Ẩn Trung

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồi – tâm – chuyển – ý.

Từng chữ lọt vào tai, lại trở nên hoang đường tới cực điểm.

Doãn Kham vốn nên thờ ơ không động lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, tuy rằng anh không cười nổi.

Anh không đặt mấy lời khùng điên của Đường Chung vào lòng, chờ taxi đến mở cửa xe ngồi lên, Đường Chung hành động bất tiện nên chậm mất một bước, đuổi theo đập cửa kính xe muốn trả lại khăn tắm ôm trong ngực cho anh.

Doãn Kham không thèm để ý, không mở cửa sổ mà báo địa chỉ cho tài xế, xe vừa rẽ vào đường chính chưa kịp tắt động cơ đã lái ra ngoài.

Ánh mắt đảo qua gương chiếu hậu, nhìn thấy trên đó có một bóng người càng lúc càng nhỏ vì khoảng cách càng xa, hình ảnh trùng điệp kia khiến Doãn Kham nhớ tới bóng lưng đi xa dần trong ngày mưa kia.

Trong lòng bỗng nổi lên cơn đau như bị châm chích, Doãn Kham quay đầu, bóng hình phản chiếu trong mắt dần lụi tàn trong đêm đen.

Mấy ngày sau đó liên tục bận rộn.

Mức độ bận rộn của khoa phân hóa cùng khoa ngoại không chênh nhau bao nhiêu, Doãn Kham vừa phải phối hợp với bác sĩ Lưu đến phòng khám ngồi chẩn bệnh, vừa phải vào phòng giải phẫu học hỏi, buổi chiều đến tối còn phải trực ban. Sáng thứ năm trước khi ra sân bay, anh còn chạy qua phòng bệnh, bàn giao các hạng mục cần chú ý trong thức ăn và thuốc uống, đợi đến khi lên máy bay, anh lại lấy sách nghiên cứu về tuyến thể ra đọc.

Bác sĩ đi cùng nhìn thấy thì líu lưỡi nói: “Bác sĩ Doãn cũng chịu khó quá, chút thời gian như vậy mà không buông tha luôn.”

Doãn Kham cười cười, nói: “Quen rồi.”

Nhớ lại mấy năm đi học kia cũng không thoải mái hơn hiện tại bao nhiêu. Thỉnh thoảng có kỳ nghỉ, anh tình nguyện ở lại trường học, hoặc ngâm trong phòng thực nghiệm hoặc là ngồi trong thư viện, cố gắng khiến mình bận rộn, bận đến mức không thể nghĩ được gì khác, những thứ gây nhiễu loạn đầu óc kia mới không thể tận dụng mà tiến vào não anh được.

Hai tiếng sau, máy bay dần dần hạ cánh xuống sân bay thành phố N.

Một nhóm ba người vừa đặt chân xuống đã được xe đặc chủng của bệnh viện mời đến đón đi, từ ngoại thành còn phải đi một quãng vào nội thành, đến thẳng dưới lầu bệnh viện.

Đầu tiên mọi người đến phòng hội nghị mở cuộc họp ngắn để tiến hành giải phẫu, sau đó đến quán ăn gần bệnh viện ăn cơm. Mấy bình rượu trên bàn không bật nắp, một bàn bác sĩ vừa ăn vừa thảo luận, tạo thành hội trao đổi các kinh nghiệm học thuật.

Từ lúc ăn cơm xong đến lúc bắt đầu giải phẫu vẫn còn một khoảng thời gian, Doãn Kham đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đứng ở trước cửa sổ cuối hành lang dõi mắt nhìn ra, thả lỏng cơ thể.

So với bảy năm trước, thành phố N đã có nhiều tòa nhà cao tầng hơn, ít phòng ở thấp bé cũ kỹ hơn, cây ngô đồng ven đường vẫn cao to tươi tốt, từng chiếc lá ố vàng theo gió thu se lạnh chập chờn trong gió.

Tất cả đều đã thay đổi, mà lại như chưa từng thay đổi.

Vì để chuẩn bị đầy đủ tài nguyên, nhân viên được chia ra một cách hợp lý, buổi giải phẫu chiều nay tiến hành rất thuận lợi.

