Xem như tạm được", Nhiễm Cấm có chút bất đắc dĩ, lại không thể phản bác.

"Chuyện này...... Tiểu Ngộ lợi hại là được rồi."

Nhiễm Cấm phải thừa nhận rằng sự thông minh của Trì Ngộ được thể hiện ở mọi khía cạnh, không chuyện gì có thể làm khó được cô.

Trì Ngộ được khen thì gật đầu tán thành, cô tiếp tục đùa dai, dụi chóp mũi mình lên vành tai nóng như lửa của Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm bị cô làm ngứa ngáy, muốn trốn tránh.

"Muốn em dạy cho không, Tiểu Tông?" Trì Ngộ nói bên tai nàng.

Những lời này dường như hơi quen tai.

Nhiễm Cấm lập tức nhớ đến những lời nói ngốc nghếch và hành động hoang đường nàng đã làm với Trì Ngộ ở Câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, tại thời điểm hai người còn đang giương cung bạt kiếm.

Hiện tại hồi tưởng, cảm thấy lúng túng đến mức hít thở không thông.

Trì Ngộ thấy Nhiễm Cấm thật sự xấu hổ, không tiếp tục trêu chọc nàng.

Hôm nay cô có hẹn hướng dẫn viên du lịch để leo núi tuyết, lúc này thì đã khá muộn.

Cô dỗ Nhiễm Cấm cùng nhau tắm rửa, ăn sáng xong sẽ lập tức ra ngoài.

Hiện tại, Trì Ngộ đã hoàn toàn trở thành vật trang sức sau lưng Nhiễm Cấm, nhất là lúc rửa mặt buổi sáng, Trì Ngộ đều phải ở sát phía sau nàng, không rời nửa bước.

Bất kể là Trì Ngộ nhẹ nhàng dựa vào lưng nàng, muốn tận hưởng cảm giác thân mật, hay thật sự làm nũng treo cả cơ thể lên người nàng, Nhiễm Cấm đều vui vẻ tiếp nhận, không bao giờ né tránh.

Không chỉ như vậy, dù là ngồi hay nằm, Trì Ngộ đều sẽ đặt tay chân lên người Nhiễm Cấm, chỉ cần Trì Ngộ yêu cầu, Nhiễm Cấm sẽ điều chỉnh tư thế để Trì Ngộ có thể nằm thoải mái và êm ái nhất.

Có một ngày, Trì Ngộ cảm thấy tò mò, "Tiểu Tông, chị rất có kiên nhẫn với em phải không?"

Nhiễm Cấm nghiêm túc nói: "Tất nhiên rồi."

"Vậy chị có thể nói với em là chị thích em từ lúc nào không?"

Đối với vấn đề này, Trì Ngộ thật sự quá tò mò.

Mấy năm nay, Nhiễm Cấm luôn giữ kín như bưng, biểu hiện trước mặt Trì Ngộ hoàn toàn là sự quan tâm của phụ huynh, đến nỗi, lần đầu tiên Trì Ngộ nhận thức được còn cảm thấy không thể nào tin.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Trì Ngộ vốn dĩ chậm chạp trong chuyện tình cảm.

Thời điểm mới vừa giải quyết xong Sinh học Minh Bằng, thân phận của Nhiễm Cấm bị cả thế giới biết đến, nàng còn nổi tiếng hơn cả những nhân vật của công chúng.

Dù Trì Ngộ rất hứng thú với xúc cảm trong nội tâm Nhiễm Cấm, rất muốn tìm hiểu về căn nguyên tình cảm Nhiễm Cấm dành cho mình, nhưng lại sợ một khi nhắc về chuyện cũ sẽ không cẩn thận chạm vào hồi ức, khiến nàng không vui.

Phải tìm một cơ hội thật tốt để thảo luận với Nhiễm Cấm, đây là vấn đề luôn âm ỉ trong lòng cô, khiến cô thấp thỏm.

