Ngồi xe đi ra hướng làng chài cũng mất hơn ba tiếng, nắng chói chang hắt lên mặt biển phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh kỳ dịu.
Than Chí Bằng đảm nhận việc làm tài xế, ngồi ở ghế lái phụ là Dục Minh đôi lúc hay len lén quan sát biểu tình của Lâm Diệp.
Cô ngồi ở phía sau, cửa sổ mở một nữa để gió bên ngoài thổi vào, tóc mái bay bay lộ ra đường nét gương mặt nghiêm nghị.
Bao phủ lên thân ảnh là sự đơn độc, mãi cũng không thấy cô chợp mắt hay buồn ngủ.
Quen biết đã lâu nên tính khí Lâm Diệp mọi người đều hiểu, cô rất dễ buồn ngủ nhưng sẽ không mất tập trung.
Chỉ cần là chuyện khiến tâm trí bình lặng, Lâm Diệp cũng không ngại làm nó ngay trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này thì khác, đôi mắt kia xa xăm, đồng tử nhỏ mang nét suy tư kín đáo.
Giống như một cô nhím, Lâm Diệp khóa mình lại chẳng để ai đọc hiểu được rốt cuộc là chính cô đang ấp ủ điều gì, liệu thân thể nhỏ kia có chịu được thêm sóng gió.
Dục Minh nhìn gương chiếu hậu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Tiểu Diệp! Hay là ngủ một lúc đi! Sắc mặt cô không tốt!"
Lâm Diệp đưa mắt nhìn Dục Minh, qua gương cô thấy Than Chí Bằng phụ họa gật đầu.
"Tôi không sao! Mọi người mệt, có thể nghỉ ngơi."
Nói xong Lâm Diệp nhìn sang Than Chí Bằng: "Đội trưởng Than, anh đưa xe tôi giúp anh lái!"
"Không...!Không cần đâu chị dâu!"
Lâm Diệp không nói gì, ngầm đồng ý.
Việc Than Chí Bằng đảm nhận chức vụ đội trưởng đội trọng án cũng không có gì lạ, anh ta vừa đổi công tác về thành phố, nhưng bởi vì là người mới nếu muốn làm đội trưởng văn phòng cũng phải có chút công lao.
Vừa vặn, vụ án này tính thời gian thì không dài không ngắn, anh ta đảm nhận có khi cũng sẽ có chút lợi lộc.
Than Chí Bằng là người ham dễ bỏ khó, nghe đến chuyện phía đội người cũ sẽ nhận hết trách nhiệm, khen thưởng phát sinh sẽ dành cho đội người mới.
Than Chí Bằng vui đến mức hận không thể một đêm bay đến nhận nhiệm vụ.
Kết quả công văn đưa xuống, ký tên đóng dấu xong mới nhìn thấy tên Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp, Than Chí Bằng muốn khóc cũng không dám khóc.
Lâm Diệp không thể ngủ, cũng không có tâm trạng đi ngủ.
Cả đêm qua cô không chợp mắt, căn bản cơ thể đã không chịu đựng nổi.
Cứ nghĩ đến cảnh Lục Hàn Thuyên cả người đầy máu, cô dù có gọi thế nào anh cũng không đáp lời khiến Lâm Diệp sợ hãi không dám nhắm mắt.
Phía Lục Hàn Thuyên chẳng khác nào con sói bị nhốt, miệng và cổ họng bị bỏng nặng khiến anh không thể nói thêm lời nào, có điều hai mắt anh kiên định không xê dịch, không sợ hãi cũng không lo lắng.
Trong cuộc sống này anh đã sống quá đủ để hiểu rõ những vấn đề của con người, có vay có trả là điều hiển nhiên.
Nếu như anh chết, đây cứ xem như là thiếu thốn mà Lục Hàn Thuyên nợ Triều Dương và Dương Yến.
Nếu như anh không chết, Lâm Diệp có thể cứu thoát anh vậy xem như Triều Dương đã đến lúc trả giá cho mọi lỗi lầm mình gây ra.
Triều Dương mang một cái kim tiêm đi đến bên cạnh Lục Hàn Thuyên, ánh mắt hắn độc ác đa nghi, những tình cảm xưa cũ mà hắn và Lục Hàn Thuyên từng anh em sống chết cũng thay bằng hận thù.
Anh không oán trách cũng bởi vì anh thật sự cảm thấy có lỗi với Dương Yến, dù vô tình hay là gì đi nữa thì chuyện năm xưa cũng đã cướp đi một Triều Dương chính trực.
Khi kim tiêm lạnh lẽo đi vào cổ tay, Lục Hàn Thuyên cảm nhận được sự đau đớn và bi thương.
"Anh biết đây là gì không?" Triều Dương nhìn Lục Hàn Thuyên, hai người đối mắt nhau nhưng lại bày ra hai loại cảm xúc khác nhau.
Lục Hàn Thuyên không nói, chỉ lặng lẽ như một xác chết.
Thâm tâm anh hiểu rõ người bạn thân này đã từng đánh mất những gì, cũng biết được nỗi đau kia đã để lại vết thương sâu sắc không lành lặn.
Triều Dương đột nhiên kêu a một tiếng, cả gương mặt ngập trong nét cười rồi hắn bật cười ha hả rút mạnh đầu kim tiêm đang ghim trong da thịt Lục Hàn Thuyên ra, ý tứ mỉa mai: "Tôi quên mất anh bây giờ chẳng khác nào một kẻ tàn phế!"
Không cảm nhận được gì từ những thứ nguy hiểm được đưa vào cơ thể, Lục Hàn Thuyên vẫn im lặng nhịn xuống mọi cảm xúc tiêu cực chực chờ.
Triều Dương xoay người đi đến sofa, khi hắn đem thân thể thả xuống lớp da cứng cáp của ghế mới cất giọng giải thích: "Tôi sẽ không để anh chết một cách dễ dàng.
Năm đó Dương Yến đã rất khó khăn, tôi cũng sẽ để mỗi ngày còn lại của anh vất vả, cách ba mươi phút tôi sẽ tiêm cho anh một lần.
Nhưng..."
Ánh mắt hắn hướng về Lục Hàn Thuyên chưa bao giờ thay đổi, cả những cảm xúc nguyên thủy nhất cũng chưa từng lung lay: "...!Cơ thể anh có chịu được hay không, tôi không thể nói trước!"
Lục Hàn Thuyên nằm trên giường, tay chân bị trói, nhìn theo Triều Dương chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
Dù có là đội trưởng đội cảnh sát, Lục Hàn Thuyên trong giờ phút này cũng lực bất tòng tâm.
Ngoài việc chờ đợi Lâm Diệp tìm đến, nếu không hi vọng cuối cùng của anh cũng không có.
Nơi này là nơi nào, hoàn toàn không thể nhìn rõ thông qua cái ô nhỏ trên cao kia, hắn ta đã tiêm thứ gì vào người mình Lục Hàn Thuyên cũng không biết, chưa kể hắn còn trói anh lại, ăn uống đều không đến lượt anh động tay.
Nhưng bụng dưới anh khó chịu, Lục Hàn Thuyên nghiêng đầu nhìn bàn trà cách đó không xa, để ý xem Triều Dương có thể bỏ lại thứ gì.
Kết quả, hắn không để lại thứ gì.
Mùi hôi thối kỳ lạ vẫn cứ xộc vào mũi, mang theo cái rợn người mà chính ai khi ngửi thấy cũng phát khiếp.
Dây xích sắc kêu lên khi va chạm vào thành giường, Lục Hàn Thuyên rõ ràng bụng dưới của anh ngày một căng ra, có thứ gì đó trong thân thể trực trào, nhưng đây là nơi anh không thể vứt bỏ lòng tự tôn của mình, càng không thể khiến mình trở thành một tên xấu hổ.
Đã một ngày một đêm, người bình thường cũng không nhịn vệ sinh lâu như vậy huống hồ là Lục Hàn Thuyên, Triều Dương ban nảy còn tiêm thứ gì đó vào người anh, kết quả trước mắt thì không có, nhưng cứ cách nữa tiếng hắn sẽ tiêm thêm một lần? Thứ đó có ảnh hưởng gì hay không?.