Người bệnh là một nữ omega chưa bị đánh dấu, lúc vừa phân hóa chưa bao lâu, trong một lần đi bộ đường dài không cẩn thận ngã xuống núi, tuyến thể bị tổn hại, vì lúc đó thuật chữa trị tuyến thể không tiên tiến như giờ, mất gần ba năm mới khôi phục lại, không còn ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, không ngờ tuần trước lại vì sự cố bất ngờ mà bị hỏng lần thứ hai.

Cũng may người nhà bệnh nhân biết rõ độ khó khi phải tái chữa trị, nhanh chóng quyết định yêu cầu bệnh viện mời bác sĩ nổi tiếng trong nước đến làm phẫu thuật, nếu như để lâu, hậu quả khó mà nói được.

Sau khi buổi giải phẫu kết thúc, cả nhóm chỉ để lại hai bác sĩ quan sát tình huống của bệnh nhân, những người còn lại thay nhau đi thay đồ chuyên dụng tiêu độc.

“Lúc bệnh nhân tới đây thì đã hôn mê rồi.” Một nam bác sĩ địa phương đi cùng Doãn Kham, vừa đi vừa nói, “Tự ý cử động có thể sẽ làm bệnh nặng lên, cho nên không thể không mời các anh tới đây.”

Doãn Kham gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Nam bác sĩ trẻ tuổi cũng ít có cơ hội tham gia những buổi phẫu thuật lớn như vậy, trong lời khó nén được sự hưng phấn: “May là buổi giải phẫu này rất thành công, ai cũng nói tuyến thể chữa trị lần hai sẽ giải phóng tin tức tố ra ngoài, bác sĩ Doãn là Alpha, anh có ngửi thấy không?”

“Ngửi thấy.” Doãn Kham nói.

Đi đến phòng vệ sinh, bác sĩ nam mới thở phào nhẹ nhõm: “Phẫu thuật tái tạo lần hai đúng là đáng sợ, ban nãy tôi đứng nhìn bên cạnh mà chẳng dám thở mạnh.”

Doãn Kham tháo khẩu trang và găng tay xuống, mở khóa vòi nước rửa tay, nghe vậy cũng chỉ đáp lời một tiếng, tỏ ý mình vẫn đang nghe.

“Lại nói, năm ngoái khi tôi vừa tới thực tập, người chỉ dẫn cho tôi nói bệnh viện này của chúng tôi đã từng tiếp nhận một cuộc phẫu thuật chữa trị tuyến thể lần hai.”

Nhắc tới những gì liên quan tới nghề nghiệp, Doãn Kham lại bắt đầu hứng thú: “Có thành công không?”

“Không biết, tôi hỏi kết quả ra sao, thầy tôi chỉ lắc đầu một cái không nói gì.” Bác sĩ nam nhún vai, “% là thất bại rồi, tôi thấy trong tài liệu ghi chép nói chữa trị tuyến thể lần hai thời đó có tỉ lệ tử vong cao tới %, thêm cả quá trình hồi phục nữa là %, là kiểu giải phẫu trước khi làm phải ký thỏa thuận không truy cứu trách nhiệm đó.”

Doãn Kham biết điều này, chỉ là trên ghi chép giải phẫu mà bác sĩ Lưu đưa có quá ít thông tin về lần chữa trị tuyến thể lần hai, đại thể chỉ có vài hàng tóm tắt, không có nhiều giá trị tham khảo.

Anh vừa định hỏi là phẫu thuật vào năm nào, điện thoại di động trong túi áo khoác treo trong phòng thay đồ đột nhiên vang lên.

Lau khô tay lấy ra xem, là điện thoại của Hạ Gia Huân.

“Xem ra đã làm phẫu thuật xong rồi nhỉ? Nửa tiếng trước em gọi không ai nghe hết.”

Trước khi đến thành phố N, dưới sự truy hỏi của Hạ Gia Huân, Doãn Kham đã nói hết chuyện sắp tới đây làm giải phẫu, cái tên này kích động lắm, trước lúc lên máy bay không ngừng gửi tin nhắn hẹn ngày cho anh, bây giờ càng không buông tha, nhất định bắt anh tới họp lớp.