Hiện tại, rốt cuộc thì dư luận cũng nguôi ngoai sau một khoảng thời gian, họ có thể buông xuống tất cả công việc để đi nghỉ ở vùng núi tuyết mà họ hằng mong ước, hoàn toàn thả lỏng.

Nhiễm Cấm đắm chìm trong đam mê phục chế đồ cổ một thời gian, tâm trạng tựa hồ tốt hơn rất nhiều, trên đường đi, Trì Ngộ lại lần nữa đề cập đến vấn đề này.

"Từ khi nào chị bắt đầu thích em vậy......"

Nhiễm Cấm nhìn vào mu bàn tay Trì Ngộ, năm ngón tay cô đan chặt vào tay nàng, huyết mạch màu xanh nhạt chôn dưới làn da như ngọc bích, xinh đẹp giống như nơi mà họ sắp đến.

"Có lẽ là sau khi chị đến Trì gia, bắt đầu từ đoạn thời gian mà em chăm sóc chị."

"Vậy sao?" Trì Ngộ không ngờ lại sớm như vậy, "Đó là lúc chúng ta vừa quen biết nhau à?"

Nhiễm Cấm chống cằm, quay mặt sang nơi khác, khẽ "Ừm" một tiếng.

Trì Ngộ nhìn khoé môi mang theo nét cười của nàng, có lẽ chỉ là thẹn thùng mà thôi, liền nghiêng người về phía nàng, hỏi tiếp: "Là khi em vừa chăm sóc chị vừa mở lớp học tình thương sao?"

Nhiễm Cấm vẫn không quay lại, gật nhẹ đầu.

"Thì ra là vậy." Trì Ngộ cảm thán, "Em thật sự ngu ngốc, vậy mà không nhận ra."

"Không phải ngu ngốc." Nhiễm Cấm nói, "Tiểu Ngộ luôn rất nhạy bén, chỉ là ngay cả bản thân chị cũng không thể chấp nhận, cho nên đã giấu rất kín, cũng không muốn cho em biết. Hơn nữa, lúc đó em mới mười sáu tuổi, chỉ vừa lên cao trung, mối quan hệ với chị lại nhạy cảm như vậy, có thể nói gì được chứ?"

Sau khi Trì Ngộ nghe xong có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự vui sướng.

Thì ra, Nhiễm Cấm đã thích cô từ lâu như vậy.

Thầm thích nhiều năm nhưng chưa từng lộ ra, không tạo cho Trì Ngộ bất cứ sự bối rối nào.

Hồi tưởng lại sự đồng hành, che chở và bao dung kia, chóp mũi Trì Ngộ hơi chua xót, cô nhẹ nhàng vòng lấy eo Nhiễm Cấm, im lặng tựa vào cánh tay nàng.

Nhiễm Cấm xoa đầu Trì Ngộ, dịch người lại gần cô một chút, để cô ôm thoải mái hơn.

Cảm nhận được độ ấm trên cơ thể Trì Ngộ, Nhiễm Cấm yên lòng nhắm mắt lại.

Thỉnh thoảng máy bay xốc nảy khi va chạm vào những luồng khí đối lưu, nhưng những tình huống vụn vặt đó không làm Nhiễm Cấm bận tâm.

Chỉ cần có Trì Ngộ bên cạnh, Nhiễm Cấm có thể an tâm đối mặt với bất cứ chuyện gì.

Nghĩ đến việc có thể cùng Trì Ngộ đến nơi mình từng khao khát, nơi mà nàng tưởng chừng vĩnh viễn không bao giờ đến được, những cảm xúc dao động thỉnh thoảng trỗi dậy liền bị sự bình yên và hạnh phúc cuốn trôi.

......

Tầm nhìn trong phòng khách sạn Trì Ngộ cẩn thận chọn lựa vốn đã rất thoáng đãng, nhưng dù sao thì đứng trên đỉnh tuyết sơn nhìn xuống phía dưới vẫn là một cảm giác rất khác.

Có một đài quan sát mở rộng trên núi tuyết, bên cạnh đài quan sát là nơi có tầm nhìn rất tuyệt.

