Trong gian phòng vẫn còn có rất nhiều người, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía Điền Tâm Niệm, cô tiến cũng không được thối cũng không xong, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.
Bên trong cô chỉ quen thuộc Lăng Hữu và Cố Tập, còn có hai người đã gặp ở hôn lễ, những người khác cô không có gì ấn tượng, chỉ có điều mọi người như đều biết cô, ánh mắt nhìn có mang theo giễu cợt như là chờ xem kịch vui.
Tay nhỏ bé mềm mại nắm thật chặc chốt cửa, trên mu bàn tay bởi vì dùng sức quá độ gân xanh đều nổi lên, đột nhiên cô thật hận Ân Diệc Phong, vì sao để cô rơi tình cảnh chật vật như vậy, nếu như đã mang người phụ nữ khác đến rồi cần gì mang cô đi theo, chẳng lẽ anh không thể vì người khác suy nghĩ một chút sao!
Người phụ nữ trên người Ân Diệc Phong cũng đã nhận ra trong phòng không bình thường yên lặng, nghi ngờ quay đầu lại, khi thấy Điền Tâm Niệm đứng ở cửa chỉ là sửng sốt, tiếp theo với cô cười cười, đứng lên khỏi người của Ân Diệc Phong ngồi xuống nhưng vẫn là dán chặt cánh tay của anh, mà Ân Diệc Phong trước sau vẫn nhắm mắt lại đầu tựa ở trên ghế sa lon, chau mày, như thể hết thảy chung quanh không có liên quan đến anh.
Điền Tâm Niệm nhận ra người phụ nữ kia là Mạn Địch ở buổi tiệc rượu.
Cố Tập lúc này đứng lên kéo Điền Tâm Niệm vào trong phòng, “Chị sao giờ mới đến, một mình em buồn bực muốn chết này.”
Cô biết Cố Tập là đang giúp cô giải vây, Lăng Hữu cũng đẩy cô nàng mặc trang phục thỏ ngồi ở trên đùi anh ra vỗ vị trí bên cạnh, vô lại cười, “Chị dâu qua đây ngồi nè.”
Cô đi tới, hai người đàn ông ngồi ở đầu khác của ghế sa lon giơ giơ chén rượu, cũng kêu một tiếng “Chị dâu”, hai người kia Điền Tâm Niệm nhận biết, là quan hệ anh em rất tốt giống như Lăng Hữu cùng Ân Diệc Phong ở hôm hôn lễ, một người tên là Bùi Tuấn một người tên là Liên Thần.
Cô biết ơn mà lễ phép cười cười, cô biết bọn họ chào hỏi với cô đó là công nhận cô, quả nhiên những người lúc nãy dùng ánh mắt châm chọc khinh bỉ nhìn cô cũng thay đổi, cho dù vẫn còn coi thường cô, cũng quay mặt không nhìn tới cô.
Cô mới vừa ngồi xuống kế bên Lăng Hữu, chợt nghe Mạn Địch nói rằng, “Cậu Lăng thật là, em tới lâu như vậy cũng không có nghe anh nói nhường chỗ để em ngồi cạnh anh, thực sự là sự nể mặt lớn cho cô Điền nha.” Cô nói thân thể dính vào trên cánh tay của Ân Diệc Phong, đầu thân mật gối lên trên bả vai của anh, đây là cô đang nói cho Điền Tâm Niệm cô cùng bọn họ những người này đều rất quen.
Lăng Hữu vô lại mười phần cười, đối với cô ngoắc ngón tay, “Anh đã sớm muốn cùng em làm, em có muốn thử xem hay không, bảo đảm em sẽ phê vô cùng.”
Lăng Hữu nói tràn đầy sỉ nhục, chung quanh vài người đều nghe ra, Mạn Địch lại như là không có nghe được, có chút giận dữ liếc anh hắn một cái, quay qua người đàn ông bên cạnh làm nũng, “Diệc Phong, anh xem cậu Lăng bắt nạt em kìa.”
Cố Tập ở một bên cười nhạo, vỗ vai Điền Tâm Niệm hỏi, “Này, chị có hay không ngửi được một mùi gì khai không, xông chết em.”
Sắc mặt của Mạn Địch đột nhiên trở nên xấu xí, hung ác nhìn Cố Tập, nhưng cô ta là vợ trước của người nào đó, ngữ khí này cô tạm thời nuốt.
Điền Tâm Niệm lắc đầu, không muốn xen vào, Cố Tập còn nói, “Một mùi khai còn kèm theo còn kèm theo một … Mùi thúi lợn giống, thực sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Cô vừa nói vừa bay đến ngồi ở bên người Điền Tâm Niệm Lăng Hữu, tràn đầy ngụ ý.
Lăng Hữu không thèm để ý phe phẩy chén rượu, “Có vài người ngoài sáng lẳng lơ, có vài người trong tối lẳng lơ, kết hôn rồi mà còn ở ngoài lăng nhăng, thầm am hiểu tâm tình, nhưng tôi thà rằng chọn người phụ nữ quang minh chính đại lẳng lơ, dù sao vẫn sẽ không bị đội nón xanh còn không biết.”
Cố Tập nghe xong lời của anh, sắc mặt trắng nhợt, “Ai đang đánh rắm vậy, mình ở bên ngoài vụng trộm làm cho cả người khai, có phải không nhận ra bệnh thì vẫn chưa nhất định hay không.”