Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

chương 112: không muốn sinh? tôi toại nguyện cho cô!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bác sĩ Khương nghe anh nói như vậy, chuyển máy vi tính qua trước mặt của Ân Diệc Phong, chỉ anh nhìn, “Cậu xem đi, có ghi lại chi phí mua thuốc tiêm tránh thai đây.”

Mắt ưng bỗng nhiên híp lại, bên trong dần dần nổi lên một cơn lốc, ánh mắt lạnh lùng thật chặc rơi vào biểu thị trên máy vi tính, lạnh lùng muốn đâm xuyên hàng chữ kia.

Trưởng khoa Khương cũng nhìn ra sắc mặt anh biến đổi không khỏi nín thinh.

Xôn xao một tiếng, là tiếng cái ghế bị thô bạo đẩy ra, Ân Diệc Phong vọt đứng lên, xông ra ngoài.

Xe bay như tên bắn ở trên đường cái, trong đầu không ngừng vọng về câu nói kia của Khương chủ nhiệm, bà xã cậu tiêm thuốc tránh thai, tiêm thuốc tránh thai.

Ân Diệc Phong nói không được tâm tình của mình lúc này, khóe miệng chỉ đùa cợt nhếch lên, không nghĩ tới mình cũng có một ngày bị người ta bỡn cợt.

Nghĩ đến mình cả ngày giống như thằng ngu, vừa nấu cơm vừa tìm tài liệu, cho rằng cô chịu vì mình sinh con, vui vẻ gần như quên hết tất cả, không nghĩ tới từ đầu đến cuối đều là mình diễn hề, cô đây, cô nhìn anh mỗi ngày bận rộn trong lòng có cảm giác gì, là cười nhạo sao? Cười nhạo anh ngây thơ? Hay là ngu xuẩn?

Nghĩ đến mình mỗi ngày bị nghiện thuốc lá dằn vặt suy nghĩ mơ hồ cả người vô lực, anh cảm giác mình giống như một con khỉ bị người ta đùa bỡn, mà Điền Tâm Niệm chính là khán giả duy nhất, cả ngày như xem cuộc vui nhìn mình.

Chả trách khoảng thời gian trước cô không để cho mình chạm tới gần đây lại cho.

Thì ra là đã chuẩn bị hết rồi.

Nhưng tại sao? Ân Diệc Phong phiền não đạp mạnh chân ga, anh không nghĩ ra, anh tự nhận là đối xử cô đã coi như là hết lòng hết dạ, cô còn có cái gì không hài lòng nữa.

Anh không hề cho rằng Điền Tâm Niệm là một phụ nữ tính toán, cho dù có, cô không càng cần phải sinh con cho anh sao? Như vậy mới có thể uy hiếp anh từ người anh lấy được càng nhiều sao.

Tại sao cô làm như vậy?

Tâm tư Ân Diệc Phong hỗn loạn, anh phát hiện anh một chút cũng không biết người phụ nữ này, anh tưởng rằng cô đơn giản đơn thuần, giống như giấy trắng trong suốt, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu, nhưng bây giờ anh phát hiện anh hoàn toàn không hiểu nỗi cô.

Là nguyên nhân gì không để cho cô muốn con của bọn họ …

Ân Diệc Phong suy nghĩ thật lâu, trong đầu bất thình lình xuất hiện một cái tên, chẳng lẽ là bởi vì... Phương Vũ Thành?

Cái trán từ từ hiện lên lạnh lẻo, khóe miệng hơi mân chặc, bàn tay nắm tay lái nổi gân xanh.

Đúng rồi, cũng chỉ là nguyên nhân này mới có thể khiến cho cô tàn nhẫn quyết tâm không muốn con của anh.

Theo quan điểm của anh, phụ nữ chỉ sẽ nguyện ý vì người đàn ông mình yêu sinh con đẻ cái, mà cô không thương anh, cho nên không muốn sinh con cho anh.

A ~~ Điền Tâm Niệm!

Rầm ——

Ly nước chén dĩa trên đầu giường đều bị người quét xuống đất, dưới đất lập tức một mảnh hỗn độn.

“Đi ra ngoài! Cô đi ra ngoài cho tôi! Điền Tâm Niệm đâu, kêu nó tới dọn mau!” Giang Ngọc Nhân nhìn y tá ngồi chồm hổm dưới đất nhặt mảnh thủy tinh lạnh giọng quát lên.

“Mợ, mợ ở phòng khách.” Y tá nhìn mặt Giang Ngọc Nhân biểu tình có chút dử tợn, nhất thời luống cuống.

Giang Ngọc Nhân cười nhạt, “Ở phòng khách? Thật đúng là nhàn nhã, ở đây không cần cô, kêu Điền Tâm Niệm vào đây cho tôi! Còn không mau đi!”