“Anh Doãn thấy có trùng hợp không, buổi họp lớp vừa hay tổ chức vào ngày anh tới thành phố N công tác, đây là ý trời rồi!”

Doãn Kham vẫn không muốn đi lắm: “Tối nay bên bệnh viện sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ rồi, các cậu cứ chơi đi.”

Hạ Gia Huân: “Phía bên này còn chưa bắt đầu mà, anh đi bên kia xong rồi qua chỗ bọn em cũng được.”

“Không được, làm lỡ giờ của các cậu.”

“Không có lỡ gì đâu, em cũng sắp đến cổng bệnh viện rồi, chừng nào anh Doãn tan làm thì gọi em, em đón anh qua. Anh không biết đâu, lớp trưởng bảo em hôm nay phải kéo được anh đi, bằng không thì đừng xưng mình là người lớp -.”

Doãn Kham: “…”

Bất đắc dĩ, Doãn Kham không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ với bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu nghe anh nói muốn đi họp lớp cấp ba, không chỉ không ngăn cản mà còn rất khuyến khích, vung tay lên: “Đi ăn cơm nói chuyện với đám già khú đế này không thú vị đâu, đi nhanh đi, đừng để bạn học chờ lâu.”

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi họp lớp bình thường, tới nơi rồi mới phát hiện còn nhiều hơn mình tưởng tượng nhiều.

Có lẽ là nhớ ra lần này mọi người đều đã bước chân ra xã hội, không còn là mấy thằng trẻ trâu choai choai mới chừng mười tuổi nữa, nên lần họp lớp này được tổ chức trong một nhà hàng xa hoa giữa trung tâm thành phố, còn mời tới ba giáo viên đã từng dạy mình.

Doãn Kham vừa mới bước vào đã bị thầy Tôn ngồi ở cửa gọi lại.

“Nghe nói em làm bác sĩ ở bệnh viện số Ba thủ đô à? Tốt, tốt lắm.” Thầy Tôn đã chừng năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, khí sắc vẫn khỏe như trước, lực tay vỗ vai Doãn Kham cũng không giảm, “Lớp chúng ta gần năm mươi người chỉ có em là có tiền đồ nhất, cho trường học không biết bao nhiêu mặt mũi.”

Có một bạn học chen miệng vào nói: “Thầy nói vậy bọn em sẽ mất vui đó, chẳng lẽ bọn em lại không có tiền đồ, không góp mặt mũi cho trường sao?”

Bầu không khí hòa hợp, mọi người sau khi cậu một lời tôi một lời mà tỏ vẻ bất mãn với câu nói đầy “bất công” của thầy chủ nhiệm lớp thì vẫn cố gắng bắt chuyện mời Doãn Kham đến bàn mình ngồi.

Cuối cùng Hạ Gia Huân vì có công đón người nên thắng, kéo Doãn Kham đến chiếc bàn yên tĩnh, Tô Văn Uẩn đã giành cho cậu ta hai vị trí tốt nhất.

Bàn đã sắp kín chỗ ngồi, các bạn học dồn dập đứng dậy hô “Người đứng đầu trường” đến rồi.

Từng người nói chuyện xong, vất vả lắm mới rảnh rỗi ngồi xuống, bàn riêng đã tụm năm tụm ba chen qua đến tiếp lời.

Nhóm học sinh này phần lớn đều ở lại thành phố N học đại học rồi kiếm việc làm, cho nên chỉ cần tùy ý gọi đi họp lớp một cái là đã đủ quân số. Hơn nữa năm lớp mười hai có vài bạn học dù đã bị tách lớp nhưng vẫn còn liên lạc, dù có mấy người ở bên ngoài hay là có việc không đi được, năm cái bàn tròn lớn vẫn chật kín người.

Ở đây trừ Doãn Kham học theo chế độ của trường đại học y, còn lại tất cả đều đã học đại học xong rồi đi làm, như Tô Văn Uẩn là “Nồng mùi xã hội”, không như Doãn Kham, không hút thuốc không uống rượu cũng không thích nói cười, hoàn toàn vẫn trầm ổn kiệm lời như trước kia.

Thích Nhạc mặc một thân tây trang cầm ly rượu vang tới bàn anh: “Cũng không hẳn là thế, hot boy rời khỏi trường vẫn là idol, không có nguy cơ trung niên hóa như chúng ta, bụng sắp thành bụng bia rồi.”