Hướng dẫn viên đưa hai người đến đây, từ xa nhìn xuống, thì ra hồ nước kia lại rộng lớn như vậy, giữa mênh mông đất trời, con người trở nên thật nhỏ bé.

Hồ nước trong xanh không chút gợn sóng phản chiếu ảnh ngược của những dãy tuyết sơn cao chót vót, chúng gắn bó bên nhau, không màng đến đổi thay của thế sự, bất kể xuân, hạ, thu, đông.

Trì Ngộ rất phấn khích: "Nơi này còn đẹp hơn em nghĩ nữa."

Cô lấy di động ra chụp vài tấm ảnh, nghĩ đến gì đó lại quay đầu nhìn Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm mặc áo khoác lông màu trắng đã hoàn thành việc thưởng ngoạn phong cảnh, đang lặng lẽ đổ dồn sự chú ý vào Trì Ngộ, nhìn cô chăm chú.

Bị Trì Ngộ bắt gặp, Nhiễm Cấm mím môi, trầm ngâm đứng bên cạnh cô, nắm lấy lan can gỗ, cùng cô nhìn về một hướng.

"Sao lại nhìn trộm em?" Trì Ngộ vươn đầu ra trước mặt nàng, "Muốn nhìn thì cứ nhìn đi chứ."

Gương mặt Nhiễm Cấm hơi nóng lên vì sự tiếp cận của Trì Ngộ, lại vì lo lắng mà kéo cô lại: "Vươn đầu ra xa như vậy làm gì, nguy hiểm lắm, lỡ ngã xuống thì sao?"

"Em có ngốc đâu, sao có thể ngã xuống được."

"Hm......"

Trì Ngộ nhìn thấy chóp mũi Nhiễm Cấm hơi đỏ lên vì lạnh, sắc môi cũng sẫm hơn.

Nhiễm Cấm vẫn thích trang điểm nhẹ nhàng, giữa trời xanh tuyết trắng, vẻ đẹp của nàng lại càng lộng lẫy.

Thật sự muốn lưu lại khoảnh khắc này.

Trì Ngộ nắm chặt di động, một ý tưởng xuất hiện trong lòng cô, ánh mắt chuyển qua lại giữa di động và khuôn mặt Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm nhận ra suy nghĩ của cô, hỏi: "Tiểu Ngộ muốn chụp ảnh sao? Để chị chụp cho."

Trì Ngộ suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra ý định của mình, "Em muốn chụp ảnh đôi, ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất mà chúng ta cùng nhau trải qua."

Cô biết Nhiễm Cấm bài xích việc chụp ảnh, nhưng nếu như nàng cứ luôn bài xích như vậy, tâm bệnh sẽ không cách nào khỏi được.

Có lẽ sẽ rất đau, nhưng chỉ sau khi rửa sạch, khâu lại rồi băng bó, vết thương mới có thể lành.

Nhiễm Cấm nhìn chiếc di động đang nằm trong tay Trì Ngộ, lỗ đen của camera hướng về phía nàng khiến nét mặt nàng hơi mất tự nhiên.

Nhất thời có một khoảng lặng giữa hai người.

Ngoại trừ tháo ra mỗi khi tắm rửa, chiếc đồng hồ của Tô Nguyệt Trân sẽ luôn nằm trên cổ tay Nhiễm Cấm.

Trì Ngộ biết Nhiễm Cấm yêu thương Tô Nguyệt Trân đến thế nào.

Sự ra đi của Tô Nguyệt Trân vẫn là tâm bệnh của nàng, đổi lại là ai khác cũng sẽ không cách nào quên được.

Có quá vội vàng không?

Trì Ngộ buồn bã nghĩ thầm, mình chỉ muốn Tiểu Tông thoải mái hơn, có thể thoát khỏi quá khứ tăm tối.

Nhưng lòng người vốn không phải là sắt đá.

Tiểu Tông vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài sự ngoan cường cứng cỏi, nhưng chị ấy càng bộc lộ cảm xúc thì càng thấy rõ những vết sẹo do đau khổ trong quá khứ lưu lại.

