Lăng Hữu đánh giá tướng mạo Lý tổng, như có chuyện lạ gật đầu, “A, tôi nghĩ nếu ông bị nổi đầy mụn, nói không chừng càng giống như người, ai, tôi không phải nói ông không phải người nha, tôi là đang nói ông không có mùi người, ai, cũng không đúng, tôi là đang nghĩ trên người ông dính mùi súc sinh, ai, hình như cũng không đúng.”
“Đủ rồi! Lăng Hữu, mày dám chửi tao hả, lúc ông mày ra đời, mày vẫn còn ngậm núm vú cao su mặc tả, dù cho ba mày Lăng Tả cũng phải nhún nhường tao ba phần, gặp tao trên đường mày cũng phải theo vai vế phải gọi tao một tiếng là Chú Lý.” Lý tổng dùng sức hất ra tay của Lăng Hữu, nhìn anh vẻ mặt vô lại vô tội, nhưng rất dùng sức, chỉ thấy một vòng màu tím đậm dấu ngón tay trên cổ tay ông.
Lăng Hữu nguấy nguấy cái lỗ tai, anh ghét nhất bị người khác so vai vế cái gì với anh, một đám lão già, cậy già lên mặt, “Tôi nói chú Lý tức giận gì dữ thế, mọi người đều nói người càng già thì càng không thích người khác xưng ông già với mình, chú nói chú một chân gần sắp vào quan tài rồi, còn tính toán như vậy, đừng nói là chú, tôi gọi ông nội luôn còn được.”
Hai tay Lăng Hữu để vào túi quần, một bộ dạng cà lơ phất phơ, một mình anh đứng giữa bọn Lý tổng hơn hai mươi người, hướng về phía dao nhỏ sáng loáng lại không có chút nào sợ hãi, sự gan dạ sáng suốt này khiến cho người kính nể không thôi.
“Mày! Hừ!” Lý tổng bị anh cãi lại á khẩu không trả lời được, Lăng gia là trùm mafia, Lăng Tả lúc sinh nhật mười tám tuổi của Lăng Hữu đã đem Lăng môn hoàn toàn giao cho Lăng Hữu quản lý, một mình cùng vợ đi du lịch khắp nơi, mặc dù Lăng Hữu còn trẻ nhưng tác phong vẫn luôn là thủ đoạn độc ác, lòng dạ ác độc lạnh lùng, nhưng mà ông thấy vẫn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, chẳng bao giờ để vào trong mắt.
Lăng Hữu nhàn hạ xoay người, giống như vô tình đánh giá xung quanh những người cầm dao nhỏ, rõ ràng trong mắt không có chút nào ý, lại làm cho bọn họ cả người run, toàn thân phủ đầy ớn lạnh.
Anh liền đứng vững trước mặt của Điền Tâm Niệm, ba người liên tục rút lui, ngay cả đao trên tay đều rớt xuống đất.
Mặt của Lăng Hữu vốn không chút biểu tình khi thấy cô quần áo xốc xếch thì mặt đã lộ vẻ lạnh lẻo, khi thấy tay của cô máu tươi nhễ nhại thì đã đầy tức giận.
Lập tức cỡi ra áo khoác của mình khoác lên trên người cô, xé xuống miếng vải trên áo sơ mi băng bó cho cô, vẻ mặt biểu tình áo não oán giận, “Thôi xong rồi, anh hai mà biết chị bị thương, em còn ở hiện trường, chắc anh ấy đánh em chết.”
Điền Tâm Niệm sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, thấy anh thay đổi quá nhanh, sau đó mới biết được mình đã an toàn, “Cứu tôi.”
Nhìn cô là thật bị sợ hãi, trong mắt lóe lên Lăng Hữu tàn nhẫn ác độc, đỡ bả vai của cô đi tới phía trước, Lý tổng rống giận, “Đứng lại cho tao!”
Lăng Hữu liếc xéo, trên mặt vẻ vô lại ngày thường đã biến mất, hoàn toàn là một bộ dạng tàn nhẫn, hình như trong mắt đều có thể bắn ra dao nhỏ.
Lý tổng híp mắt suy nghĩ, “Mày cũng đừng trách tao không nể mặt mày, nể mặt tao và Lăng Tả quen biết nhiều năm, để con điếm đó lại đây, tao sẽ để bọn họ đi, bằng không, đừng hòng muốn rời đi.”
Khóe miệng Lăng Hữu nhếch lên, dùng cái loại ánh mắt ý nghĩ hão huyền nhìn ông, châm chọc nói, “Nếu như tôi nói không thì sao, chú muốn cái quái gì trên người chị dâu tôi, từ trên người tôi đoạt lấy này.”
“Lăng Hữu, mày đừng tưởng tao không dám!” Lý tổng giơ đao chỉ anh, chuyện này thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ, không muốn dễ dàng buông tha cô, không muốn mất mặt, cũng không muốn xích mích với Lăng môn.
Lăng Hữu cười lạnh, ngón trỏ hướng về phía ông chỉ một cái, anh hận nhất người khác dùng đao chỉ vào mình, khoản nợ này còn có khoản nợ Điền Tâm Niệm, anh đều nhớ kỹ.