Trâu Thanh dần tỉnh lại từ vực sâu ý thức, đầu đau như muốn nứt ra, cơn tê dại đang không ngừng truyền đến từ nơi nào đó ở cổ họng.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện hai tay mình bị còng vào đường ống phía sau, bản thân thì đang ngồi trong căn phòng tối tăm.
Phòng không có cửa sổ, oi bức và âm u.
Trâu Thanh không nhận biết được mình đang ở đâu, cũng không biết đây là lúc nào.
"Cọt kẹt ——"
Âm thanh kéo ghế từ bên cạnh cô truyền đến, quay đầu lại, cô nhìn thấy hai phụ nữ đang ngồi cách đó chừng ba, bốn mét.
Chỉ liếc mắt là Trâu Thanh đã nhận ra hai người kia là ai.
Cùng với lý do mình xuất hiện ở nơi này.
Trên đường về nhà, Trâu Thanh bị "Dân chuyên nghiệp" mà Trì Ngộ thuê cắm cho một mũi tiêm, lập tức mất đi ý thức.
Thủ đoạn này được truyền cảm hứng từ lần Tề Đồng bị Nhiễm Cấm đối phó.
"Trì tiểu thư, Tề tiểu thư, hiện tại các người đang giam giữ người trái pháp luật đó." Trâu Thanh không giãy giụa, ngược lại còn điều chỉnh sang một tư thế thoải mái hơn, dựa vào đường ống phía sau.
Trì Ngộ bắt chéo chân, đôi tay đặt trên đầu gối, mỉm cười nói: "Thật không ngờ, trong lòng Trâu tiểu thư còn có chỗ cho pháp luật, làm người ta ngạc nhiên không thôi."
Trong đôi mắt Trâu Thanh như có nước, khoé môi tràn ra ý cười trào phúng.
"Nếu cô đã biết bọn tôi, hẳn cũng biết tại sao mình lại bị mời đến nơi này." Trì Ngộ nâng cằm, dưới lớp trang điểm là biểu tình lạnh nhạt, ngữ điệu vững vàng của kẻ làm chủ tình hình.
Trâu Thanh cao giọng "A" một tiếng: "Tôi thật sự không biết."
Trâu Thanh không hề coi trọng hai cô bé trước mắt mình, tự nhận tâm cơ và sự từng trải của mình có thể nghiền nát đối phương, sao có thể bị cuốn theo.
Sắc mặt Trì Ngộ vẫn không thay đổi, tư thế cũng rất thoải mái, cô nói: "Hiện tại tôi là thương nhân, mời Trâu tiểu thư đến đây tất nhiên là để bàn chuyện làm ăn.
Theo tôi được biết, trong mấy năm gần đây, số tiền Trâu tiểu thư kiếm được từ Sinh học Minh Bằng khá hạn chế, chỉ có thể ở một khu biệt thự cách trường học của con trai mình đến tận hai mươi km.
Nghe nói cũng là một khu biệt thự an ninh rất tốt, chúng tôi khá vất vả mới mời cô đến được, nhưng dù sao cũng hơi hẻo lánh.
Sáu giờ sáng mỗi ngày đã phải thức dậy đưa con trai đi học, buổi tối lại phải lặn lội từ công ty đi đón thằng bé, không ai giúp đỡ, mệt mỏi chỉ còn da bọc xương, nhìn thấy mà thương."
Trâu Thanh cười lạnh liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt chuyển sang nơi khác.
Tề Đồng ngồi bên cạnh Trì Ngộ, vẫn luôn im lặng.
Trước khi đến, Trì Ngộ đã nói với cô: "Cậu không cần mở miệng, Sau khi Trâu Thanh tỉnh mình sẽ đối phó với cô ta, cậu chỉ cần nhớ kỹ vài điểm là được......!Sau đó thì làm vẻ mặt người chết, càng đáng sợ càng tốt."
"Được." Tề Đồng nói, "Mình chỉ cần bắt chước biểu cảm của Lộ tiểu thư là được."
Nghĩ đến Lộ Tư Kình vẫn bị còng trong phòng ngủ, tim Tề Đồng lại giật thót, không biết khi về nhà sẽ bị Lộ Tư Kình phân xác thành mấy khúc.
