Án Trì Truy Xứ

chương 35: tử cảnh trùng trùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong bộ bạch y nho sinh trắng toát, Đường Thẩm chậm rãi rảo bước tiến vào đại đường Kim Diện môn. Sự xuất hiện bất ngờ của chàng khiến cho bọn hắc y nhân nhốn nháo hẳn lên, ngay cả Đổng Kiều Thiếu cũng bàng hoàng trước sự xuất hiện của Đường Thẩm.

Đường Thẩm dừng bước ngay ngưỡng của đại đường Kim Diện môn, chân diện của Đổng Kiều Thiếu căng thẳng cực độ khi nhìn Đường Thẩm. Trong khi bọn hắc y nhân bắt đầu rút binh khí hườm sẵn nơi tay.

Đường Thẩm nhìn Đổng Kiều Thiếu ôn nhu nói :

- Đổng tôn giá đừng quá khẩn trương như vậy.

Đổng Kiếu Thiếu gằn giọng nói :

- Ngươi lại định đến san bằng Kim Diện môn ư?

- Đúng là tại hạ luôn có ý niệm đó trong đầu nhưng lúc này thì không. Tại hạ vốn đã nhận án Kỳ Tử Vong. Muốn sống thì phải san bằng Kim Diện môn, nhưng lúc này tại hạ hoàn toàn không đem thêm mục đích đó tới đây.

- Thế ngươi đến Kim Diện môn với mục đích gì?

Đường Thẩm chấp tay sau lưng.

- Tại hạ và Môn chủ làm một cuộc trao đổi.

- Trao đổi gì?

- Mậu Thiên Thiên với mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi.

Đổng Kiều Thiếu mở to mắt hết cỡ nhìn Đương Thẩm. Lão vuốt râu rồi nói :

- Bổn Môn chủ có nghe nhầm không?

Đường Thẩm lắc đầu.

- Tại hạ nói rất rõ từng câu một, Đổng môn chủ không bao giờ nghe lầm.

- Chẳng nhẽ người mà Phùng Tử Hầu nói đến. Ngươi là người được Phùng Tử Hầu chọn đem Kim đồ đến đổi mạng với Mậu Thiên Thiên.

Đường Thẩm gật đầu.

- Không sai, nếu Thiên Thiên còn sống, Môn chủ sẽ có mảnh Kim đồ đó với một điều kiện rút lại án Kỳ Tử Vong đối với Thiên Thiên. Bằng như ngược lại với ý của tại hạ, vĩnh viễn các người chẳng bao giờ có được mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang.

Đường Thẩm đanh giọngnói :

- Ngay tại đây, tại hạ sẽ hủy mảnh Kim đồ.

- Đường Thẩm, ngươi nói thật đấy chứ?

- Một gia sư thì không nói hai lời cũng không ngoa ngôn.

- Đường Thẩm, ngươi làm ta quá bất ngờ.

- Sự đời luôn có những điều bất ngờ mà. Nếu không có bất ngờ thì không có gì thú vị trong cuộc đời này. Sao... Môn chủ đồng ý với tại hạ chứ?

Đổng Kiều Thiếu bối rối, vẻ lưỡng lự hiện lên trên mặt.

- Bổn Môn chủ... Ơ...

Đường Thẩm chau mày, chàng giả lả nói :

- Chẳng lẽ Thiên Thiên không có giá trị bằng mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang sao?

Chân diện Đường Thẩm đanh lại với vẻ tàn nhẫn lộ ra ngoài.

- Thiên Thiên...

Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng như sợ phải thốt ra ý của mình. Đổng Kiều Thiếu vuốt chòm râu đen nhánh rồi nói :

- Bổn Môn chủ không có quyền cải sửa án Kỳ Tử Vong.

- Vậy Môn chủ không phải là chủ nhân án Kỳ Tử Vong?

Đổng Kiều Thiếu im lặng không đáp lời chàng.

“Cạch...”

Cùng với âm thanh khô khốc đó bức hoành phi trên đài Môn chủ trượt về hai bên. Từ sau cái ngách biệt thất, một người vận xám y, mặt đeo kim diện chấp tay bước ra. Sự xuất hiện của Cẩm y kim diện nhân buộc tất cả bọn hắc y nhân lẫn Đổng Kiều Thiếu quỳ hẳn xuống.

Đổng Kiều Thiếu nói :

- Chủ nhân quang lâm.

