Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi máy bay cất cánh, Thích Thời An nhận được tin nhắn của Chương Dĩ Minh. Trong vòng ba ngày, công ty sẽ chính thức đưa ra hợp đồng, sau khi Thẩm Đa Ý ký tên sẽ trở thành một phần của Minh An.
Anh thỏa mãn thắt chặt dây an toàn, sau đó trùm chăn lên chuẩn bị ngủ đến lúc tới Berlin.
Mới vừa nhắm mắt, Chương Dĩ Minh lại nhắn tới một tin: “Cậu với cậu ấy có quan hệ gì?”
Thích Thời An trả lời: “Anh em của tôi.”
“Không phải chứ, sao chưa từng nghe cậu nhắc tới, là anh em của cậu thật à?” Chương Dĩ Minh không tin lắm.
Cuối cùng trước lúc tắt máy, Thích Thời An trả lời: “Người trong bốn bể đều là anh em của tôi cả.”
Cảm giác chao đảo kéo tới, máy bay cất cánh, khoang thương gia rất an tĩnh, hình như đều ngủ hết rồi. Thích Thời An quay đầu đi, đôi mắt khép hờ nhìn ra ngoài cửa sổ, có rất nhiều người đều thích ngắm mây ở trên máy bay, nhưng anh lại là một ngoại lệ.
Mây trôi lơ lửng, hư vô không nắm được không sờ được, cảm thấy càng ngắm càng phiền muộn.
Thích Thời An có hơi buồn bực nghĩ, anh và Thẩm Đa Ý là quan hệ gì nhỉ?
Đủ loại lý do, muôn dạng viện cớ, thêm chỗ này bớt chỗ kia, cuối cùng che che đậy đậy kiểu gì cũng không đạt đến mức “người yêu cũ.”
“Haiz, còn rầu hơn cả ngắm mây nữa.” Thích Thời An hoàn toàn nhắm hai mắt lại, anh cảm thấy đi ngủ vẫn thực tế hơn.
Phỏng vấn kết thúc, Thẩm Đa Ý được Annie dẫn đi tham quan các phòng ban trong công ty, nhưng lúc chạy qua tầng ba mươi thang máy không dừng lại, Annie giải thích: “Thích tiên sinh và Chương tiên sinh là cộng sự cao cấp của Minh An, tầng ba mươi chính là phòng làm việc và phòng nghỉ của Thích tiên sinh, ngài ấy rất thích gọi người tới họp, mấy phòng ban khác cũng có phòng làm việc nhỏ của Thích tiên sinh nữa. Đúng rồi, Thích tiên sinh còn là dân chơi chứng khoán cao cấp nữa đó, gần đây ngài ấy thường ở bên phòng ngoại tệ.”
Thẩm Đa Ý ghi nhớ từng việc, hỏi: “Không cần tới chào hỏi Thích tiên sinh sao?”
“Tới tuần sau mới được.” Annie trả lời, “Sáng nay Thích tiên sinh đã đi công tác ở Berlin rồi, phải một tuần sau mới về.”
Đại khái đi dạo quanh các phòng ban trong công ty một lượt, chỉ cần đợi ký hợp đồng nữa là được. Thẩm Đa Ý lái xe về nhà, nửa đường nhớ lại không biết Mạnh Lương đã biết cậu đổi công ty chưa nữa.
“Mạnh Lương, là anh, hôm nay em có bận không?”
Mạnh Lương nói qua điện thoại: “Cũng tàm tạm, buổi sáng em họp với quản lý của bộ phận bảo hiểm ngân hàng, rất thuận lợi, cuộc họp cũng kết thúc sớm. Đàn anh, có phải là anh phỏng vấn thành công rồi không?”
“Không, bị loại.” Thẩm Đa Ý đi qua siêu thị thì dừng lại, “Nhưng lại thành công ở một công ty khác, tài chính Minh An, em biết không?”
Mạnh Lương lên giọng: “Minh An trong ngành tài chính rất nổi tiếng đó, có lần em đi ăn cùng tổng giám đốc, nghe nói ông chủ của họ ở bên ngoài nổi tiếng đào hoa, tin đồn rất nhiều.”
Thẩm Đa Ý không thích bát quái, hơn nữa cũng không biết “ông chủ kia” cụ thể là nói về Thích tiên sinh hay là Chương tiên sinh, sau khi dừng xe liền nói: “Anh muốn mua thức ăn về chúc mừng với ông cụ ở nhà, em có tới ăn ké không?”
“Vậy chắc chắn phải đến rồi, em làm trợ thủ cho anh.” Mạnh Lương trả lời.
Thẩm Đa Ý từ lúc đi học cho tới lúc đi làm, nhân duyên luôn không tệ, nhưng không có bạn bè quá thân thiết, bởi vì cậu rất kiệm lời, cũng không thích kể về một số chuyện trong nhà, rất nhiều lúc có cảm giác xa cách với người khác. Thật ra cậu có một người bạn thân cùng lớn lên ở hẻm Lá Thu, nhưng công việc của mọi người đều rất bận, không phải lễ tết thì rất ít khi liên lạc. Mạnh Lương thì giống như em trai của cậu vậy, từ lúc vào đại học cho tới lúc mới bước chân vào xã hội, hai người chơi khá thân, cậu cũng từng giới thiệu bạn gái cho Mạnh Lương, nhưng không thành công.
Ông Thẩm đeo kính lão xem bản tin thời sự, hai người trẻ tuổi ở dưới bếp lo liệu cơm tối, Thẩm Đa Ý rất rành nấu ăn, để tránh bị chảy nước mắt đều ngẩng mặt cắt hành, cậu vừa cắt hành vừa nhớ lại: “Thư ký hôm nay dẫn anh đi tham quan công ty rất đẹp, rất hào phóng, chờ tới lúc thân hơn một chút anh sẽ xem thử cô ấy còn độc thân hay không.”
“Lại muốn giới thiệu cho em hả? Anh cũng quá lo lắng cho em rồi đó.” Mạnh Lương liếc nhìn phòng khách, nói thầm: “Đàn anh, anh nên suy nghĩ về hạnh phúc cả đời của mình chút đi, ông nội không thúc giục anh sao?”
Thẩm Đa Ý lắc đầu: “Giục chứ, nhưng anh nghe tai trái rồi lại ra tai phải. Lát nữa ăn cơm, nếu có thể thì em tuyệt đối đừng nhắc đến đề tài nhạy cảm này nha.”
Mạnh Lương rất nghe lời, tới bữa liền vùi đầu tận lực ăn, ăn xong mới bắt đầu nói chuyện. Hai người nói từ việc quản lý của bộ phận Bảo hiểm ngân hàng hai mặt như thế nào, cho đến tương lai của sản phẩm bảo hiểm nhân thọ mới ra sao, nội dung của cuộc đối thoại như kinh thánh vậy, ông Thẩm nghe đến mức ngứa tai.
“Đúng rồi, để em kể cho anh nghe về ông chủ mới của anh.” Mạnh Lương nói, “Ông chủ của Minh An rất ăn chơi, thường xuyên tới câu lạc bộ, đi massage, quan trọng là mỗi lần đều dẫn theo một người bầu bạn khác nhau, có người mẫu, có ngôi sao, nghề gì cũng có, thần kỳ nhất chính là ——”
Thẩm Đa Ý ôm gối dựa: “Đừng thừa nước đục thả câu được không.”
Mạnh Lương hạ giọng: “Thần kỳ nhất chính là, hôm nay tới câu lạc bộ vừa mang theo bạn gái, ngày mai đi massage lại mang theo bạn trai, thật sự là nam nữ gì cũng không tha.”
Tin đồn luôn luôn là kiểu phóng đại rồi truyền tai nhau, cho nên Thẩm Đa Ý không có ý định tin vào những cái đó, chỉ coi như nghe chuyện cười sau bữa cơm. Nhưng cậu cũng không phải là không tin chút nào, không có lửa thì làm sao có khói chứ, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, chỉ có điều cậu vẫn không biết vị ông chủ nào lại phóng túng như vậy.
Hai ngày sau, khi đã chính thức đi làm, có lẽ cậu sẽ đoán được.
Bộ phận pháp chế đã chuẩn bị xong bản thỏa thuận và hợp đồng cần ký tên, Thẩm Đa Ý ngồi trên sô-pha uống xong một ly cà phê vẫn chưa thấy bóng dáng của ông chủ đâu. Ly cà phê thứ hai rót đầy, Chương Dĩ Minh mới lững thững đến muộn.
“Xin lỗi, bởi vì lý do cá nhân của tôi mà bắt cậu phải đợi lâu rồi.”
Mùi nước khử trùng quẩn quanh chóp mũi Thẩm Đa Ý, cậu đẩy hợp đồng lên trước mặt đối phương: “Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Chương Dĩ Minh ký tên đóng dấu, nói: “Hôm qua bạn gái xảy ra tai nạn giao thông phải vào bệnh viện, tôi thực sự không thể rời đi được, phải chạy tới chạy lui giữa cục cảnh sát và bệnh viện, thậm chí còn chẳng ngủ được nữa.”
Thẩm Đa Ý an ủi nói: “Người không sao là tốt rồi, vậy tôi không gây trở ngại cho công việc của ngài nữa. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, buổi trưa muốn mời đồng nghiệp phòng tư vấn đi ăn, ngài nếu rảnh thì cùng đi nhé.”
Chương Dĩ Minh suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy dân đi làm ăn cơm trưa có thể đưa vào mười sự kiện buồn chán nhất, liền nhìn thì giống như đề nghị, thực ra lại là đang ra lệnh: “Buổi tối tổ chức một bữa tiệc chào mừng nhé, hai ngày nay Annie không cần sắp xếp công việc cho ông chủ, vậy để cô ấy thu xếp đi.”
Thẩm Đa Ý nghi ngờ hỏi: “Bạn gái ngài không phải xảy ra tai nạn sao, liệu có làm lỡ thời gian của ngài không?”
“Không đâu ….” Chương Dĩ Minh quên mất chuyện này, “Thân thể cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi, tôi gọi cô ấy đi cùng, vừa hay thả lỏng thư giãn một chút.”
Rời khỏi văn phòng về bộ phận tư vấn, Thẩm Đa Ý liền không nhịn được ở trong lòng đưa ra đáp án, vị Chương tiên sinh này rất lo lắng cho bạn gái của mình, chắc không phải là hoa hoa công tử trong lời Mạnh Lương nói, vậy thì chỉ có thể là vị Thích tiên sinh khác thôi.
“Hắt xì!”
Thích Thời An ở Berlin của nước Đức xa xôi dùng hết sức hắt hơi một cái, họp hành liên tục mấy ngày nay khiến anh có chút thở không nổi, hơn nữa còn bị lệch múi giờ, khiến anh cảm thấy trạng thái không được tốt lắm.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, thậm chí còn không kịp chờ cà phê nguội đi, anh nhận điều khiển từ xa, chuyển sang một trang mới, tiếp tục cuộc họp: “Đức mới ban hành chính sách về việc thành lập công ty liên doanh, như vậy cổ phiếu trong khu vực FTA – Trung – Đức rất có khả năng được đón nhận từ nhiều thị trường.”
Cà phê chưa kịp nguội cuối cùng cũng trở nên lạnh ngắt, Thích Thời An miệng khô lưỡi khô, anh chủ động đưa tay phải ra, muốn nhanh chấm dứt tiếng vỗ tay xung quanh. Lúc này đáng sợ nhất, chính là bỗng nhiên có đồng nghiệp qua đây tiếp tục thảo luận cùng mình, mà anh chỉ muốn uống hết ly cà phê kia để thấm giọng, sau đó không ngừng không nghỉ mà về khách sạn đi ngủ thôi.
“Thời An, ngày mai cùng nhau tụ tập chứ?”
Trong cuộc họp sẽ bàn về chính sách và xu thế thị trường ở bên ngoài, còn những tin tức thú vị và bát quái đều phải đặt trên bàn cơm để tán dóc. Người hỏi chính là một vị bạn học cũ, Thích Thời An vuốt vuốt cà-vạt, bất đắc dĩ cười: “Để tôi ngủ vài tiếng đi, hơn nữa tôi đã đặt vé tới Munich rồi.”
(Thành phố Munich là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg. Hàng năm, Munich là nơi tổ chức lễ hội bia Oktoberfest lớn nhất thế giới thu hút hàng triệu lượt du khách đến tham quan. Munich cũng là một trong những điểm đến nổi tiếng của du lịch Đức nói riêng và du lịch Châu Âu nói chung. Munich là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất ở Đức.)
Thích Thời An lái xe tới khách sạn, một lòng hướng về trên chiếc giường. Tắm xong, vừa dính lên gối, mắt đã hoàn toàn không mở ra được nữa, sau đó trong thoáng chốc anh lại nằm mơ.
Mơ thấy lúc anh đi công tác về, thang máy mở ra, anh nhìn thấy Thẩm Đa Ý đứng bên ngoài. Ánh mắt Thẩm Đa Ý không hề ôn nhu, trợn mắt nhìn anh chớp mắt liền quay người bỏ chạy.
Bên ngoài không biết là đêm hay là ngày, rèm cửa sổ dày nặng giống như dựng thêm cho căn phòng một bức tường, Thích Thời An nằm ngủ say ở trên giường, vùng xung quanh lông mày không có chút vẻ hòa nhã nào.
Giấc ngủ này kéo dài quá lâu, hoàn toàn bỏ lỡ bữa liên hoan cùng bạn học cũ, may mà có đặt đồng hồ báo thức, nếu không có lẽ cũng sẽ lỡ mất tàu hỏa.
Thích Thời An đổi lại quần áo thường ngày chuẩn bị xuất phát, trước khi đi còn gọi điện thoại cho Chương Dĩ Minh, sau khi kết nối rất tiết kiệm thời gian mà hỏi: “Ký hợp đồng với Thẩm Đa Ý chưa?”
“Ký rồi, cậu ấy đã chính thức đi làm rồi.” Chương Dĩ Minh nhìn đồng hồ, “Còn năm phút nữa là chính thức tan tầm, buổi tối anh muốn mở một bữa tiệc chào mừng cho cậu ấy.”
Ấn đường Thích Thời An nảy một cái: “Làm cái méo gì, anh đừng có phá đám.”
Chương Dĩ Minh lập tức cười: “Lại còn chửi thề, người ta cũng không phải là nhân viên nhỏ, công ty muốn bày tỏ chút thành ý thì sao nào? Nhưng anh đang phân vân có nên gọi thêm vài người đẹp đi cùng không đây, nhìn cậu ấy văn nhã như vậy, không biết có thể chơi tới bến hay không.”
“Không thể, anh gọi đám người đó tới vây quanh anh cũng không sao, nhưng tránh xa em ấy ra.” Thích Thời An làm thủ tục trả phòng, “Còn nữa, chủ nhiệm Vương của phòng giao dịch chứng khoán đi công tác về rồi, tôi nghĩ anh nên đi ăn với ông ấy đi.”
Cúp điện thoại xong thì cũng vừa lúc đi đến đại sảnh của khách sạn, Thích Thời An nhìn mặt sàn phản chiếu ánh sáng và đèn treo tạo hình phức tạp, còn cả chiếc ghế sô-pha bên cạnh cửa xoay tròn và lọ hoa dưới sàn nhà nữa, khó mà không nhớ tới khách sạn Quốc Tân cũ ở Bắc Kinh.
Nhân lúc điện thoại còn sáng, anh nhấn số của thư ký.
Hai phút cuối cùng trước lúc tan tầm, Thẩm Đa Ý nhận được tin nhắn báo không tới tham gia tiệc chào mừng của Chương Dĩ Minh, thật ra trong lòng cậu rất mừng, bởi vì xã giao với ông chủ rất mệt. Mặc dù giao tiếp với bất cứ ai trong xã hội này cũng đều mệt mỏi, nhưng nếu xem đồng nghiệp như là đồng đội trong tập thể, cảm giác xã giao sẽ giảm bớt đi một chút, sẽ dễ ở chung hơn nhiều.
Thẩm Đa Ý thu dọn một số quyển tài liệu trên bàn, nhân tiện ghi bản tóm tắt công việc của ngày mai, lúc này Annie gõ cửa đi vào, hỏi: “Anh chuẩn bị tan tầm chưa?”
“Không vội, tôi vẫn đang viết bản tóm tắt công việc.” Thư ký của ông chủ sẽ không vô duyên vô cớ mà tới tìm mình, Thẩm Đa Ý hiểu: “Có phải Thích tiên sinh có việc gì cần dặn dò tôi không?”
Annie ngại ngùng cười: “Thích tiên sinh muốn anh làm một bản báo cáo phân tích về xu hướng phát triển của ngoại tệ.”
Thẩm Đa Ý tiện tay chép lại: “Còn có nội dung gì khác không?”
“Hết rồi, Thích tiên sinh nói anh có thể gửi cho ngài ấy vào sáng ngày mai.”nụ cười của Annie càng thêm có lỗi, “Thời gian khá gấp, anh có thể dùng số liệu ở phòng lưu trữ hồ sơ của công ty, vất vả cho anh rồi.”
Bốn chữ cuối cùng khiến Thẩm Đa Ý có loại cảm giác như giáo viên nhân dân, cửa văn phòng đóng lại, cậu vừa nhìn vào đề mục được ghi lại vừa suy nghĩ. Yêu cầu chung chung, thậm chí khó mà cân nhắc được, so với việc khảo sát trình độ của cậu, thì càng giống như ép buộc tìm chút chuyện cho cậu làm hơn, hơn nữa còn keo kiệt cho rất ít thời gian nữa.
Tiệc chào mừng bị nhỡ trong tiếng thở dài của các đồng nghiệp, Thẩm Đa Ý theo kế hoạch ban đầu mời mọi người ăn bữa cơm, sau đó liền chạy về công ty tăng ca. Phòng lưu trữ hồ sơ có rất ít người tới, nhiệt độ thấp hơn một chút so với các tầng khác, cậu rót một ly trà xanh để nâng cao tinh thần, trước khi bắt đầu thì nhận được tin nhắn của Annie.
“Thích tiên sinh nói có vấn đề gì thì có thể hỏi ngài ấy.”
Công ty có ba ngành cổ phiếu, đầu tư ngắn hạn, đầu tư ngoại tệ, ngoại tệ phức tạp hơn hai cái trước nhiều, Thẩm Đa Ý điều tra số liệu làm phân tích so sánh, cậu là chuyên viên định phí cao cấp, giỏi nhất là tính toán sự thay đổi của các loại chuyện không chắc chắn, dự đoán tình hình và những tổn thất không thể nhìn thấy được.
Mười một giờ đêm, ly trà xanh đã thấy đáy, cậu gửi bức email đầu tiên cho Thích Thời An.
“Xin chào Thích tiên sinh, tôi là Thẩm Đa Ý.” Thích Thời An đứng trước quảng trường Đức Mẹ cho chim ăn, đút được một nửa lại nhìn điện thoại vừa cười vừa đọc, “ …. Dự tính thị trường năm tới sẽ có sự giảm sút, ngân hàng trung ương sẽ cắt giảm lãi suất và đưa ra các biện pháp giúp đỡ theo từng giai đoạn.”
(Quảng trường Đức Mẹ (Marienplatz): là quảng trường trung tâm của Munich từ khi thành phố được Công tước Bayern là Heinrich Sư tử thành lập năm .)
Anh trả lời: “Em nghĩ nên làm thế nào để vượt qua khủng hoảng?”
Thẩm Đa Ý trả lời rất nhanh: “Đây không phải là quan điểm của tôi, mà là báo cáo phân tích được lấy từ số liệu của kho dữ liệu năm trước, quan điểm của tôi thì ngược lại. Hiện nay đất nước đang chú trọng đầu tư, hướng đi rất tốt, khả năng xuất hiện khủng hoảng không lớn lắm.”
Thích Thời An hỏi: “Cho nên em muốn nghe ý kiến của tôi?”
“Vâng.” Thẩm Đa Ý không nhịn được cười, nhẹ nhàng gõ câu trả lời: “Bởi vì bài báo cáo phân tích này là do ngài viết.”
Thích Thời An đứng giữa một bầy chim nhớ lại bài báo cáo mình viết hai năm trước, áo khoác bị gió thổi hơi phồng lên, cuối cùng thực sự không nhớ ra được, bèn trả lời: “Cho tôi biết quan điểm của em là được rồi, cái khác không cần để ý tới.”
Thẩm Đa Ý không trả lời, chăm chú tập trung vào công việc trước mắt, bận rộn đến rạng sáng mới hoàn thành được một phần ba. Lá trà trong ly xếp chồng lên nhau, cậu đứng dậy đi đổi nước, nhân tiện vận động đôi vai bị tê do ngồi quá lâu.
Lúc quay lại văn phòng, lại có một email chưa đọc được gửi tới.
“Tặng em một bức ảnh quán bán hạt dẻ rang ở đầu phố Munich, báo cáo đợi tôi về rồi nộp, nghỉ sớm một chút.”
Bức ảnh đẹp làm dịu đi cảm giác chua xót của đôi mắt, Thẩm Đa Ý nhớ tới hàng bán hạt dẻ rang ở gần nhà mình, có loại kích động muốn hối lộ ông chủ, nhưng nghĩ kĩ lại sợ đối phương cảm thấy mình keo kiệt.
Hai ngày sau máy bay hạ cánh, Thích Thời An đi công tác về, anh không trở về nhà, mà mang theo một túi lớn tới thẳng công ty.
Từ đại sảnh tầng một đến văn phòng tầng ba mươi, Annie vẫn chưa báo cáo xong công việc trong một tuần qua, văn kiện chất đống trên bàn làm việc như mấy tòa núi nhỏ, ẩn trong đó là ly cà phê bốc hơi nóng, nhìn giống như núi lửa.
Thích Thời An tiện tay để túi xuống đất, sau đó lấy ra một túi hạt dẻ rang, ném cho Annie mấy viên, nói: “Nếm thử đi, tôi đem về từ Munich, khó ăn cũng đừng thể hiện nói ra đó.”
Annie trả lời: “Lát nữa tôi lau son môi rồi sẽ ăn. Đúng rồi, tôi đã sớm báo trước cho các phòng ban hôm nay ngài trở về, ngài có muốn xác nhận thời gian mở hội nghị không?”
“Buổi chiều đi, buổi chiều dễ buồn ngủ, có thể giáo huấn người ta.” Thích Thời An dựa vào lưng ghế, tâm tư sớm đã bay đến bộ phận tư vấn, “Báo cáo của tổ trưởng Thẩm đã viết xong chưa?”
Không đợi Annie trả lời, anh lại đổi giọng: “Không cần hỏi, đừng giục cậu ấy.”
Báo cáo của Thẩm Đa Ý đã hoàn thành từ sớm, lúc này đang phân vân có nên đem cho Thích Thời An xem hay không, cậu lo đối phương bôn ba mệt nhọc, mới vừa xuống máy bay không có tâm trạng xử lý công việc. Hạt dẻ rang đường trong ngăn kéo tỏa mùi thơm ngát, sờ lên vẫn còn nóng, cậu mua ba túi, hai túi kia cho đồng nghiệp làm đồ ăn vặt rồi.
Nguội sẽ ăn không ngon, hay là đi đi.
Ba mươi tầng, y như số tầng ở trong nhà, Thẩm Đa Ý cầm bản báo cáo phân tích và hạt dẻ rang đường ra khỏi thang máy, tiếp đó cho Annie mấy viên. Annie vui vẻ nói: “Thật là khéo, Thích tiên sinh cũng cho tôi mấy viên, mùa này thích hợp để ăn hạt dẻ sao?”
Thẩm Đa Ý vui vẻ theo, cậu cảm thấy mua một túi hạt dẻ từ nước Đức về có hơi buồn cười, nhưng đi tới cửa cậu kiềm chế lại cảm xúc, chỉ mỉm cười một cách lễ phép.
Tay đang ký tên của Thích Thời An dừng lại, nghe thấy tiếng gõ cửa và một câu dễ nghe: “Thích tiên sinh.”
“Mời vào.”
Thẩm Đa Ý đẩy cửa bước vào, tự nhiên mà nhìn người đang ngồi sau bàn làm việc, đáng tiếc có một chồng văn kiện che khuất nên thấy không rõ lắm. Cậu từ từ đến gần, lúc đứng lại trước bàn đúng lúc đối phương cũng ngẩng đầu lên.
Chóp mi đuôi mắt, sống mũi khóe miệng, từng mảnh ký ức vụn vặt đã đóng mạng nhện hợp lại với nhau thêm lần nữa, đem những chuyện xưa cách đây nhiều năm dội xuống đầu, cùng với khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Mùi thơm của hai túi hạt dẻ rang hòa vào nhau, không khí đều bị mùi thơm ngọt này đốt cháy sạch sẽ, độ cong trên khóe miệng Thẩm Đa Ý biến mất, đôi mắt vốn mang theo ý cười rốt cuộc cũng chỉ còn lại ngạc nhiên.
Thích Thời An đậy nắp bút lại, đứng lên nói: “Xem ra em vẫn còn nhớ tôi.”
Ngón tay Thẩm Đa Ý buông lỏng, hạt dẻ rơi đầy xuống đất.
Thích Thời An vừa tham lam vừa ôn nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương: “Vẫn chưa tự giới thiệu bản thân nhỉ, tôi là Thích Thời An, cộng sự cao cấp ở đây.”
Chuyên viên định phí rất giỏi tính toán sự thay đổi của các tình huống không chắc chắn, Thẩm Đa Ý cũng hình thành suy nghĩ của nghề này, tất cả mọi thứ cậu đều tiến hành theo thứ tự, nhưng lúc Thích Thời An xuất hiện lần nữa lại là việc không chắc chắn mà cậu chưa từng nghĩ tới.
Không, thật ra cậu đã từng nghĩ tới, ở một khoảnh khắc nào đó trong những năm tháng này.