Trong suốt buổi, Tề Đồng đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Trâu Thanh như nhìn một người chết.
Trì Ngộ tấn công phủ đầu: "Cô giúp Hà Dật làm việc bẩn thỉu nhất, lại cầm ít tiền nhất, xem ra Hà tổng cũng không mấy xem trọng cô."
Trâu Thanh đang định mở miệng, đã bị Trì Ngộ giành trước: "Trâu tiểu thư có năng lực như vậy, tại sao phải bán mạng cho Hà Dật? Lại còn không được tưởng thưởng xứng đáng.
Tôi chấp nhận ra giá gấp ba.
Chỉ cần Trâu tiểu thư đến Tập đoàn Trì thị của tôi làm việc, tôi có thể cung cấp cho Trâu tiểu thư cuộc sống tốt nhất mà cô có thể tưởng tượng, từ nay về sau, con trai cô học ở trường cũng không bị người ta ức hiếp."
Trâu Thanh âm thầm nghiến chặt răng.
Tề Đồng đã sớm điều tra được, Trâu Thanh hao hết tâm tư đưa con trai mình vào học ở trường quốc tế, nhưng không ngờ con trai cô ta lại không cố gắng học tập cho tốt, suốt ngày đánh nhau.
Học sinh trong trường quốc tế kia đều là kẻ không giàu thì sang, đều là con ông cháu cha mắt cao hơn đầu, mà công việc của Trâu Thanh lại cần bảo mật tuyệt đối, ngay cả con trai mình cũng không thể tiết lộ, vì thế mà con cô ta liền trở thành "Kẻ bình thường" không có căn cơ duy nhất trong ngôi trường quốc tế kia, không ai muốn chơi cùng cậu ta, mỗi khi nhắc đến đều dùng giọng điệu khinh thường, thậm chí còn hợp lực với nhau bắt nạt cậu bé.
Trâu Thanh biết, nhưng hiện tại cô ta không có cách nào.
Chỉ dặn dò con trai mình cố gắng chịu đựng, chăm chỉ học tập, nhịn một chút rồi sẽ qua hết.
Tuy là nói vậy, nhưng khi nhìn thấy tinh thần con trai ngày càng sa sút, cô ta bấm bụng đánh tiếng với Hà Dật.
Hà Dật căn bản không để ý cũng chẳng thèm quan tâm, Trâu Thanh vừa hận vừa buồn bực, lại vừa rối loạn hết cách.
Trì Ngộ nắm bắt được chuyện cô ta quan tâm nhất, liền thử xem cô ta có chịu được sự dụ hoặc của tiền tài hay không.
Nghe xong lời Trì Ngộ, hàm răng đang nghiến chặt của Trâu Thanh từ từ thả lỏng.
"Tiểu Trì tổng ra tay hào phóng như vậy không chỉ là vì muốn tôi đi ăn máng khác thôi phải không?" Trâu Thanh cụp mắt, cảm thấy buồn cười, "Vừa bắt đầu đã châm ngòi ly gián? Tiểu Trì tổng cảm thấy tôi sẽ mắc mưu à? Có phải cô quá xem thường người khác không vậy?"
(Nhảy việc.)
Sự cám dỗ của đồng tiền, tương lai và sự phát triển của thế hệ sau vốn là những thứ có sức mê hoặc rất lớn đối với người trưởng thành.
Nhưng đối với Trâu Thanh, dường như không hề có tác dụng.
Lông mày Trì Ngộ khẽ nhíu lại.
Trì Ngộ vẫn duy trì tư thế và biểu cảm như cũ: "Trâu tiểu thư không hài lòng với điều kiện của tôi.
Không sao, cô muốn gì, muốn nhiều hay ít, chỉ cần cô nói ra, chúng ta có thể thương lượng."
Trâu Thanh nhếch khoé môi: "Nếu tiểu Trì tổng đã nói như vậy, cứ lấy Tập đoàn Trì thị tới trao đổi đi."
Trì Ngộ nghe xong lập tức đứng lên, đột ngột ném ra một câu: "Xem ra Trâu tiểu thư cũng không quan tâm lắm đến sống chết của con trai mình."
Mí mắt Trâu Thanh giật giật, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trâu Thanh đã từng điều tra cụ thể Trì Ngộ, cô là em gái duy nhất của Trì Lý, luôn được Trì Lý yêu thương bảo bọc, lớn lên trong thùng mật, toàn tâm toàn ý nghiên cứu Quỹ đạo Mặt trăng, tuổi còn trẻ mà đã là khoa học gia rất có thành tựu.
Loại người này, đấu khẩu ở phòng thí nghiệm còn có chút bản lĩnh, nhưng sau khi rời khỏi đó, dù có tỏ ra lợi hại cũng chỉ là con cọp giấy hư trương thanh thế mà thôi.
Ý nghĩ của Trâu Thanh còn chưa kịp quay đủ một vòng, tóc cô ta đột nhiên bị kéo mạnh, cô ta buộc phải ngẩng đầu lên dưới tác dụng của cơn đau.
Trì Ngộ kéo cô ta đến trước màn hình điện thoại, trên mặt còn mang theo ý cười, thậm chí có chút nho nhã lễ độ: "Trâu tiểu thư xem cho kỹ đây là ai."
Trong video là đứa bé trai mà Trâu Thanh không thể quen thuộc hơn, là con trai cô Trâu Hạo.
Đây không phải là video được ghi lại mà là cuộc gọi video.
Dường như Trâu Hạo không biết là có người đang chĩa camera vào cậu.
Khung cảnh này là sân thể dục trong trường, có người đưa cho cậu một món đồ chơi, đó là siêu anh hùng cậu bé yêu thích nhất.
Trâu Hạo vui vẻ cầm lấy, một bàn tay to lớn đang xoa lên đầu cậu bé.
Trâu Thanh nhìn không chớp mắt, khi sắp mở miệng thì Trì Ngộ đã ngắt video.
"Nếu Trâu tiểu thư đã bỏ mặc thằng bé như vậy, tôi sẽ mời người bạn nhỏ này về đây chơi một chuyến."
Trì Ngộ đẩy mạnh, đầu Trâu Thanh đập vào đường ống tạo ra một tiếng "Đông" trầm vang, khiến cô ta đầu váng mắt hoa.
Trong lòng Trâu Thanh ớn lạnh, cô cảm thấy mình đã hơi xem thường Trì Ngộ.
Dưới ánh sáng chập chờn, khuôn mặt Trì Ngộ và Trì Lý như dung hợp lại với nhau.
Trâu Thanh đã từng vài lần giao dịch với Trì Lý, cô không thích người phụ nữ này cho lắm.
Trên người Trì Lý luôn có một loại khí chất mà Trâu Thanh không thể đoán được, dường như việc điên rồ gì cô ấy cũng có thể làm được.
Mấy năm nay Sinh học Minh Bằng bị Trì Lý dắt mũi, ngay cả bản sao Nhiễm Cấm bỏ trốn cũng không có cách nào thu hồi được, đều là bởi vì thủ đoạn cứng rắn của cô ta.
Dường như Trì Lý không có nhược điểm, không có cảm xúc của người bình thường, mặc dù luôn mang theo bản sao kia bên cạnh thì cũng chỉ dùng làm công cụ giúp cô ta đạt được mục đích mà thôi.
Khi một người đã không có quỹ đạo cảm xúc thông thường, sẽ không còn giống người sống, sẽ khiến người ta sợ hãi.
Mỗi lần gặp Trì Lý, lông tơ khắp người cô đều dựng đứng.
Trì Ngộ này và chị cô ta đúng là có chỗ giống nhau.
Không nói Trâu Thanh, ngay cả Tề Đồng cũng không ngờ Trì Ngộ sẽ làm như vậy, hơi sợ hãi nuốt nước bọt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Có thể xem như cô khá hiểu Trì Ngộ, dù gì thì cũng từng cùng nhau lớn lên, dù vậy, Tề Đồng lại chưa bao giờ thấy qua khía cạnh bạo lực này của Trì Ngộ.
Trì Ngộ nói vào video: "Trói lại."
Ngay sau đó cô cúp máy.
Căn phòng vắng lặng như nghĩa trang lúc nửa đêm, Trì Ngộ quay lại ghế ngồi, bắt chéo chân, nhìn Trâu Thanh bằng gương mặt không chút cảm xúc.
Sau gáy Tề Đồng rịn ra một lớp mồ hôi, vừa sợ hãi lại vừa khoái trá.
Xem bộ dạng Trâu Thanh thế này, hẳn là không chịu đựng được nữa.
Ngoài dự kiến, sau khi nhìn chòng chọc vào Trì Ngộ, Trâu Thanh cười điên loạn.
Tề Đồng rùng mình, chẳng lẽ chuyện này vẫn chưa khiến cô ta sợ sao?
"Thật đáng yêu nha, tiểu Trì tổng." Trâu Thanh cười đến mức bả vai run run, "Màn kịch ấu trĩ thế này là cô học được từ chị mình hay từ bản sao kia đây?"
Tề Đồng biết bản sao trong lời cô ta chính là Nhiễm Cấm......
Trâu Thanh đang ở trong tình huống nguy hiểm, vậy mà còn dám khiêu khích.
Nhưng đúng thật là Trâu Thanh rất khó xử lý, vốn tưởng rằng lấy cốt nhục đến uy hiếp là được, không ngờ cô ta lại hoàn toàn không màng đến an nguy của con trai mình, đúng là một kẻ tàn nhẫn.
Khó lòng công phá.
Ánh mắt Trì Ngộ dần tối đi, càng trở nên sắc bén nguy hiểm.
"Thì ra là thế." Trì Ngộ nhướng mày, "Suýt chút nữa tôi quên mất nghề nghiệp của Trâu tiểu thư.
Nếu Trâu tiểu thư đảm nhiệm chức vụ mua bán người nhân bản tại Sinh học Minh Bằng thì sao lại không chừa đường lui cho mình kia chứ.
Hẳn là cô đã lưu lại bộ gen của con trai mình, lên kế hoạch sao chép ra hàng dự phòng, đúng không? Tôi còn tự hỏi tại sao cô lại không quan tâm đến con trai mình chút nào, làm nghề như các cô chắc chắn sẽ để lại hàng dự phòng, dù con trai cô chết cũng chẳng có gì phải sốt ruột, rất nhanh sẽ có một đứa con trai khác, giống nhau như đúc."
Trâu Thanh dùng giọng mũi "Hừ" một tiếng, cũng không để ý tới sự châm chọc mỉa mai của Trì Ngộ, chỉ nhún vai, nói một cách thoải mái: "Không sai, quả thật là tôi đã giữ lại gen con trai mình, dù cho đứa con này chết đi thì tôi vẫn còn vô số bản sao.
Cho nên, cô muốn trói muốn giết, tuỳ cô."
Trì Ngộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói gì thêm, dựng lên cái bàn ngã chỏng chơ trước mặt Trâu Thanh, đặt lên đó một món đồ.
Ánh mắt Trâu Thanh rơi vào món đồ kia, ngay khi nhìn rõ nó, nụ cười trào phúng lập tức đóng băng trên gương mặt cô ta.
Trì Ngộ cũng im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
"......!Không thể nào."
Sau một hồi trầm mặc, Trâu Thanh lên tiếng trước: "Cô không thể có được thứ này......"
Trì Ngộ lặng im nhìn cô ta, nụ cười càng thêm vui vẻ.
Trâu Thanh đột ngột cao giọng: "Cô còn không biết nó nằm ở đâu! Cô căn bản là không có quyền hạn."
Tề Đồng nghe tiếng rống mà màng tai chấn động, đầu óc ong ong.
Trâu Thanh thật sự tức giận, trong sự tức giận có cả hoảng loạn, điều này có nghĩa là Trì Ngộ đã bắt được tử huyệt của cô ta.
Trước đó Trì Ngộ vẫn luôn làm phép thử, thận trọng từng bước, đều là vì bước cuối cùng này —— lấy ra hộp lưu trữ ADN của Sinh học Minh Bằng.
Hộp lưu trữ này rất nhỏ, giống như hộp mực của máy in phun đời cũ.
Hộp lưu trữ ADN có màu đen, có một con chip nhỏ phát ra ánh sáng leo lét phía trên.
Không có bất cứ ký hiệu nào để nhận dạng, chỉ có thiết bị đầu cuối mới có thể xác định ADN này thuộc về ai.
"Chắc chắn đây không phải ADN của con trai tôi.
Cô muốn lừa tôi bằng sự dối trá nửa vời này à?" Trâu Thanh giận dữ nói: "Cô tưởng tôi là cái bóng đèn à? Sẽ tin cô sao?!"
Bất kể Trâu Thanh mắng mỏ thế nào, Trì Ngộ vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn cô ta.
Trâu Thanh có cảm giác phẫn nộ vì bị lừa, sự phẫn nộ đó dần biến thành một ngọn lửa, đốt cháy tim gan cô ta.
Mặc dù vô cùng áp chế vẫn lộ ra sơ hở.
Cái Trì Ngộ muốn chính là thời khắc này.
Chỉ cần Trâu Thanh bắt đầu lo lắng sẽ ngay lập tức rơi xuống thế yếu, tất cả những lời dùng để mở đường trước đó sẽ phát huy tác dụng.
"Cô nói đúng, quả thật tôi không biết căn cứ của các người ở đâu, cũng không có quyền hạn mở kho lạnh dự trữ ADN."
Trì Ngộ nói những lời này nhìn như yếu thế, lại khiến da đầu Trâu Thanh tê dại.
Mặc dù ngoài miệng là lời phủ định, nhưng lại nói ra vô cùng chính xác hai thuật ngữ "Căn cứ" và "Kho lạnh dự trữ ADN", thứ chỉ có nhân viên làm việc trong Sinh học Minh Bằng biết được.
Trâu Thanh hiểu ra: "Là Nhiễm Cấm nói với cô......"
Nhưng rõ ràng Nhiễm Cấm chưa từng đến căn cứ, làm sao biết được kho lạnh dự trữ ADN?
Không......!Cũng không phải là không thể.
Trước kia, khi Trì Ngộ và Tề Đồng điều tra ra cái chết của bản thể Chu Vũ, vốn định lập tức giải quyết hai người, nhưng Nhiễm Cấm lại đột ngột xuất hiện cứu Trì Ngộ, thời điểm xuất hiện và cả địa điểm đều vô cùng chính xác, rõ ràng thông tin nội bộ đã bị rò rỉ.
Thời điểm giết Hồng Dĩ Linh, tay súng cải trang thành kẻ trả thù xã hội kia rõ ràng cũng có cơ hội xử lý hai người này ngay trên đường, lại đột nhiên lòi ra một nam một nữ mặc đồng phục.
Bọn họ có lẽ cũng chính là người của Nhiễm Cấm.
Cô ta luôn có được tin tức sớm nhất.
Trong Sinh học Minh Bằng có người thám thính thông tin tình báo giúp cô ta.
Có lẽ đã từ rất lâu.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trâu Thanh trắng càng thêm trắng, trên trán lại đổ thêm một tầng mồ hôi.
Cô ta nhìn về phía Trì Ngộ.
Trì Ngộ lấy ra một cây súng lửa, bật lên, đưa ngọn lửa đến trước hộp lưu trữ ADN: "Đúng thật là tôi không biết gì cả, nhưng chúng ta có thể đánh cược xem, sau khi huỷ đi vật này, cô có thể nhân bản ra một đứa con trai nữa hay không."
Hai mắt Trâu Thanh đỏ như máu, mồ hôi thấm ướt quần áo cô ta: "Cô......!Cô sẽ không giết người, cô không dám."
Trì Ngộ dùng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm cô ta, một tay cầm di động, mở ra đoạn ghi âm.
Là câu nói vừa rồi của Trâu Thanh: "Dù cho đứa con này chết đi thì tôi vẫn còn vô số bản sao.
Cho nên, cô muốn trói muốn giết, tuỳ cô." Cơ mặt Trâu Thanh đông cứng.
"Tôi cũng không cần giết người, chỉ làm bẩn tay tôi.
Chỉ cần để con trai cô hận cô, không bao giờ muốn quay lại bên cạnh cô nữa, vậy không phải tốt nhất sao?" Sau khi Trì Ngộ phát đoạn ghi âm này lại nói thêm, "Cho con trai cô ta nghe thử mẹ nó đã nói gì đi."
Đối phương nhanh chóng trả lời: "Vâng."
"Họ Trì khốn kiếp kia!" Trâu Thanh suýt chút nữa nhảy dựng lên, điên loạn vùng vẫy khỏi còng tay, cổ tay bị cọ xát đến ứa máu, chửi ầm lên, "Mẹ kiếp, mày hèn lắm! Muốn gì thì làm với tao đi! Tại sao phải động vào con trai của tao! Tại sao chứ?!"
Sự nhục mạ của cô ta khiến đôi mắt vốn trầm tĩnh của Trì Ngộ chợt gợn sóng.
"Nếu nói hèn hạ thì tôi còn chẳng bằng một phần vạn so với Sinh học Minh Bằng các người.
Có còn nhớ chuyện năm đó các người bí mật hoán đổi nội tạng phù hợp của mẹ tôi cho Nhiễm gia không? Chỉ vì sự tác động của các người mà chúng tôi phải tan cửa nát nhà."
Trì Ngộ đặt súng phun lên bàn, đứng lên, đi về phía Trâu Thanh, đột nhiên đá mạnh vào bụng cô ta.
Trâu Thanh vừa mới cuồng loạn bị đá một cú này đau đến cong người, không ngừng ho khan.
"Còn có Nhiễm Cấm, Tô Tiểu Tông." Trì Ngộ đứng ngược sáng, sắc mặt chìm trong âm u.
Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự căm tức và phẫn nộ mãnh liệt toát ra từ hơi thở vô cùng nặng nề của cô, "Chị ấy bị các người đưa tới trên thế giới này, lợi dụng, tổn thương, nhận hết mọi tra tấn.
Khó khăn lắm mới có người hảo tâm nhận nuôi chị ấy, muốn yêu thương chăm sóc chị ấy, lại bị các người đẩy vào đường cùng......!Cái chết của Tô Nguyệt Trân hẳn là một tay cô xử lý đúng không, Trâu Thanh? Bao nhiêu năm qua, chị ấy vẫn luôn tuyệt vọng tìm kiếm di thể của Tô Nguyệt Trân dưới lòng biển V kia kìa."
Lời nói của Trì Ngộ làm Tề Đồng choáng váng.
Bàn tay vừa gửi tin nhắn chợt sững lại.
Lại có loại chuyện thế này......
Nhưng Trâu Thanh mới bao nhiêu tuổi, vậy mà cô ta lại chính là người xử lý chuyện đã lâu như vậy?
Rất nhiều năm đã trôi qua, thế nhưng Nhiễm Cấm vẫn còn mơ thấy Tô Nguyệt Trân, vẫn còn gọi "Mẹ" trong những giấc mơ ấy.....!Nghĩ đến cảnh này, Trì Ngộ cảm giác tim mình đau đớn như bị ai xé rách.
Trâu Thanh không nói gì, tiếng ho ngày càng yếu, tầm mắt rơi trên mặt đất, không biết là đang nghĩ gì.
Trì Ngộ kìm nước mắt, bước nhanh trở lại, cầm súng phun lửa lên lần nữa.
"Chờ một chút." Trâu Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Ngộ.
......
Ở một trường quốc tế.
Một người đàn ông cao lớn nhận được WeChat của Tề Đồng.
【 Thành công.
】
Người đàn ông cao lớn cất điện thoại vào túi sau khi đọc xong, đứng lên.
Trâu Hạo vẫn còn đang mân mê món đồ chơi trên tay, thấy người nọ chuẩn bị đi, liền nói: "Chú ơi, trả lại cho chú."
Người đàn ông cười nói với cậu bé: " Cho con đó."
Nói xong, thật sự rời đi.
Trâu hạo ôm mô hình, nhìn theo bóng người nọ dần đi xa, cảm thấy khó hiểu.
Người này đưa cho cậu bé mô hình, sau đó ngồi bên cạnh không nói gì, cũng chẳng làm gì, sau đó cứ như vậy mà đi?
Trâu Hạo mím môi, hơi rụt cổ lại, kệ đi,dù sao đưa cho mình thì là của mình..