Đứng trên đài Môn chủ, Cẩm y kim diện nhân nhìn xuống Đường Thẩm.

Chàng cũng định nhãn nhìn lên cẩm y diện nhân nhủ thầm: “Đây mới đích thực là chủ nhân của án Kỳ Tử Vong. Không biết y có nhận biết sự thật về bản thân mình đã mất hết võ công hay không?”.

Cẩm y kim diện nhân chấp tay sau lưng, rọi hai luồng nhãn quang sáng ngời chiếu xuống chàng.

- Đường công tử muốn thay đổi án Kỳ Tử Vong?

Giọng nói trầm trầm của Cẩm y kim diện nhân ẩn chứa một thứ quyền uy vô hình mà chỉ lọt vào tai chàng thôi đã tạo ra cảm giác gai buốt cột sống.

Đường Thẩm mím hai cánh môi, nén cảm giác đó vào trong óc rồi nói :

- Tại hạ đã có ý đó từ lâu nhưng hôm nay không biết mình có thực hiện được hay không?

- Ngươi muốn được mọi người ngưỡng mộ?

- Nếu nói đến sự ngưỡng mộ thì tại hạ đã được bá tánh Giang Tô ngưỡng mộ rồi. Một gia sư tốt cũng được mọi người ngưỡng mộ chứ không nhất thiết phải làm cái việc mà mình đáng ra không nên chen chân vào.

- Khí khái.

Đường Thẩm ôm quyền :

- Để đối với tôn giá, e rằng tại hạ phải nói nhiều với tôn giá nhưng có nói nhiều thế nào mà hai người có hai quan điểm khác nhau, hai thái cực đối lập nhau.

Buông một tiếng thở dài, Đường Thẩm lắc đầu nhạt nhẽo nói tiếp :

- Có nói nhiều cũng không thể nào hiểu được.

- Nghe Đường Thẩm công tử thốt ra những lời này, bổn tọa càng ngưỡng mộ người hơn.

- Đa tạ tôn giá đã ban cho tại hạ sự ngưỡng mộ và cũng ban cho Đường Thẩm cả án Kỳ Tử Vong nữa.

- Ngươi đã nhận án Kỳ Tử Vong mà vẫn tồn tại là điều hiếm có đó.

- Nếu như tại hạ không may mắn sống sót thì xem như tôn giá cũng không bao giờ có cơ hội tiếp cận Kim đồ của Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi. Tại hạ không biết mảnh Kim đồ đó giá trị như thế nào nhưng đối với bao nhiêu người của Bạch Vân trang đã chết thì có thể nói giá trị của mảnh Kim đồ đó rất lớn. Tôn giá chắc không thể vô tâm bỏ qua mảnh Kim đồ kia được.

Cẩm y kim diện nhân ngửa mặt phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của Cẩm y kim diện nghe thật ngạo nghễ và kiêu hùng. Cắt ngang tràng cười tiếu ngạo, Cẩm y kim diện nhân nhìn xuống Đường Thẩm.

- Đường Thẩm công tử hẳn thị vào võ công đã thụ giáo của Sát Thần Lục Đại Thiên ngoài Tử Vong đảo mà đơn thân mà đến Kim Diện môn dùng mảnh Kim đồ trao đổi với bổn nhân.

Đường Thẩm lắc đầu :

- Tại hạ đã đơn thân độc mã tìm đến Kim Diện môn để làm cuộc trao đổi này thì không còn thị vào võ công của mình nữa. Nếu đem võ công của Đường Thẩm so sánh với tôn giá e rằng tự biến mình thành con thiêu thân lao vào ánh đèn hoặc không thì cũng là hạng ếch ngồi đáy giếng không thấy trời cao đất dày là gì.

Chàng đổi giọng khe khắt, trang trọng nói :

- Tại hạ chỉ có một thứ để trao đổi Thiên Thiên với tôn giá mà thôi đó là mảnh Kim đồ của Bạch Vân trang chủ Mậu Tương Phi bá bá, còn võ công của Đường Thẩm thì đã mất hết rồi.

Cẩm y kim diện nhân nhìn sững chàng :

- Cái gì.....?

Đường Thẩm ôm quyền :

- Tại hạ đến đây với tấm thân không còn võ công nữa. Tất cả nội lực của Đường Thẩm có được sau khi thụ giáo lão Dụ chỉ điểm của Sát Thần Lục Đại Thiên đều đã mất bởi Thiên Hoa phấn.