Điền Tâm Niệm ngồi ở trên ghế sa lon, có chút lo lắng nhìn về phía trên lầu, lúc sáng bị Giang Ngọc Nhân đuổi ra, lo lắng lại kích động đến bà, cũng không dám trở lên lầu, lúc này loáng thoáng nghe thấy tiếng bén nhọn của Giang Ngọc Nhân trên lầu, lập tức lo lắng đứng lên, đúng lúc thấy y tá cuống quít chạy xuống lầu, “Mợ, bà chủ vừa mới quẳng đồ đạc nữa, không cho tôi dọn, nói, nói để cho mợ tự mình lên dọn.”

Điền Tâm Niệm hít một tiếng, gật đầu, “Vậy để tôi lên dọn cho.”

Bây giờ mỗi gặp một lần Giang Ngọc Nhân cô lại cảm thấy nhức đầu, cũng không phải là bởi vì bà sinh bệnh không muốn chăm sóc bà, nhưng mà bà luôn luôn đối với mình tràn ngập thù địch, khiến cô có chút khó xử, ai cũng không chịu nổi người ta cả ngày nhìn mình bằng cặp mắt căm thù, Điền Tâm Niệm cũng không biết mình đã làm mích lòng bà chỗ nào.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Điền Tâm Niệm đẩy cửa ra thấy cả đống hỗn độn trong phòng vẫn thấy kinh ngạc một chút.

Giang Ngọc Nhân ngồi ở trên giường khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Cô thật biết hưởng phúc, cho rằng mời y tá là có thể không cần quan tâm tôi, cô cố ý phải không, cố ý để cho người khác nhìn tôi tiều tụy bộ dạng người không giống người quỷ không giống quỷ, muốn để cho người khác chê cười tôi có phải không!”

Đối mặt Giang Ngọc Nhân bén nhọn chỉ trích, Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ nói, “Mẹ, làm sao con dám nghĩ như vậy chứ, chăm sóc mẹ vốn chính là bổn phận làm vợ của con mà, nhưng mà … Nhưng mà buổi sáng mẹ nói không muốn nhìn thấy con, con cũng không dám vào đây chọc mẹ tức giận.”

Giang Ngọc Nhân cười nhạt, “Cô thật là tự biết mình, cô không phải muốn giả bộ hiếu thuận sao, từ giờ trở đi tất cả những việc sinh hoạt thường ngày của tôi toàn bộ do cô phụ trách, còn không mau dọn sạch sẽ hết chỗ này.”

“Được ạ.” Điền Tâm Niệm nửa ngồi xổm người xuống cẩn thận nhặt mảnh nhỏ trên đất, cô cho rằng Giang Ngọc Nhân như vậy chỉ là bởi vì chuyện Ân Quyết làm bà bị kích thích, trong lòng bà uất ức cùng căm hận không giải tõa được, lại không muốn nổi giận với con trai mình, cho nên mới trút hết tức giận lên người cô, thực ra chịu chút oan ức không có sao, nhưng mà cô lo lắng cho thân thể Giang Ngọc Nhân.

Dứt bỏ thân phận người vợ, với tư cách phụ nữ cô cũng đồng tình Giang Ngọc Nhân.

“A ——” Không cẩn thận thất thần, mảnh thủy tinh bể sắc bén đã cắt ngón tay bị thương, đầu ngón tay chảy máu, Điền Tâm Niệm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Giang Ngọc Nhân trên giường bỗng nhiên nhìn cô, trong mắt ánh lên ác độc.

Mệt mỏi một ngày, Giang Ngọc Nhân rốt cục lúc gần tối yên tĩnh lại, chắc là do bà cũng mệt mỏi rồi, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Điền Tâm Niệm lúc này mới có một chút nhàn rỗi, nằm ở trên giường cô lại cảm thấy so với làm việc còn mệt mỏi hơn, rõ ràng cũng không có ra sức gì nhiều, nhưng toàn thân vừa nặng lại vừa đau.

Nằm ở trên giường lớn mềm mại, cô nhìn đồng hồ trên tường, Ân Diệc Phong sắp tan sở rồi, thật là nhớ anh, bỗng nhiên thật nhớ anh.

Nhớ lời nói nhỏ nhẹ ấm áp của anh, nhớ sự dịu dàng của anh, cô không có tính nói với anh, nhưng lại đột nhiên có loại tâm tình của con nít, muốn nằm trong ngực anh, để anh dỗ dành cô, cho dù là hôn nhẹ cô, nói ra vài câu thân mật, cả người cô tràn ngập sức lực, lúc nào mà, anh ở trong lòng cô có trọng lượng nặng như thế.

Nằm một hồi, cô liền đứng lên nấu cơm, y tá nói để cô ta nấu cơm cho, nhưng Điền Tâm Niệm không muốn, cô thích cảm giác Ân Diệc Phong tan sở trở về ăn cơm do cô nấu, mặc dù cô thực sự đã mệt muốn chết đi.

Y tá có chút ngượng ngùng, rõ ràng là việc làm của cô ta, kết quả chuyện gì cũng là Điền Tâm Niệm làm, cô ta không công mà lại được tiền, có chút ngượng ngùng.

Điền Tâm Niệm làm bốn món ăn một canh, bởi vì lo lắng đến Giang Ngọc Nhân cho nên nêm nhạt một chút, nấu xong cơm cô mệt mỏi dựa vào trên ghế sa lon, xem kênh thiếu nhi lúc này chiếu sói xám đột nhiên nghĩ đến chuyện anh nói sói hồng là thần tượng của cô, không khỏi bật cười, nghĩ thầm, tối nay phải sử dụng độc quyền làm vợ của cô, kêu anh xoa bóp toàn thân an ủi cô mới được.

Nhìn đồng hồ, sớm đã vượt qua thời gian bình thường anh tan sở về nhà, Điền Tâm Niệm lại đợi một hồi gọi cho anh, điện thoại reo thật lâu, ngay lúc cô muốn tắt thì đã kết nối, vang lên giọng nói không có chút độ ấm nào của Ân Diệc Phong, “Chuyện gì?”

“Diệc Phong, anh ở đâu vậy, sao còn chưa về?” Điền Tâm Niệm cố ý chu môi, giọng nói nghe rất là tủi thân.

Nhưng đối diện lại truyền đến giọng nói lạnh giá không sóng, “Tôi không quay về ăn.”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, cô chưa phản ứng kịp, đầu kia liền cúp máy, bên tai chỉ còn lại tiếng tút tút đơn điệu.

Cô chút sững sờ nhìn điện thoại trong tay, là ảo giác của cô sao? Sao lại cảm thấy thái độ Ân Diệc Phong đối với cô lạnh nhạt như vậy, lạnh nhạt đến dường như trở về lúc hai người mới quen, rõ ràng sáng sớm vẫn tốt mà.

Có lẽ là ảo giác của cô mà thôi, chắc anh quá bận rộn ấy mà.

Bởi vì hai người gần đây vẫn tốt, Điền Tâm Niệm cũng không có đa nghi, nghĩ có thể là mình hôm nay mệt muốn chết rồi cho nên tai cũng có vấn đề, anh không trở về thực ra cô cũng không có hứng thú ăn gì, thà không ăn còn hơn.

Cô biết anh lúc bận rộn chắc chắn không chú ý tới ăn uống, cho nên muốn chờ anh buổi tối trở về cùng nhau ăn, dọn cơm nước xong, Điền Tâm Niệm liền lên giường nằm, thân thể thực sự mệt mỏi vô cùng, nằm ở trên giường liền ngủ thiếp đi.

Cô tỉnh lại lần nữa, trong phòng một mảnh đen kịt, không có mở đèn, cô mở mắt ra thì thấy ánh sao ngoài cửa sổ.

Đã trễ thế này, Ân Diệc Phong vẫn chưa về.

Mở đèn, thấy đồng hồ trên tường đã mười giờ tối rồi.

Điền Tâm Niệm do dự có muốn gọi cho anh hay không, ấn dãy số cuối cùng vẫn buông xuống, quên đi, cô không muốn quấy rầy anh.

Tắm xong, Điền Tâm Niệm đi kéo rèm cửa sổ, lúc này mới phát hiện xe anh lái đi sáng sớm đã đậu ở trong sân, cô xoay người chạy ra ngoài, quả nhiên thấy có ánh sáng trong khe cửa phòng sách.

Cô đẩy cửa phòng sách ra liền thấy người đàn ông ngồi ở ghế giám đốc, thấy anh đang đốt điếu thuốc lá.

“Tại sao lại lại hút thuốc? Không phải nói cai rồi sao?” Điền Tâm Niệm thực ra không có chút ý trách cứ nào, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi, tay chống cằm tựa vào trên bàn gỗ lim.

Nhưng Ân Diệc Phong không trả lời cô, đôi mắt thâm thúy u ám không sóng nhìn chăm chú vào cô, chưa từng thấy làm trong lòng Điền Tâm Niệm hoảng hốt, dù sao vẫn cảm thấy ánh mắt của anh dường như muốn xuyên thấu cô.

Cô theo bản năng đứng thẳng người, có chút luống cuống hỏi, “Làm sao nhìn em như vậy, trở về cũng không nói với em một tiếng.”

Nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, anh đánh giá người phụ nữ này, trong lòng nhịn không được cười nhạt, cai thuốc? Lúc này cô lại còn kêu anh cai thuốc!

Thấy anh bởi vì nghiện thuốc lá bộ dạng khó chịu cảm thấy buồn cười, nhìn nghiện phải không?

Điền Tâm Niệm bị anh nhìn càng ngày càng hoảng hốt, “Công ty có chuyện sao?” Cô lo lắng hỏi.

Vẫn như cũ nhận được sự yên lặng, chân mày Điền Tâm Niệm hơi nhíu, hoảng hốt càng thêm dữ dội, nhấp nhấp môi nói, “Anh còn chưa ăn cơm phải không, em hâm lại cơm cho anh.”

Soạt ——

Cô vừa mới xoay người thì nghe thấy tiếng cái ghế ma sát ở trên sàn nhà, không kịp quay đầu thân thể chợt bay lên không, cô hốt hoảng ngẩng đầu chỉ kịp thấy ánh mắt lóe lên lạnh lùng của anh…

“Diệc Phong, anh làm gì vậy? Thả em xuống đi.”

Điền Tâm Niệm vô ý thức hơi chống lại cái ôm của anh lúc này, Ân Diệc Phong như vậy có chút kinh khủng, có chút xa lạ.

Khuôn mặt Ân Diệc Phong thắt chặt, ôm cô đi nhanh đến phòng ngủ, một cú đá văng cửa phòng, tiếng động kia chấn động tim Điền Tâm Niệm cũng run rẩy.

“Diệc Phong... A!” Cô run giọng kêu, thân thể phút chốc bay lên không, cô bị anh ném thẳng tới giường.

Mặc dù giường lớn rất mềm mại, nhưng từ đàng xa ném qua, vẫn có cảm thấy đau sốc hông, cô ấn ngực khó chịu, trước mắt tối sầm lại, Ân Diệc Phong kề đến.

Xoạt ——

Cô mắt thấy áo ngủ bị anh kéo rách.

Điền Tâm Niệm sợ hãi đè tay anh xuống, có thể cảm nhận được sự thô bạo từ tay anh, hoảng sợ ngẩng đầu, trong chớp nhoáng cô thấy trong mắt anh mùi máu nguy hiểm.

Đúng là không phải do cô suy nghĩ nhiều, Ân Diệc Phong gạt tay cô ra.

Không có khúc dạo đầu nào, anh thô bạo đi vào.

“Diệc Phong!” Cô đau đớn thét lên, nhưng người đàn ông trên người không có chút thương tiếc nào, trái lại nhìn cô đau đớn trong lòng có một tia thoải mái.

Đau đớn cùng vui sướng đan xen nhau, Điền Tâm Niệm bị ép luân hồi ở giữa địa ngục cùng thiên đường.

Cô có thể nghe thấy tiếng thét của mình chịu không nổi phát ra, người đàn ông này làm sao vậy.

Giống như trở về đêm đầu tiên, không thậm chí so với đêm tân hôn còn thô bạo hơn, cô thậm chí có thể cảm nhận được hành động của anh có bi thương oán hận.

Điền Tâm Niệm đã không có dư thừa ý thức suy nghĩ, ý nghĩ duy nhất của cô chính là anh có tâm sự, công ty chắc là gặp chuyện anh không giải quyết được hoặc là rất khó giải quyết.

Cô bị động chịu đựng, ngay trong nháy mắt được anh đưa lên mây, anh liền rút ra.

Thân thể nhất thời trống rỗng, bụng nóng lên, Điền Tâm Niệm luống cuống nhìn dịch thể trên bụng.

Tại sao?

Ân Diệc Phong nhìn Điền Tâm Niệm vẻ mặt không dám tin, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, không nói một lời, trong mắt nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Một tay lật cô qua, tựa vào bên tai cô không có độ ấm nói, “Cô không phải là không muốn sinh sao? Tôi toại nguyện cho cô!”

Đầu Điền Tâm Niệm kêu ông ông, trực giác bên tai một luồng hơi nóng thổi qua, không kịp chờ nghe rõ anh nói cái gì, tiếp theo ba sóng nhiệt liền vọt tới.

Ngày thứ hai, Điền Tâm Niệm là bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập, vô lực mở mắt, thân thể khẽ động cả người liền đau nhức, tay vô thức mò lấy vị trí bên cạnh, từ lâu đã lạnh lẽo.

Tối qua rốt cuộc là có chuyện gì, nghĩ đến cư xử của Ân Diệc Phong, Điền Tâm Niệm trong lòng trầm xuống.

“Mợ mợ dậy chưa? Bà chủ không thấy mợ lại bắt đầu lên cơn rồi, bảo mợ nhanh lên đi.”

Cảm giác buồn bực tản ra trong ngực, Điền Tâm Niệm thở mạnh nói, “Tôi biết rồi, chị nói cho mẹ tôi, tôi lập tức tới ngay.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio