Tiếng súng vang lên rõ mồn một giữa những tiếng kêu gào ầm ĩ, mỗi một phát súng lại làm cho tình hình rối loạn hơn.
Không khác gì bắn giết bừa bãi.
Trì Ngộ nằm chung một chỗ với Tề Đồng trên đất, cô khó khăn đứng lên nhìn về trước, nhận ra người nổ súng chính là shipper giao cơm.
Hắn vẫn còn ngồi trên xe máy, một tay cầm súng, trên mặt là nụ cười hưng phấn đến vặn vẹo, đang bắn vào đám người hoảng loạn bỏ chạy.
Có một người đàn ông chạy cuối đám người đang tổ chức cho họ di tản.
Anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm, trước khi kịp ngoái đầu nhìn lại thì đã bị một lực rất lớn đập vào cơ thể, sau lưng thấm ra một mảng đỏ thẫm.
Anh ta chạy về trước hai bước rồi không còn nhúc nhích, chậm chạp quỳ xuống đất, rất nhanh sau đó không còn động tĩnh.
Lại là một mạng người.
"Đùng đùng đùng" tiếng súng liên tục vang lên, không kiêng nể gì.
Đường phố ở đầu xóm vốn đã không rộng rãi, các quầy hàng nhỏ và người bán hàng rong khắp nơi, xung quanh đông đúc, lộn xộn nên hiệu quả sơ tán rất thấp.
Có lẽ vì về nước để điều tra sự thật cái chết của chị gái, nên lần này Trì Ngộ đã tôi luyện được sự bình tĩnh và khôn ngoan.
Cộng thêm lần trải qua lằn ranh sinh tử trên đoạn đường núi kia, hiện tại khi gặp phải nguy hiểm, cô lại càng tỉnh táo hơn người bình thường.
Mặc dù trong lòng đang kinh hoàng, cũng biết được nguy hiểm đang cận kề, cô vẫn xoay người đứng dậy, túm cổ áo Tề Đồng nhét vào cửa hàng bán điện thoại di động bên cạnh.
Tề Đồng đập lưng vào cửa kính cửa hàng điện thoại di động, ngã xuống đất, Trì Ngộ hét lên với cô: "Trốn ra sau tủ trưng bày!"
Tề Đồng bị té ngã còn chưa kịp hoàn hồn, đã được hai nhân viên bán hàng còn đang run lập cập trốn sau tủ trưng bày chạy ra kéo vào trong.
Trì Ngộ hét lên với đám đông đang hỗn loạn: "Tìm nơi trú ẩn! Quầy hàng! Cột! Tường! Cửa hàng!"
Trì Ngộ hét đến khản giọng, khả năng tiếng nói truyền đi có hạn, những người nghe thấy lời nhắc nhở lập tức bò đến quầy bánh rán, quầy thức ăn nhanh hay các cửa tiệm.
Shipper giao cơm nghe thấy tiếng Trì Ngộ, nhìn về phía cô, họng súng trong tay cũng xoay về hướng đó.
Thời Đại học, môn thể thao yêu thích của cô là bóng mềm, cô còn tham gia chơi bóng mềm một thời gian.
(Bóng mềm là một biến thể của bóng chày được chơi với bóng to hơn trên sân nhỏ hơn.
Được phát minh năm ở Chicago, bóng mềm còn được gọi là bóng chày trong nhà, bóng chày nữ.
Tên bóng mềm được ấn định năm .
Có hai lối chơi là chậm (slow pitch) và nhanh (fast pitch).
Mỗi lần chơi hai đội, mỗi đội chín đến mười người.
Tuy tên bóng mềm nhưng bóng lại không mềm.) (Theo Wiki)
Trước khi kêu gọi mọi người cô đã cầm một viên đá to trong tay, khoảnh khắc shipper giao cơm nhìn về phía cô, là cơ hội duy nhất của hai người kia!
Trúng ngay giữa!
Viên đá bị Trì Ngộ ném mạnh, kêu lên một tiếng "Hu" xé gió, gần như vang lên cùng lúc với tiếng súng của shipper giao cơm.
Viên đá vô cùng chính xác đập ngay mũi của người ngồi trên xe, mũi lập tức nở hoa, phun máu đầy miệng hắn.
Hắn hơi lung lay trên xe, Trì Ngộ gọi to: "Nhanh lên!"
Trì Ngộ đã sớm nhận thấy ở góc cua không xa tên shipper giả dạng kia, có một nam một nữ mặc đồng phục màu đen, đang tìm cơ hội chế ngự hắn.
Một nam một nữ này thân hình cao to, ánh mắt như chim ưng, vừa nhìn qua đã biết không phải người bình thường, lộ ra sự nhạy bén và được huấn luyện bài bản.
Nhưng lợi hại thế nào cũng là người trần mắt thịt, đối diện với họng súng âm u cũng khó lòng tuỳ tiện ra tay.
Dù là la hét hay ném đá thì hành động của Trì Ngộ đều là vì muốn hấp dẫn sự chú ý, tạo cơ hội hành động cho hai người phía sau.
Cơ hội chỉ thoáng qua, hai người kia phối hợp ăn ý với Trì Ngộ, nhanh chóng tấn công! Một người đoạt lấy súng, còn người kia khống chế tên côn đồ, đè hai tay shipper giao cơm ra sau, "Phạch" một tiếng đẩy ngã hắn xuống đất.
Gọn gàng dứt khoát!
Tên côn đồ kia vẫn còn muốn chống cự, nhưng như cá mắc lưới, chỉ giãy giụa vài cái rồi không thể động đậy nữa.
Trì Ngộ thấy người phụ nữ mặc vest đen cầm chắc khẩu súng trên tay, bấm điện thoại gọi cảnh sát và mô tả vị trí của cô ta.
Lúc này Trì Ngộ mới toát mồ hôi lạnh, nhận ra mình sợ hãi, lảo đảo đứng dựa vào tường.
"Tiểu Ngộ!" Tề Đồng hoảng hốt khi nghe thấy tiếng súng, ngã lộn nhào chạy ra khỏi cửa hàng, giữ chặt Trì Ngộ nhìn kĩ từ trên xuống dưới, "Cậu có bị trúng đạn không?! Đừng làm mình sợ! Đau ở đâu thì phải nói cho mình biết!"
Trì Ngộ nhìn Tề Đồng sắc mặt trắng bệch, một lát sau tim cô mới có thể đập lại bình thường, nói: "Đau, cậu véo mình đau."
Tên côn đồ kia cũng không phải tay súng thiện xạ gì, cách cầm súng cũng không thành thạo, lúc giao đấu với Trì Ngộ đã bắn viên đạn lên tường, không làm cô bị thương.
Trì Ngộ nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen đang trói tên kia lại bằng sợi dây thừng người dân đưa cho, người phụ nữ giao súng cho người của Tổ dân phố, hai người bọn họ nhanh chóng biến mất trong đám đông, không chờ cảnh sát đến.
Hai nhân viên bảo vệ từ một trung tâm mua sắm gần đó vội vã chạy tới với dùi cui trong tay, vững vàng đè tên côn đồ kia xuống đất.
Kẻ gây tội đã hoàn toàn bị chế phục, quần chúng bắt đầu lớn gan, mạnh dạn bàn tán.
"Sao lại có người thế này! Súng từ đâu ra vậy chứ!"
"Mẹ nó, đúng là trả thù xã hội, nhiều người như vậy lại dám nổ súng!"
"Có người không ổn rồi! Xe cấp cứu đã tới chưa?"
"Sao giờ này cảnh sát còn chưa tới! Mọi người cùng nhau đè hắn lại, đừng cho hắn nhúc nhích!"