Chàng mỉm cười từ tốn nói tiếp :

- Tại hạ tự biết mình đã nhận án Kỳ Tử Vong, sớm muộn gì thì cũng phải chết bởi những Tử Vong Sứ của tôn giá. Đại cao thủ thượng thặng còn chết thì một Đường Thẩm không còn võ công cũng chẳng biết sống chết lúc nào. Chính vì vậy mà tại hạ thân hành đến Kim Diện môn làm một việc cuối cùng trong đời mình.

Cẩm y kim diện nhân phá lên cười khành khạch. Tiếng cười của y được kết tạo ra bởi những âm vực tiềm ẩn nội lực phi thường. Những âm vực đó dường như mũi giáo vô hình xoáy đến thân thể Đường Thẩm.

Chàng ôm lấy ngực lảo đảo thối liền ba bộ và chực ngã quỵ xuống thì Cẩm y kim diện nhân ngưng ngay tràng tiếu ngạo nhìn Đường Thẩm bằng đôi mắt đầy quyền sinh sát. Cẩm y kim diện nhân gằn giọng nói :

- Đường Thẩm công tử đã làm một chuyện khiến cho bổn tọa quá hứng thú và cũng quá ngạc nhiên bàng hoàng.

Thả những bước chân chầm chậm xuống những bậc tam cấp rồi đi thẳng đến trước mặt Đường Thẩm.

Cẩm y kim diện nhân đóng đinh uy nhãn vào mắt chàng gằn giọng nói :

- Trên thế gian này có mấy người được như Đường công tử?

Đường Thẩm ôm quyền :

- Tại hạ không biết nhưng trên thế gian người có lương tri thì nhiều lắm đó.

Cẩm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

- Người có lương tri là người thế nào?

- Biết cái gì là đúng, cái nào là sai.

Cẩm y kim diện nhân lại phá lên cười khanh khách. Lần này tiếng cười của Cẩm y kim diện nhân đập ngay vào thính nhĩ của chàng.

Đường Thẩm nhăn mặt dùng tay bịt thính nhĩ mình lại.

Chàng miễn cưỡng nói :

- Tôn giá ngừng cười có được không?

- Với Đường Thẩm ta quá thích thú luôn có những tiếng cười thốt ra ngoài.

Cẩm y kim diện nhân giang rộng hai tay rồi nói :

- Tất cả thiên hạ đều quì mọp dưới chân bổn tọa, nhưng hôm nay bổn tọa còn phát hiện ra còn có một Đường Thẩm gia sư. Một Đường Thẩm kiêu hãnh và đầy khí phách muốn cải sửa Tử Vong kỳ. Hay lắm...

Cẩm y kim diện nhân lại nhìn chàng, đôi mắt đầy uy nhãn của y long lên sòng sọc.

Cẩm y kim diện nhân lạnh lùng nói :

- Bổn tọa đồng ý sự trao đổi của ngươi.

Đường Thẩm ôm quyền :

- Tại hạ chỉ chờ nghe câu nói này của tôn giá. Chỉ một lời nói này thôi, tại hạ đã mãn nguyện rồi.

Cẩm y kim diện nhân vỗ tay một tiếng.

Lão vỗ tay rồi quay bước đi lên đài Kim Diện.

Một lúc sau, Thiên Thiên được dẫn ra. Vẻ mặt nàng có phần hốc hác, tiều tụy.

Đường Thẩm bước đến bên nàng.

- Muội muội...

- Đường Thẩm ca ca...

Đường Thẩm mỉm cười :

- Huynh chỉ sợ không gặp lại muội.

- Sao đại ca lại đến đây?

Chàng mỉm cười nói :

- Huynh đến để thỉnh cầu chủ nhân Tử Vong kỳ Kim diện tôn giá phóng thích muội.

- Huynh biết toàn gia của muội đã chết bởi Kim Diện môn chứ?

- Biết!

- Hận thù đó...

Đường Thẩm chau mày nhìn nàng :

- Đừng nói đến hận thù. Người thảm sát Bạch Vân trang cũng đã chết rồi, nghĩa tử là nghĩa tận. Người chết không sống lại được. Tất cả rồi sẽ được thời gian che phủ và chôn vào quên lãng. Thiên Thiên muội sẽ làm những ngày mới tốt đẹp hơn, tránh xa võ lâm càng xa càng tốt.

Đường Thẩm đặt tay lên vai nàng :

- Hãy nghe lời huynh lần này. Võ lâm không thuộc về muội.

Đường Thẩm nhìn lại Cẩm y kim diện nhân.

- Điều kiện thứ hai của tại hạ...

- Bổn tọa đồng ý. Ta truyền rút lại án Kỳ Tử Vong đối với Mậu Thiên Thiên.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài :

- Đa tạ tôn giá!

Chàng nhìn lại Thiên Thiên

- Muội đi đi.

- Đường Thẩm đại ca.

Chân diện Đường Thẩm đanh lại chàng trang trọng nói :

- Chỗ này không phải là chỗ để muội xúc động và bày tỏ sự xúc động của mình. Huynh cần phải làm những gì mình phải làm mà không có chút hối tiếc.

Nhìn vào mắt Thiên Thiên, Đường Thẩm mỉm cười :

- Đi đi.

Thiên Thiên lắc đầu nói :

- Đường Thẩm huynh.

- Muội chưa thấy sự nghiêm khắc của một gia sư à?

Chàng nhìn lại Cẩm y kim diện nhân ôm quyền nói :

- Tôn giá... tại hạ thỉnh nhờ tôn giá cho người đưa Thiên Thiên muội mau rời khỏi đây.

- Được.

Cẩm y kim diện nhân ra dấu, hai ả cung nữ xuất hiện kè hai bên Thiên Thiên, nàng ghì người lại :

- Đường Thẩm huynh...

Đường Thẩm sực nhớ điều gì nói :

- Khoan...

Chàng bước đến trước mặt Thiên Thiên :

- Còn điều này nữa... huynh muốn muội phải làm. Một là hóa giải ngay Đoạn Trường đơn gì đó cho Hoàng Quốc Túy. Y cứ mãi trăn trở mình là con gà trống thiến bất đắc dĩ, đừng để cho y trăn trở nữa.

- Không có Đoạn Trường đơn gì cả.

- Thế thì tốt rồi, muội đừng hại Lục Y Phụng.

Thiên Thiên cúi mặt nhìn xuống.

Đường Thẩm nhìn nàng :

- Bảo trọng.

Chàng nói rồi quay bước đi thẳng một mạch đến đài Kim Diện. Đường Thẩm thò tay vào ống tay áo, rút gói bọc mảnh Kim đồ dâng lên Cẩm y kim diện nhân nói :

- Đường Thẩm tiếp nhận án Kỳ Tử Vong.

Thiên Thiên gào lên :

- Đường Thẩm đại ca.

Nàng dường như muốn khụy xuống nhưng hai ả cung nữ đã dìu nàng bỏ đi thẳng ra cửa đại đường Kim Diện môn.

Cẩm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

- Ngươi đã sẵn sàng rồi chứ?

Đường Thẩm nhìn lên Cẩm y kim diện nhân

- Bất cứ lúc nào tôn giá thích. Ngay bây giờ cũng được.

Cẩm y kim diện nhân đưa hữu thủ về phía chàng tạo ra một đạo hấp lực hút lấy gói bọc mảnh Kim đồ vừa nói :

- Bổn tọa quá hứng thú với con người của ngươi... ta quá hứng thú. Chỉ có ngươi mới có thể từ Tử Vong đảo quay về. Ngươi quá hứng thú với bổn tọa.

Ả cung nữ bày rượu và thức ăn ra thạch bàn rồi lui bước ra khỏi thạch lao. Đường Thẩm bưng vò rượu dốc lên miệng uống ngay. Chàng đặt vò rượu xuống bàn thì Cẩm y kim diện nhân bước vào.

Chàng ôm quyền nói :

- Tôn giá sao không thực hiện án Kỳ Tử Vong với tại hạ mà lại giam tại hạ vào thạch lao này?

- Bổn tọa có hứng thú với ngươi nên chưa muốn thực hiện điều đó.

Chấp tay sau lưng, Cẩm y kim diện nhân từ tốn nói :

- Đường Thẩm... bổn tọa muốn cho ngươi một cơ hội.

Đường Thẩm ôm quyền :

- Tôn giá định ban cho tại hạ cơ hội gì?

- Ngươi sẽ thoát án Tử Vong kỳ nếu chấp nhận làm Sát Thần cho bổn tọa.

Đường Thẩm mỉm cười nhìn Cẩm y kim diện nhân.