Hạ Gia Huân sờ sờ bụng: “Đừng nói bừa thế chứ lớp trưởng, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đang trong tuổi lớn lấy đâu ra bụng?”

“Chưa có thì cũng sắp có.” Tô Văn Uẩn vẫn thích đấu võ mồm với cậu ta, “Gen không giống nhau cũng không có lựa chọn khác đâu.”

Liên quan tới chuyện Doãn Kham là alpha, nhiều học sinh đang ngồi cũng có nghe nói ít nhiều.

Cũng may năm đó khi bọn họ thi vào trường đại học thì đã thống nhất bài thi toàn tỉnh, không chia độ khó dễ theo giới tính thứ hai, năm đó Doãn Kham dùng thân phận học sinh chuyển trường mà đứng số một trường, đứng giữa nhóm alpha coi như cũng xứng là người tài ba.

Nhưng dù gì thì cũng là alpha, ngồi trong một phòng toàn beta, khó tránh khỏi việc bị ánh mắt tò mò nhìn ngó.

Doãn Kham cố gắng không để ý tới những ánh mắt kia, cho rằng đó chỉ là xã giao mà thôi.

Anh muốn khiêm tốn, nhưng tiếc là người khác lại không muốn.

Thái Hiểu Tình từng học chung năm lớp mười một tới sau, thấy Doãn Kham thì không dời nổi bước chân, chen vào tách Hạ Gia Huân ra ngồi vào bên cạnh anh, rót chén rượu muốn cụng với anh mấy ly.

“Năm đó tôi trơ mắt nhìn anh biến từ hot boy lớp thành hot boy trường, lại biến thành hot boy toàn cấp ba thành phố N, chọc tôi tức muốn chết.”

Thái Hiểu Tình đấm ngực dậm chân, Tô Văn Uẩn vui mừng khôn tả: “Cậu thì tức gì?”

“Coi như mình không có cơ hội ra tay, cũng không muốn thấy người khác chiếm lợi.” Thái Hiểu Tình vẫn dũng cảm như trước, nghĩ gì nói nấy, “Chẳng phải trai đẹp thì nên để mọi người cùng thưởng thức sao?”

Chỉ đơn giản là đùa giỡn, mấy nữ sinh ngồi xung quanh cũng hùa theo, tiếng cười còn chưa dứt đã có người nói bằng giọng the thé: “Tiếc là cuối cùng cũng bị heo ăn.”

Bầu không khí tốt đẹp thoáng chốc biến mất, mọi người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng đều nhìn vào Doãn Kham.

Mà Doãn Kham vẫn bình thản như không, ít nhất trên mặt không tỏ vẻ gì là khó chịu khi bị mạo phạm. Anh cầm lấy đồ uống trên bàn uống một hớp, không nói lời nào cũng không cười, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Cuối cùng là Hạ Gia Huân mượn lý do cụng ly hâm nóng lại bầu không khí, trong phòng khách mở nhạc, Tô Văn Uẩn đã từng là lớp phó văn nghệ chủ động lên sân hát một bài, dưới đài tiếng rượu va vào nhau lũ lượt nổi lên, quên đi sự lúng túng ngắn ngủi ban nãy, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.

Mãi đến khi cửa phòng khách bị gõ vang, một nhân viên phục vụ đi vào, nói lại có khách tới tìm.

Thích Nhạc cho là một bạn học nào đó không rảnh giờ đột nhiên lại đổi lịch, lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ dẫn vào.

Đợi đến khi có một nam sinh mặc đồ trang nhã đi tới, mọi người còn đang mồm miệng khoác lác, một nam sinh uống đồ ngà ngà say rót một ly rượu đưa tới: “Tới muộn thì tự phạt ba chén đi.”

Chỉ thấy người nọ cong môi, tay trái nhận rượu tay phải tháo khẩu trang, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn đáy.

Thấy rõ người đi tới, căn phòng náo nhiệt nhất thời im lặng như tờ.

Thả ly rượu rỗng xuống bàn trong không khí yên tĩnh, Đường Chung nở nụ cười với mọi người: “Ngại quá, tới muộn rồi.”

Cuộc họp lớp vẫn phải tiếp tục.

Thích Nhạc gọi nhân viên phục vụ xách thêm ghế, ghế đến rồi, Đường Chung tự mình nhấc lên đặt ghế vào giữa Tô Văn Uẩn và Doãn Kham, đặt mông ngồi xuống.

Mọi người quanh bàn hai mặt nhìn nhau, đề tài đang nói dở cũng không biết nên tiếp lời thế nào, cứ uống rượu rồi lại uống rượu, ăn rồi lại ăn, trên mặt không tỏ vẻ gì, thật ra vẫn đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên kia.

Nhưng Đường Chung lại rất kín kẽ không để lộ chút sơ hở nào, đầu tiên là nói “Lâu rồi không gặp” với mấy người xung quanh, sau đó cầm đũa lên gắp rau ăn. Cậu ăn rất nhanh, cứ như đói bụng đã lâu, bị một nam sinh nhìn chằm chằm thì nhoẻn miệng cười với cậu ta: “Trưa nay chưa ăn cơm đã chạy tới, may mà các cậu còn lại không ít đồ ăn.”

Vừa nãy đứng ở cửa cách khá xa, bây giờ khoảng cách rút ngắn lại, nụ cười này của Đường Chung đã khiến mấy bạn học khác phải lén lút rời mắt đi, tai nóng lên vô cớ.

Lại có người bàn khác mang theo tâm tư tò mò rướn cổ nhìn về phía bên này, nhìn xong mặc dù không nói gì, trong lòng lại không phục mà nghĩ minh tinh đúng là minh tinh, omega là omega, dẫu sao bọn họ cũng không giống người bình thường, dù là gò má hay chính diện, dù là tách từng ngũ quan hay ghép lại với nhau đều hoàn mỹ tới mức không thể soi mói.

Có lẽ là đã quen với việc bị vây quanh, Đường Chung không những không xấu hổ mà còn đối diện với tầm mắt kia, vẫn hòa khí mà chào hỏi. Tuy rằng mối quan hệ trước đây với bạn học không còn như trước, học kỳ cuối của lớp mười hai không học chung, Đường Chung vẫn có thể nhớ kỹ tên của mọi người một cách thần kỳ, hơn nữa còn có thể đối diện với họ.

Dần dần, có mấy người trước đây không thân lắm nhưng cũng không trở mặt ôm lòng hiếu kỳ đến nói chuyện với cậu, hỏi năm đó cậu chạy đi đâu.

“Ra nước ngoài.” Đường Chung hỏi thầy Tôn ngồi bàn bên cạnh, “Thầy ơi, thầy không nói cho mọi người biết à?”

Năm đó đi học cậu cũng được xem như là một trong số học trò cưng của thầy Tôn, nếu như ở lại tham gia thi đại học thì ít nhất có thể kéo cao danh hiệu của lớp, mà thầy Tôn đối với cậu yêu hận chồng chất, thổi ria mép trừng mắt tức giận nói: “Nói chứ, nói với mọi người là em vì trốn thi đại học mà chạy ra nước ngoài.”

Đường Chung cười hì hì: “Đúng vậy, gần hai năm mới quay về.”

Năm trước Đường Chung dùng thân phận người mẫu ra mắt, đóng vài bộ phim truyền hình, dựa vào ưu thế ít ỏi của omega, bây giờ đã là người trẻ tuổi khá nổi tiếng.

Có người hỏi cậu: “Thế trước kia cậu ra nước ngoài học trường nào?”

Bàn tay nhỏ nhắn cầm đũa hiếm có dịp ngừng lại, Đường Chung vẫn nở nụ cười: “Không học, ra nước ngoài chơi còn không kịp, còn lo học làm gì.”

Vì câu nói này mà học sinh bốn phía lại bắt đầu trao đổi ánh mắt, cách không truyền lời nói đến nhau.

Nói đơn giản là năm đó có tin lan truyền tin tức như thế, giấu giếm thân phận omega, ôm đùi người giàu ra nước ngoài, bây giờ cậu đã tự mình chứng thực, việc này càng đáng để mọi người lôi ra bàn tán một phen.

Không biết Đường Chung không hiểu sự chế nhạo của người khác thật hay chỉ giả ngu, từ đầu tới cuối vẫn cứ tươi cười, chỉ khi gắp tôm cho Tô Văn Uẩn mới thay đổi biểu cảm.

“Tô Tô, tôm sú cậu thích ăn này.”

Một con tôm màu đỏ hồng vừa đặt vào trong bát đã bị Tô Văn Uẩn bây giờ mét tám, mặt âm trầm dọa người hất ra ngoài: “Giờ tôi không thích ăn tôm nữa.”

Khiến cho nụ cười bên môi Đường Chung cứng đờ.

Cho dù trước đây có thân thiết tới bao nhiêu, trải qua sự việc không chào mà đi đó, hơn nữa còn đi một lần bảy năm, dù là ai đều không thể chấp nhận được sự lấy lòng như không vậy được.

Giằng co một phút chốc, Đường Chung dùng tay không bốc tôm trên bàn lên bỏ vào bát mình: “Vậy để tớ ăn… Tớ vẫn thích ăn tôm.”

Bên tay phải lạnh lùng, bên tay trái cũng không thể nói chuyện.

Doãn Kham đã sớm đặt đũa xuống, cơ thể ngửa ra sau tựa vào lưng ghế ngồi, bờ lông mày lúc cúi xuống đã che khuất mắt, trông thì như bất động, nhưng thật ra chỉ là không rời đi sớm theo phép tắc mà thôi.

May mà vẫn có mấy bạn học thích ba phải, cũng có thể là do tò mò đối với nghề làm minh tinh này, mang di động ra chạy từ bàn riêng đến chỗ Đường Chung đòi kết bạn, còn hỏi cậu có muốn vào nhóm lớp hay không?

“Nhóm? WeChat mà cũng có nhóm sao?”

Dường như sự hiểu biết của Đường Chung đối với đồ điện tử chỉ dừng lại ở giai đoạn nguyên thủy, nghe mấy cái “Cậu quét tôi hay tôi quét cậu”, đến cả nơi kết bạn WeChat ở đâu cũng không biết, xấu hổ vò đầu: “Mới đổi di động, không quen cho lắm.”

Sau khi được kéo vào nhóm lớp thì đột nhiên yên tĩnh lại, cơm cũng không ăn, ôm di động bỏ dưới đáy bàn bấm tới bấm lui, xem cái này ngó cái kia, thỉnh thoảng lại khổ não cắn môi dưới, nhưng cũng không ai quan tâm cậu làm sao.

Doãn Kham lại lần nữa nâng tay lên xem giờ, vừa mới hơn bảy rưỡi, chờ thêm một lát nữa là có thể đi.

Di động trong túi rung lên không ngừng, lấy ra xem, phía trên toàn là tin Hạ Gia Huân nhắn tới, hỏi vì sao Đường Chung lại đến, hỏi anh có biết Đường Chung muốn làm gì hay không.

Doãn Kham không biết nói gì đối với hành động ngồi bên cạnh còn gửi tin nhắn này của cậu ta, chỉ đáp lại hai chữ: Không biết.

Vì tin đã đến người nhận, vừa muốn khóa màn hình, điện thoại đột nhiên lại rung lên, phía dưới dòng tin nhắn xuất hiện số “” bắt mắt.

Người muốn kết bạn với anh tên là “Mộc Đông Đông”, đến từ nhóm chat “Mãi là học sinh lớp -”, ảnh đại diện là một đóa hoa màu trắng, trên đó có thể thấy mờ mờ nhụy hoa màu vàng.

Doãn Kham nhấn vào từ chối.

Chưa đến hai phút sau, thông báo kết bạn lại đến nữa, vẫn là người kia, lúc này còn thêm một hàng chữ: Em là Mộc Đông Đông.

Doãn Kham lần thứ hai nhấn từ chối.

Đến lần thứ ba, rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, Doãn Kham đứng lên nói: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi còn có việc phải về trước.”

Chỉ nghe “Roạt” một tiếng, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra một tiếng thật to, Đường Chung ngồi bên cạnh cơ hồ là nhảy dựng lên.

Hai tay cậu nắm chặt di động, không biết là xấu hổ hay căng thẳng, hai má hơi ửng hồng: “Em, em về với anh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio