Có thể là ngã bệnh dường như ai cũng trở nên yếu đuối, thấy ánh mắt anh quan tâm cô không có cùng anh đấu đá, giọng nhu nhược nói, “Em không sao.”
“Vẫn còn sốt, ngồi dậy, anh đưa em tới bệnh viện.”
Nếu không phải là bây giờ cô đang bị bệnh không có hơi sức, nhất định cô phải ngồi dậy xem thử coi người trước mắt rốt cuộc có phải là Ân biến thái kia hay không, hay là anh em song sinh của anh.
Anh cau mày nhìn người trước mắt cười khúc khích, “Em cười cái gì.”
Điền Tâm Niệm lắc đầu, cô sẽ không nói cho anh biết, cô đang cười anh, sống chung như vậy cũng rất tốt, cô cũng không muốn lại chọc giận anh nữa, “Em không đi, tất cả mọi người tất cả mọi người đã ngủ hết rồi, đừng quấy rầy ông nội, chẳng qua chỉ là cảm bình thường, đừng làm lớn lên, em ngủ một giấc sẽ tốt hơn thôi.”
Môi mỏng của anh mím chặc thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu người phụ nữ này, cô như vậy là nghĩ cho anh sao? Vì sao? Cô rõ ràng có thể không cần làm như vậy cũng được mà.
Một góc trong lòng hiện lên một loại cảm xúc xa lạ không biết tên, Ân Diệc Phong rất ghét loại cảm giác này loại cảm giác này, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Điền Tâm Niệm hiển nhiên có thể cảm giác được trên người anh đang tản ra tức giận, người này quả thực khó hiểu, cô cũng là vì tốt cho anh, anh lại còn không cảm kích?! Đồ đại biến thái, tính tình thối!
Mặc dù cô rất ghét anh, anh đã tổn thương cô nhiều chuyện, nhưng dù sao bọn họ cũng đã kết hôn rồi, vợ chồng như là châu chấu trên cùng một tuyến đường, vì thế hôm nay cô mới có thể không để ý tới thân thể mình mà đi tới nơi này.
Quên đi, dù sao cũng chưa từng muốn anh cảm kích mình.
Thân thể rõ ràng rất nóng lại cảm giác có chút lạnh, cô rúc mình vào trong chăn, nghĩ là ngủ sẽ hết khó chịu.
Một lát sau, người đàn ông vừa mới đi quay trở lại, đầu cô choáng váng vô cùng cũng lười ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ cảm thấy có người vỗ vỗ má của mình, cô miễn cưỡng mở mắt nhìn thấy Ân Diệc Phong cầm trong tay thuốc và ly nước.
Anh kéo cô lên ôm vào trong ngực, đem viên thuốc hạ sốt nhét vào trong miệng của cô, ly nước để trước môi cô, cô uống ừng ực một ly lớn.
Thì ra hồi nãy là anh đi ra ngoài tìm thuốc cho cô, tìm ở đâu? Không phải là đi đập cửa phòng người giúp việc chứ?
Trong lòng cảm giác là lạ, có chút cảm động, mặc dù cô bị sốt anh không thoát khỏi liên quan, nhưng mà anh chịu chăm sóc cô, cô vẫn cảm thấy rất vui, nói cho cùng lúc này mới có phần giống hôn nhân thực sự.
Mãi đến khi Điền Tâm Niệm nằm trong chăn lần nữa cô vẫn có chút hoảng hốt, nhìn không thấu Ân Diệc Phong đêm nay lại cảm giác anh so với trước trở nên đẹp trai hơn.
Ân Diệc Phong chẳng nói câu nào, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước ào ào.
Điền Tâm Niệm không ngủ được, ba mất sớm, quá trình trưởng thành của cô, chỉ có mẹ săn sóc cô, mỗi lần ngã bệnh mẹ đều ôm cô vào lòng, từng lần một xem nhiệt độ cơ thể của cô, bây giờ đột nhiên có một người xa lạ nhưng là chồng mình chăm sóc mình, loại cảm giác này rất không quen.
Ân Diệc Phong tắm rất nhanh, tối thiểu theo Điền Tâm Niệm là như vậy, bởi vì cô vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào, cô nghe thấy tiếng cửa mở vô thức nhắm hai mắt lại, một tiếng xột xoạt, chăn đắp xốc lên, vị trí bên cạnh bị vùi xuống, một hơi thở không thể xem nhẹ đập vào mặt.
Thịch thịch thịch
Tim cô đập bất thường.
Hai người trong lúc nhất thời không nói gì, bầu không khí hài hoà khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Ân Diệc Phong cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã thấu hồng, thấp giọng hỏi, “Khó chịu sao?”
Âm thanh từ tính mang theo khàn khàn đặc thù của đàn ông, đặc biệt mê hoặc lòng người, Điền Tâm Niệm nghĩ cô nhất định là bị mê hoặc rồi, nếu không làm sao lại làm nũng vậy, “Ừm” một tiếng.
Thân thể Ân Diệc Phong cứng đờ, giọng cô yếu đuối mà nũng nịu như một con rắn chui vào trong lòng của anh, anh đưa ra cánh tay kéo cô vào trong lòng.