Nhìn Diệp An Bình kích động hô to gọi nhỏ, Điền Tâm Niệm ai oán nâng trán, không biết cô xui xẻo như thế nào lại gặp được một người bạn xấu đến vậy.
“Điền Tâm, mau nói cho mình mau biết đi! Ơ kìa, cậu đúng là xấu quá đi, thời điểm đặc sắc như vậy cũng không báo một tiếng cho người ta, để mình có thể lưu vào trong đĩa, lưu kỷ niệm tốt đẹp cho sau này! Rốt cuộc Ân tổng cầu hôn cậu ra sao vậy? Diệp An Bình không ngừng oán giận, trong đầu tưởng tượng đủ kiểu cảnh cầu hôn.
Nghe được lời của cô, Điền Tâm Niệm nhịn không được nhớ lại toàn bộ những gì xảy ra trong xe lúc đó, môi anh tay anh còn có lời anh nói, thân thể run lên! Khuôn mặt không khỏi đỏ lên, “Làm gì có, anh ta không có cầu hôn!”
Anh rõ ràng không có, cô mới là người cầu hôn.
“A?” Diệp An Bình không dám tin kêu, “Ngay cả cầu hôn mà anh ta cũng không có cậu là đồng ý gả cho anh ta, Điền Tâm, cậu cần phải thận trọng một chút, cho dù không cần anh ta lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải cho anh ta biết cưới được cậu phải trải qua trăm cay nghìn đắng, như vậy mới biết phải quý trọng chứ.” Diệp An Bình làm ra bộ dạng như người từng trải, trẻ con không dạy nỗi cũng phải lắc đầu.
Điền Tâm Niệm thực sự muốn điên rồi, quên đi, không thèm giải thích với cô!
“Điền Tâm, nếu đều đã tuyên bố kết hôn rồi, cũng đừng còn muốn những thứ khác, tuy rằng Ân Diệc Phong không phải là nơi thuộc về tốt nhất, nhưng Phương Vũ Thành lại càng không phải.” Diệp An Bình bỗng nhiên dứt bỏ vẻ mặt vui cười mặt nghiêm túc nói.
Hoá ra nãy giờ cố ý trêu chọc cô, người bạn tốt này lúc nào cũng hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, do dự cái gì, ở chỗ nào phạm sai lầm, đúng vậy, hôn lễ là do cô đồng ý, cũng là do chính miệng cô nói, sẽ không do dự thêm nữa.
Cảm ơn vì có một người bạn tốt như vậy, cuối cùng lúc mà cô mờ mịt vẫn ở ngay bên cạnh, “Mình biết rồi, yên tâm đi.”
“Nhớ nói Ân tổng tặng mình một bộ lễ phục dâu phụ lộng lẫy nha, tốt nhất là đính kim cương, để sau đó mình còn tháo ra bán nữa, ha ha.”
“Này, mình còn đòi tiền mừng cưới, cậu lại đòi mình lễ phục dâu phụ sao?” Điền Tâm Niệm giương nanh múa vuốt nhào tới.
“Này, cứu mạng a, chị này nghèo lắm!”
Diệp An Bình đi rồi, Điền Tâm Niệm vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Tống Lệ Mai, đúng lúc tinh thần Tống Lệ Mai không tệ, Điền Tâm Niệm một bên vừa nhìn tài liệu một bên hỏi bà, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, vốn tối nay cô muốn ngủ lại trong bệnh viện, nhưng mà Tống Lệ Mai nhất định không đồng ý, cuối cùng cô phải đành về nhà.
Mấy ngày nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cô cũng thực sự mệt mỏi, muốn về nhà tắm rồi sớm nghỉ ngơi, rửa đi một thân đen đủi, bắt đầu từ ngày mai hết thảy đều tốt.
Nhưng cô không nghĩ tới trước cửa nhà lại thấy Phương Vũ Thành.
Sắc trời dần dần tối, mây đen che lấp mặt trăng, dưới ánh trăng mông lung mang theo ưu thương say lòng người, Phương Vũ Thành tựa trên cửa xe, ngọn lửa nhỏ ở đầu ngón tay như ẩn như hiện.
Cô cũng không biết anh biết hút thuốc, đi tới mới nhìn đến dưới chân anh đã đầy những mẫu tàn thuốc.
“Lớp trưởng… Lớp trưởng!”
Phương Vũ Thành vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, cô kêu hai tiếng anh mới nghe thấy, quay đầu lại nhìn đúng là cô, lúc này mới giật mình đem thuốc lá trong tay quăng xuống đất, dùng đầu ngón chân dẫm nát.
Nhìn thấy động tác có vẻ rất thuần thục, hóa ra lớp trưỡng cũng có nhiều chuyện mà cô lại không biết.
“Lớp trưởng, đã trễ thế này, sao anh lại ở chỗ này.”
“Anh đang đợi em.” Phương Vũ Thành nhìn thật sâu người phụ nữ ở trước mặt, “Tâm Niệm, tại sao lại đồng ý gả cho Ân Diệc Phong, anh ta là hạng người gì em hiểu rõ không? Gả cho anh ta em sẽ không hạnh phúc!”
Nhìn người đàn ông thầm mến nhiều năm, Điền Tâm Niệm cười rạng rỡ, “Có thể gả cho anh ấy với em mà nói chính là điều hạnh phúc nhất.”