Hiếm khi nhìn thấy một tên cặn bã thù ghét xã hội như vậy, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, hắn hứng chịu vô số đòn đấm đá.
"Chết rồi." Tề Đồng ngồi xổm bên cạnh Hồng Dĩ Linh, thở dài, Hồng Dĩ Linh mới vừa tìm được đã biến thành lạnh lẽo thế này.
Trì Ngộ quay đầu, đầu óc vừa sống lại nhanh chóng xoay chuyển.
Cô hạ thấp người nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang vây quanh kẻ điên kia, sợ hắn chạy đi, cũng sợ bị người dân đánh chết, không chú ý đến hai cô.
Trì Ngộ nhanh chóng tìm kiếm trên người Hồng Dĩ Linh, tìm được một xâu chìa khóa và một chiếc điện thoại di động.
Sau khi xác định không còn gì nữa, Trì Ngộ dùng Hồng Dĩ Linh để mở khoá, kéo Tề Đồng dậy, nói: "Đi thôi."
Tề Đồng nhanh chóng hiểu ý cô, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, rời khỏi đám người, đi vào trong xóm.
Đến trước căn nhà gạch, Tề Đồng nói:" Hồng Dĩ Linh đi ra để lấy cơm, hẳn là không đem theo gì, mình biết cô ấy ở trong căn nhà này, nhưng không biết là trong phòng nào."
Trì Ngộ lắc lắc xâu chìa khoá trong tay: "Thử rồi sẽ biết."
Vì ngay đầu xóm xảy ra trọng án, hơn nữa nghe nói hung thủ đã bị khống chế đang chờ cảnh sát đến, hơn phân nữa người trong xóm đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt, trong nhà trống không.
Trì Ngộ và Tề Đồng nhanh chóng vào xem xét.
Hồng Dĩ Linh đã chết, người chết sẽ không mở miệng, nhưng từ nơi cô ấy ở có thể tìm ra manh mối hữu ích nào đó.
Trước khi dò xét hết tầng một thì đã tìm thấy nơi ở của Hồng Dĩ Linh.
Thậm chí còn chưa đút chìa khoá vào thì hai người họ đã nhận ra, bởi vì ổ khoá bị cậy ra từ bên hông, cửa mở toang.
Thấy cảnh này, hai người nhìn nhau, cùng cảm thấy hụt hẫng.
Trì Ngộ và Tề Đồng lặng lẽ vào phòng, men theo vách tường nghe ngóng động tĩnh một hồi rồi bước vào trong sau khi chắc chắn rằng không có ai.
Căn phòng đã bị bới tung lên thành một mớ hỗn độn.
Đó thật sự là nơi ở của Hồng Dĩ Linh, Trì Ngộ thử dùng chìa khóa cắm vào ổ khóa, hoàn toàn trùng khớp.
"Chúng ta đến chậm rồi." Tề Đồng đứng trong phòng nói, "Mọi thứ đã bị cướp hết, xem ra có người đã ra tay trước khi chúng ta đến."
Trì Ngộ nói: "Tên cầm súng giả dạng làm kẻ trả thù xã hội kia có lẽ là kẻ chết thay được người khác nuôi, trên người hẳn là đã có tiền án nguy hiểm, đời này không còn cơ hội để làm lại, lúc này bị người khác đem ra sử dụng.
Dù cho bị bắt, bất kể là phạm tội nặng hay nhẹ, giết bao nhiêu người, bất quá cũng chỉ "Ăn táo đen", mạng không đáng tiền.
Giết Hồng Dĩ Linh diệt khẩu, làm chúng ta chuyển hướng chú ý, mục tiêu chính là gia đình Hồng Dĩ Linh.
Xem tình hình này thì có lẽ món đồ quan trọng đã bị lấy đi rồi."
Tề Đồng hơi buồn bực, đặt mông ngồi xuống giữa căn phòng hỗn loạn, nhỏ giọng nói: "Có thể lắm, đáng giận thật......"
Trì Ngộ không nản lòng, suy nghĩ về con người Hồng Dĩ Linh này, tiếp tục tìm kiếm trong "Đống rác".
Chắc cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây, các cô phải rời khỏi trước khi họ đến.
Tề Đồng thấy cô vẫn đang tìm kiếm, biết cô rất nóng lòng muốn tìm được sự thật, khó khăn lắm mới mò ra manh mối này, lại cứ thế mà đứt đoạn, nhất định không cam tâm.
Nhưng ở đây còn manh mối để lại sao?
Trì Ngộ nói: "Không biết tại sao Hồng Dĩ Linh vẫn ở lại Trung Quốc, nếu mình là cô ấy thì đã sớm ra nước ngoài, tìm một hòn đảo nhỏ nào đó chờ đợi.
Nhất định sau lưng có người giúp đỡ cô ấy mới có thể ẩn trốn mấy tháng qua, thế nhưng lại không đi.
Bất kể là ở lại đây vì nguyên nhân gì, cô ấy cải trang giả dạng ngày ngủ đêm thức đã nói lên rằng cô ấy biết bản thân đang gặp nguy hiểm.
Đặt mình vào vị trí của đối phương để nghĩ, chắc chắn cô ấy biết có khả năng mình sẽ chết, nhưng là người thông minh, lại có lòng tự tôn cao, chắc chắn cô ấy không muốn mình chết không rõ ràng, có chết cũng rút đi lớp da của kẻ muốn hại mình."
Trì Ngộ nói rồi lật tấm nệm lên, sau khi kiểm tra gầm giường, cô nằm lên giường kiểm tra khe hở giữa các ngăn kệ.
"Mình từng gặp mặt Hồng Dĩ Linh vài lần, cô ấy rất thông minh, có thể làm thư ký cho chị mình nhiều năm như vậy đảm bảo đầu óc rất tốt.
Chắc chắn cô ấy sẽ muốn lưu lại những chuyện bản thân đã biết, giấu ở nơi mà dù cả căn nhà bị phá huỷ cũng không dễ tìm ra."
Dưới giường không tìm thấy gì, Tề Đồng nghe cô nói như vậy cũng nâng lên ý chí chiến đấu, bắt đầu đi đẩy sô pha.
Hai người họ bận rộn gần như cả ngày, nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích, thậm chí không tìm thấy cả manh mối đáng ngờ.
Tề Đồng mệt thở hồng hộc, người đầy mồ hôi, ngồi nghỉ trên tay vịn của chiếc sô pha nghiêng ngả, "Đúng rồi, nếu giấu quá kĩ, những kẻ kia không phát hiện ra thì có phải cũng quá sức với bọn mình không? Những chỗ có thể tìm kiếm đều bị xới tung trước khi chúng ta đến, thứ có ích chắc chắn đã bị lấy đi, đối phương còn không phát hiện được thì chúng ta chỉ có chút ít thời gian biết tìm làm sao......"
Trì Ngộ cũng đã quá mệt, hai chân bắt đầu nhũn ra.
Căn phòng nhỏ này chưa đến bốn mươi mét vuông, đã bị rà soát mấy lần, nhưng không có thứ Trì Ngộ muốn.
Hồng Dĩ Linh, chẳng lẽ cô không chuẩn bị thứ gì cho mình sao? Cô ngốc như vậy à?
Trì Ngộ đứng giữa phòng, chống nạnh nhìn xung quanh, nhìn thấy một túi thức ăn mèo nằm vương vãi trong góc bếp.
Tâm tư Trì Ngộ co rút, lấy di động của Hồng Dĩ Linh ra, nhanh chóng mở album ảnh.
Có lẽ vì đang chạy trốn nên trong album không có ảnh chụp nào, chỉ có một số ảnh lộn xộn ngẫu nhiên và một con mèo đang ngáp dài dưới nắng.
Cô ấy có một con mèo mướp.
Trì Ngộ ngẩng đầu, hỏi: "Con mèo cô ấy nuôi đâu rồi?"
Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng động ở sân sau, giống như có một đống vật cứng rớt xuống từng đợt.
Thì ra là còn có sân sau.
Cánh cửa dẫn ra sân sau chồng chất lộn xộn, không có ánh sáng, trông như một bức tường nên vừa rồi mới không để ý.
Trì Ngộ cũng là người nuôi mèo, tinh ý phát hiện ra đây hẳn là tiếng thức ăn cho mèo rơi ra từ khay nạp tự động đã hẹn giờ.
Vất vả dọn dẹp đống lộn xộn, lộ ra một cánh cửa có lỗ nhỏ cho mèo chui ra chui vào.
Họ mở cửa, cùng bước ra sân sau thì thấy một con mèo mướp, có lẽ nó nghe thấy tiếng động nên đã nhảy từ bức tường thấp xuống sân tìm thức ăn.
Con mèo này là hình ảnh duy nhất trong điện thoại của Hồng Dĩ Linh.
Con mèo mướp thảnh thơi ăn uống, hoàn toàn không biết "Chủ nhân" cho nó thức ăn đã chết.
"Mèo nuôi thả sao? Hay là mèo hoang?" Tề Đồng hơi tò mò.
Trì Ngộ ngồi xổm xuống bên cạnh mèo mướp, mèo mướp kia có vẻ không sợ người, dù có người tới gần nó cũng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, sau khi xác định không có nguy hiểm thì tiếp tục ăn.
Trì Ngộ phát hiện thấy con mèo mướp này khác với trong ảnh.
Trên cổ có thêm một chiếc vòng cổ.
Trì Ngộ nhấc con mèo lên, phát hiện ngoài nhãn tên trên vòng cổ thì còn có một chiếc USB.
Ánh mắt Tề Đồng sáng lên: "Nó đây rồi!"
Trì Ngộ lập tức gỡ USB xuống, thả mèo mướp ra.
Hai người kích động nhìn nhau cười, Tề Đồng hận không thể hét toáng lên!
"Chị Ngộ đúng là thần! Chuyện này thật là......"
"Suỵt." Trì Ngộ bảo cô đừng kích động, "Chúng ta rời khỏi đây nhanh lên."
"Được!"
Lúc ra đến cửa, Trì Ngộ suy nghĩ một chút, tiện tay nhặt túi xách của Hồng Dĩ Linh.
......!
Hai người ra khỏi nhà, Trì Ngộ nói: "Đặt USB trong túi xách an toàn hơn."
"Được!"
Lúc này, trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Hai người lặng lẽ ra khỏi ngôi nhà gạch, không đi về hướng vừa xảy ra chuyện.
Tề Đồng vẫn luôn giữ liên lạc với đồng nghiệp làm việc ở thành phố Y, nhờ sự chỉ dẫn của người này, hai người đi ra theo một lối khác.
Đồng nghiệp nói anh ta đang trên đường, mười phút nữa sẽ đến!
Trì Ngộ liếc nhìn xung quanh, nói với Tề Đồng: "Chúng ta trốn vào con hẻm kia đi."
"Được!"
Khi đi vào con hẻm, một người bất ngờ lao ra từ phía sau và túm lấy chiếc túi xách chứa USB trong tay Trì Ngộ, bỏ chạy thật nhanh.
Tề Đồng hét lên: "Ăn cướp!"
Trì Ngộ cũng hét theo, chửi thề một câu, tức giận nói: "Bọn mình vừa tìm được!"
"Đuổi theo!"
"Đuổi!"
Hai người đuổi theo tên cướp hơn nửa con phố, thể lực tiêu hao quá mức khiến họ không còn sức để chạy, tên cướp quay đầu nhìn hai người mồ hôi đầm đìa, cười lạnh rồi biến mất sau lan can sắt.
Trì Ngộ và Tề Đồng thở hổn hển, nhìn nhau đầy ẩn ý.
......!
Tên cướp chạy qua hai con phố, tới cuối một con hẻm nhỏ, thấy một nam một nữ vừa khống chế tên sát nhân lúc nãy đang đứng đây chờ hắn.
Một tay giao tiền, một tay giao túi.
Người đang ông mở túi xách liếc nhìn vào, tên cướp đếm tiền rồi bỏ đi.
Một nam một nữ đi đến bên cạnh một chiếc Buick GL, bên trong đã có một người phụ nữ tóc đen đợi bọn họ.
Người phụ nữ tóc đen cũng mặc một bộ vest đen, chiếc áo sơ mi màu xanh lam viền trắng được cài đến tận nút trên cùng, khuy măng sét rất đặc biệt, có thể thấy hàng nút đã được thay đổi để làm cho ống tay áo chắc chắn hơn.
Gương mặt của người phụ nữ rất bình tĩnh nhưng quả tim vẫn đang đập liên hồi, di động cầm trên tay hiển thị vừa gửi WeChat cho "Naomi".
Người phụ nữ tóc đen hỏi: "Em ấy có bị thương không?"
Người đàn ông trả lời: "Không có."
Người đàn ông lấy ra một chiếc máy tính xách tay, cắm USB vào, sau đó chuyển màn hình về hướng người phụ nữ tóc đen.
Đúng lúc mở USB thì di động của nàng cũng rung lên, Naomi trả lời tin nhắn.
【 Trưa nay em ăn cơm ở ngoài, chị cũng nhớ ăn đi nhé.】
Nhiễm Cấm nhìn thoáng qua, thấy Trì Ngộ trả lời có vẻ hấp tấp, nhưng tốt xấu gì cũng có trả lời, có lẽ không sao.
Nhiễm Cấm hơi khó chịu nhíu mày rồi đưa mắt nhìn sang màn hình máy tính.
Hồng Dĩ Linh để lại gì đây?
Trên màn hình là một đống file ghi âm và video, nàng kéo xuống dưới, ít nhất là hơn bốn trăm file.
Nhiễm Cấm: "......"
Nhiều vậy sao?
Tuỳ tiện bấm vào một file ghi âm, trong đó là giọng một người phụ nữ tố cáo chồng mình ra ngoài ngoại tình lại còn bạo hành.
"......"
Nhấp vào một video khác, đó là một cảnh quay lén cách xa hàng chục mét.
Nhiễm Cấm lại bấm vào một cái khác, toàn bộ đều là hình ảnh quay lén.
Ánh mắt nàng hơi loé lên, sau đó nở nụ cười.
Đây không phải là USB của Hồng Dĩ Linh.
Bị Tiểu Ngộ bày trò rồi.
Bây giờ lại đi tìm Tiểu Ngộ chắc sẽ không tìm thấy?
......!
Trước đó, trong phòng của Hồng Dĩ Linh, Trì Ngộ nhặt một chiếc túi xách lên, hỏi Tề Đồng: "Cậu có mang cái USB nào không?"
Trì Ngộ nhỏ giọng thì thào bên tai Tề Đồng: "Chắc chắn có người đang quan sát chúng ta, để đề phòng thôi."
"Có! Quanh năm mình đều đem theo USB!"
"Cho mình một cái."
Cô giao USB của Hồng Dĩ Linh cho Tề Đồng, bảo cô ấy giữ, sau khi ra khỏi cửa mới cố tình bỏ USB giả vào túi xách.
Không ngờ, nhờ vậy mà bảo vệ được.
Trì Ngộ và Tề Đồng đuổi theo tên cướp nửa con phố vì muốn làm đối phương tin là thật, cảm giác thứ mình cướp đi là món đồ quan trọng.
Hai người họ nhìn nhau mỉm cười, tán thưởng: "Diễn không tệ."