Đừng bức chị ấy nữa......

Hãy cho chị ấy thêm thời gian.

Trì Ngộ thở ra một làn khói trắng, vừa định nhét điện thoại vào túi áo khoác thì chợt bị Nhiễm Cấm giữ lại.

"Chị tự sướng nhìn mặt ngố lắm." Nhiễm Cấm đến gần cô, hơi nghiêng đầu về phía cô, mở camera trong di động ra, đưa lên cao, "Tiểu Ngộ đừng ghét bỏ nha."

Ánh mắt Trì Ngộ sáng lên, lập tức nói: "Làm sao mà ghét được! Không cho phép nói Tiểu Tông của chúng ta như vậy!"

Nhiễm Cấm: "......"

"Nhanh, nhanh!" Trì Ngộ lập tức tựa đầu vào đầu Nhiễm Cấm, cánh tay thật dài vòng lên đỉnh đầu, chờ Nhiễm Cấm, "Cục cưng cùng làm trái tim nào!"

Nhiễm Cấm: "............"

Dưới sự chỉ huy của Trì Ngộ, Nhiễm Cấm cứng đờ mỉm cười, giống con rối gỗ làm tư thế giống Trì Ngộ, lưu lại một tấm ảnh chụp chung cùng Trì Ngộ giữa ngọn núi phủ tuyết trắng và bầu trời xanh thẳm.

"Nhìn ngốc thật."

Trên chuyến bay trở về Trung Quốc, xem lại mấy chục tấm ảnh chụp chung, biểu cảm của Nhiễm Cấm trong mỗi tấm đều giống nhau như đúc, đầy căng thẳng, như đang đeo một chiếc mặt nạ.

Mà Trì Ngộ ở bên cạnh nàng, biểu cảm trong mỗi tấm đều là tươi cười, từ cười cường điệu đến cười giả trân.

Đôi khi là nụ cười đáng yêu xinh xắn, đôi khi là nụ cười duyên dáng quyến rũ, lại càng làm nổi bật vẻ ngây ngô của Nhiễm Cấm.

Nhiễm Cấm cau mày thở dài, ngập ngừng hỏi Trì Ngộ: "Có thể xóa không Tiểu Ngộ?"

Trì Ngộ vừa nghe thấy, lập tức bay tới cướp điện thoại, giấu trong ngực mình, "Đừng có mơ!"

Nhiễm Cấm đau đầu, "Nhưng thật sự rất xấu mà."

"Dám nói bạn gái em xấu...... Em sẽ tức giận đó!"

Nhiễm Cấm thấy mặt Trì Ngộ đỏ lên, dường như là nghiêm túc cự tuyệt, cũng đành bất lực.

Rốt cuộc thì nàng cũng không nỡ xoá, tuy rằng rất khó nhìn, nhưng Tiểu Ngộ thật là đẹp.

Trì Ngộ lật xem từng tấm, còn phóng to mặt Nhiễm Cấm, thưởng thức từng chút một, vui vẻ nói: "Đây chính là hồi ức chung của hai chúng ta, em sẽ nâng niu chúng, đợi đến khi chúng ta già đi sẽ đem ra để hoài niệm."

"Đến khi già đi......"

Nghe Trì Ngộ nói, lần đầu tiên Nhiễm Cấm tưởng tượng lúc mình già đi sẽ trông như thế nào, trước kia, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống đến lúc tóc bạc hoa râm.

Trong lúc xuất thần, Trì Ngộ đã nắm lấy tay nàng, những ngón tay thon dài ấm áp luồn vào kẽ ngón tay nàng, nắm chặt.

Trì Ngộ dựa vào bờ vai Nhiễm Cấm, chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt khiến tim nàng loạn nhịp, thì thầm:

"Tiểu Tông, hãy cùng em chụp chung thật nhiều kiểu ảnh, và chúng ta sẽ từ từ cùng nhau già đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio