“Bẩn thỉu? Điền Tâm Niệm, cô thân là vợ tôi, lẽ nào cô không biết mình phải nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ sao? Có cần tôi dạy cho cô hay không, tự mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó tách hai chân ra, chờ tôi phía trên cô! Thay vì để cô ở bên ngoài làm bẽ mặt tôi, không bằng để bây giờ tôi thỏa mãn cô!” Thân thể to lớn của anh đè ép cô, làm cô không thể vùng lên được, toàn thân như đặt mình giữa trong trời đông tuyết phủ, không biết là đông cứng hay là bị tức.
Cô cắn môi không nói lời nào, quật cường tuyệt đối không khuất phục.
Bất quá anh chỉ muốn cô khuất phục, người đàn ông xấu xa, không nghe được giãy dụa của cô thật ngoài dự tính của anh, cảm giác không thú vị, bàn tay nắm cằm của cô, lạnh lùng nói, “Hành động như thế này là muốn tôi phía trên cô sao, tôi cũng biết cô hạ tiện!”
Điền Tâm Niệm hận nhất cái từ này, cô là cô gái trong sạch làm sao mà hạ tiện được, cô giận dữ phản kháng, cô hạ tiện vậy anh tuyệt đối so với càng hạ tiện hơn, không phải là muốn nhìn cô nổi cáu sao, cô sẽ không để anh toại nguyện, cô không sao cả hừ lạnh, “Không phải là ngủ ở trên một cái giường sao? Cùng ai ngủ chẳng sao, chẳng qua là không thể làm cho vợ cảm thấy vui sướng thì người chồng này thật không xứng, hai lần trước tôi cũng không có thấy khoái cảm chút nào, mà Ân tiên sinh anh lại hãm sâu trong đó, tôi chỉ có thể nói anh rất! Không! Xứng! Làm đàn ông!”
Mặt của Ân Diệc Phong nguyên một màu đen, quả đấm hung hăng mạnh mẽ nện ở bên cạnh đầu cô, “Chết tiệt! Điền Tâm Niệm! Tôi sẽ khiến cho cô vì câu nói này mà trả giá thật lớn!”
Quần áo mỏng manh bị xé nát ở đầu ngón tay, “Không có khoái cảm phải không? Nhất định là bởi vì làm quá ít, không sao, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ dốc sức giúp! Cô! Tập! Quen!”
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay nắm chặt chăn xốc xếch, cô tự thôi miên chính mình, không sao, không sao, rất nhanh sẽ qua thôi.
Không phải có câu là, cuộc sống như một trận hiếp dâm, nếu bạn không chống cự được hãy nằm xuống và hưởng thụ nó, bây giờ cô gặp phải hiếp dâm thật sự, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi.
Nhưng sâu thẳm trong lòng cô không có biểu hiện bình tĩnh như vậy, bàn tay anh thô lỗ, môi răng cắn xé.
Da thịt kề nhau, chỗ mẫn cảm bị kiểm soát chặc chẽ ở lòng bàn tay anh, cô nhịn không được ưm, hàm răng cắn thật chặc môi dưới, không cho âm thanh xấu hổ nào tràn ra môi đỏ mọng.
Anh lạnh lùng dùng miệng xâm chiếm nơi mẫn cảm của cô, trượt một đường dọc theo cổ duyên dáng, ở trước ngực trắng muốt noãn nà nở nang quyến luyến không đi.
Dần dần, hô hấp anh trở nên nóng hổi mà dồn dập, trong mắt tràn đầy dục vọng, anh đứng bật người dậy, ngậm vành tai khả ái của cô, “Thích không?”
Hơi thở nóng bỏng làm cô năng nề run lên, cô sợ mình bị anh ảnh hưởng, đầu hơi nghiêng, chân mày căm ghét nhăn lại.
Chưa bao giờ nghĩ tới bị ghét bỏ con ngươi đen như mực của Ân Diệc Phong tối sầm lại, nâng hai chân của cô lên, tiến vào thật sâu.
“A...”
Nghe được âm thanh muốn nghe, đôi môi chim ưng của anh(mình thề là giữ nguyên văn lun á, “ưng môi” mà thấy kì kì, mỏ chim ưng chẳng phải giống “>” sao??? o.O) hài lòng nhấc lên, đêm vừa mới bắt đầu, còn dư lại chỉ có chuyển động nguyên thủy nhất không ngừng nghỉ.
Lời tác giả: Chỗ này lược bớt một nghìn từ, mọi người đều biết mà, ~(^_^)~ (đỏ mặt ngta còn ngây thơ lắm sao biết được híhí)
Đêm khuya nặng trĩu
Người phụ nữ bên cạnh sớm đã không chịu nổi anh đòi hỏi bao nhiêu lần mà ngủ thật sâu, Ân Diệc Phong đặc biệt thỏa mãn lại không có chút buồn ngủ nào, anh trước đến giờ không phải là người phóng túng, bởi vì sau khi xảy ra chuyện kia anh ghét làm chuyện thân cận da thịt với phụ nữ, nhưng đối với người phụ nữ bên cạnh này anh một lần lại một lần không khống chế được kích động như vậy, chẳng lẽ là bởi vì anh được lần đầu tiên của cô mà đâm lao phải theo lao sao?
Phiền não thở dài, đứng dậy, mặc quần áo, rời khỏi…