- Thảo sinh không nghe lầm chứ?

- Không.

- Nếu thảo sinh không nghe nhầm thì tôn giá đang tự biến mình thành người lạ lùng với Đường Thẩm.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

- Tôn giá đừng quên thảo sinh đã là người mất hết cả nội lực. Một kẻ bình thường mà một hắc y sứ vẫn có thể lấy mạng dễ dàng. Làm sao có thể trở thành Sát Thần tôn giá?

- Bổn tọa có cách phục hồi công lực cho ngươi.

Đường Thẩm giả lả cười rồi khoát tay :

- Tại hạ không muốn có lại nội lực võ công đâu.

- Tại sao?

- Thảo sinh không muốn làm Sát Thần cho tôn giá.

- Ý của ngươi như vậy à?

- Sống trong thạch thất này cũng được. Ngày có hai bữa ăn, lại có rượu uống. Thảo sinh cần gì đến nội lực võ công để chen chân vào trong những chuyện chém giết chứ.

Chàng đổi giọng nhạt nhẽo nói :

- Tôn giá không sợ Đường Thẩm khi có được nội lực lại trở mặt chống lại tôn giá sao? Thú thật cho tôn giá biết, Đường Thẩm không thích án Kỳ Tử Vong của tôn giá đâu.

Chàng lắc đầu.

- Án Kỳ Tử Vong của tôn giá chỉ mang đến cho người ta sự chết chóc chứ chẳng mang đến bất cứ cái gì.

- Nhưng ngươi đang nằm trong tay ta. Ngươi không quý sinh mạng của mình à?

- Nếu nói Đường Thẩm không quý sinh mạng của mình thì không đúng. Nhưng vì cái mạng của mình mà lại xem thường sinh mạng của người khác. Đường Thẩm không muốn chút nào.

- Ai cũng quý mạng của mình cả khi đặt vào tử cảnh.

- Thảo sinh đã từng bước vào tử cảnh rồi.

Cẩm y kim diện nhân cười khẩy.

- Chưa đâu, đi theo bổn nhân.

Nói rồi Cẩm y kim diện nhân quay bước bỏ ra khỏi thạch lao. Đường Thẩm lưỡng lự một chút, chàng bốc bầu rượu tu luôn một ngụm dài rồi mới bước theo Cẩm y kim diện nhân.

Cẩm y kim diện nhân đưa chàng lên một đại sảnh khổng lồ chẳng khác nào Tử Hý trường có mái hình vòm cung. Bốn góc đại sảnh đường là bốn chiếc ngai sơn son thếp vàng.

Còn ngay chính diện là một bức rèm nhung che ngang.

Cẩm y kim diện nhân ngồi vào một chiếc ngai. Đường Thẩm nhìn qua ba chiếc ngai kia. Trên mỗi chiếc ngai có một người đang yên vị. Cục trường thật vắng lặng và ngột ngạt.

Một hồi chiêng gióng lên. Cẩm y kim diện nhân cùng ba người kia cùng đứng lên, tấm rèm nhung từ từ kéo ra hai bên. Ngay chính diện gian đại sảnh đường, một vòm cửa mở ra, rồi xuất hiện một trung phụ trong bộ trang phục hoàng bào với những hạt dạ minh châu đính trên áo. Chiếc kim mão cũng óng ánh dạ minh châu.

Trung phụ ngồi vào chiếc ngai có chạm long đầu. Hai bên là hai cung nữ cầm lọng che đầu.

Cẩm y kim diện nhân từ từ ngồi xuống. Đường Thẩm muốn hỏi Cẩm y kim diện nhân về trung phụ vận hoàng bào nhưng lắc đầu xua ý tưởng đó ra khỏi đầu.

Một tiếng cồng nổi lên.

Tiếng cồng đó vừa dứt thì một vòm cửa bí mật mở ra. Từ trong vòm cửa, một lão nhân mái tóc rối bời, vận võ phục đỏ ối chậm rãi bước ra. Cẩm y kim diện nhân và ba người kia đều dồn mắt xuống lão dị nhân kia. Đường Thẩm liếc trộm Cẩm y kim diện nhân, chàng chỉ nhận ra ánh mắt của Cẩm y kim diện nhân chằm chằm rọi xuống lão dị nhân.

Tiếng cồng thứ hai nổi lên.

Từ trong vòm cửa, một người nữa bước ra. Người này bận bạch y, chân diện của y đầy những vết sẹo trông thật kinh tởm.

Người ngồi trên chiếc ngai tại hướng đông đại sảnh đứng lên ôm quyền hướng về trung phụ ngồi chính diện.

- Hoạt Hồn Sứ thượng đài.

Người đó nói rồi vỗ tay một tiếng, bốn gã võ sĩ khệ nệ bưng ra một chiếc rương hòm đặt xuống ngay trước đại của trung phụ. Nắp hòm được mở ra, Đường Thẩm lóa mắt khi nhìn thấy những chiếc lá bằng vàng ròng phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn hắt lên. Trung phụ khẽ gật đầu ra dấu, nắp chiếc rương được đóng lại.

Tiếng còng thứ ba nổi lên Tiếng còng đó dứt thì Hoạt Hồn Sứ và lão dị nhân bước đến đứng đối mặt nhau. Cục trường căng thẳng cực độ. Hai người từ từ chuyển vận công lực. Gã dị nhân vận huyết y võ phục xuất hiện một bức màn hộ khí bao bọc lấy người. Hoạt Hồn Sứ cũng tạo ra bức màn hộ công. Hoạt Hồn Sứ rống lên một tiếng vỗ chưởng thẳng đến huyết y dị nhân. Hai đạo kình khí cuồn cuộn thoát ra từ trung tâm bản thủ của gã đánh thẳng vào bức màn hộ công khí đỏ.

“Ầm...”

Sau tiếng sấm động dữ dội, bức tường hộ công của huyết y dị nhân biến mất mà thay vào đó là những làn kiếm khí vùn vụt xoay chuyển khắp người lão. Hoạt Hồn Sứ chưa kịp đề khí vận công vào Đan Điền thì bức màn kiếm khí chụp tới y như một võng lưới. Khi bức màn kiếm khí chụp đến Hoạt Hồn Sứ, Đường Thẩm chỉ kịp nghe một âm thanh buốt cả thính nhĩ.

Chàng không thể hình dung được chuyện gì xảy ra. Nhưng sau sự xuất hiện của bức màn khí kiếm thì tất cả đều trở lại như lúc ban đầu. Hoạt Hồn Sứ đứng ung dung một chỗ, nhưng trên pháp của y lần hồi xuất hiện những đường chỉ máu. Cuối cùng, thi thể pháp của Hoạt Hồn Sứ rời ra thành từng mảnh trông thật khủng khiếp. Trung phụ đứng lên khỏi chiếc ngai và được hai ả cung nữ cầm lọng đưa vào hậu trường. Huyết y dị nhân cũng theo vòm cửa biến mất. Giữa đại sảnh đường chỉ còn lại đống thịt bầy nhầy của Hoạt Hồn Sứ.

Cẩm y kim diện nhân đứng lên. Nhìn lại Đường Thẩm. Cam Tức và Đường Thẩm rời đại sảnh đường. Y đưa chàng trở lại thạch lao. Cái chết của Hoạt Hồn Sứ khiến Đường Thẩm còn bàng hoàng, mồ hôi rịn ra trán. Bưng lấy vò rượu, Đường Thẩm tu ừng ực. Chàng uống rượu như người lữ hành khát nước.

Cẩm y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

- Ngươi sẽ đeo kim diện bước vào Tử trường.

- Tôn giá giết thảo sinh còn hơn.

Chàng buông tiếng thở dài tiếp :

- Tôn giá thấy Hoạt Hồn Sữ chết như thế nào rồi đó.

- Người từ Tử Vong đảo trở về có thể giải được kiếm khí Càn Khôn của Tiết Thượng Giản.

Đường Thẩm cắn môi trên vào môi dưới

- Tôn giá và những người kia đem sinh mạng của con người làm tiêu khiển ư?

- Cái chết là giới hạn của một con người. Ngươi đã là người của Tử trường.

Cẩm y kim diện nhân cười khẩy :

- Đó là số phận của ngươi. Số phận mà án Kỳ Tử Vong đặt cho ngươi.

Nói rồi Cẩm y kim diện nhân quay bước bỏ ra ngoài. Cửa thạch lao đóng sập lại. Đường Thẩm bưng lấy vò rượu tu ừng ực. Chàng quẳng vò rượu về phía góc thạch lao, nhẩm nói :

- Các người đúng là một lũ dã tâm máu lạnh mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio