Con trai trưởng thành có đôi khi chỉ là chuyện một hai năm, một năm lớp sáu, Thành Thành đã cấp tốc cao lên, không riêng gì thân thể, tâm trí cũng vậy, đều lén lút phát sinh thay đổi.
Tuy rằng cơm ở trường học chất lượng và mùi vị đều kém, nhưng lại làm cho Thành Thành khỏe mạnh lớn lên, đến kì nghỉ đông năm lớp sáu Thành Thành đã cao hơn cm, từ một tên nhóc đầu để chỏm thoáng cái thành một thiếu niên trưởng thành. Điều này cũng làm cho Trình Hàn Lang không thường gặp được Thành Thành giật mình một phen, lễ mừng năm mới lần này, ngoài Trình Hàn Lang và Thành Thành, có thêm một người nữa — Danier.
Danier là một trong những du học sinh trong trường Trình Hàn Lang, quốc tịch Đức. Trình Hàn Lang và cô quen biết trong thư viện, lúc đó mỗi lần thư viện chỉ cho mượn tối đa cuốn sách, mà Danier lại hết lần này tới lần khác muốn mượn cuốn, không lần nào mượn được cuốn, một mực nói với nhân viên quản lý nơi đó “Tại sao lại không thể chứ?” cứ thế mà dây dưa.
Trình Hàn Lang nghĩ cô rất thú vị, liền đem thẻ của mình mượn cho cô, lúc này mới khiến Danier được như nguyện. Danier từ đó cùng Trình Hàn Lang đi chung, sau đó hai người liền coi như chính thức quen biết.
Danier coi như là người nữ sinh đầu tiên Trình Hàn Lang có cảm giác, Trình Hàn Lang nghĩ bên cạnh cô và những nữ sinh khác không giống nhau, ngoại trừ quốc tịch bất đồng, thói quen sinh hoạt cũng rất khác với người ở đây, bản thân Danier còn là một người rất có cá tính. Trình Hàn Lang chủ yếu là cảm thấy mình cùng cô qua lại có tính khiêu chiến nhất định, bởi vì trên người cô nữ sinh này luôn luôn làm cho hắn không nắm bắt được cái gì đó.
Ví dụ như tư tưởng của cô, có thể trong hai mươi bốn giờ thay đổi loại suy nghĩ khác nhau, hơn nữa đôi khi tư tưởng và hành động cũng không thống nhất, đây là nguyên nhân cô khiến Trình Hàn Lang thủy chung bảo trì hăng hái. Trong mắt Trình Hàn Lang các cô gái thông thường trên cơ bản ngoại trừ tướng mạo khác biệt còn lại đều là trăm người như một.
Có đôi khi một nữ sinh đứng ở đằng xa cười với hắn, với một loại tươi cười nào đó, tư thế cười nào đó, Trình Hàn Lang lập tức sẽ biết một lát sau cô nàng qua đây sẽ nói cái gì. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất chán ngán.
Danier có khuôn mặt của người phương Tây, đây là ấn tượng đầu tiên của Thành Thành với cô, Trình Hàn Lang hào hứng mang cô tới trong lễ mừng năm mới, Thành Thành chỉ biết ý nghĩa của cô nữ sinh này với anh nó nhất định không phải bình thường như vậy. Nó cũng rất nhiệt tình mà đón tiếp cô.
Danier đối với mọi thứ trong nhà đều cảm thấy hứng thú, cô đi vào cửa gặp Thành Thành thì kinh hô một câu mỹ nam tử. Trình Hàn Lang nghe thấy trong lòng cũng thấy chua, vội vã bảo Thành Thành cố gắng ít xuất hiện trước mặt Danier.
Trình Hàn Lang và Danier ở trong phòng cười dùng tiếng Anh nói chuyện mập mờ, ở bên ngoài cao hứng bừng bừng đốt pháo, ở nhà bếp làm sủi cảo thì trêu ghẹo lẫn nhau, Thành Thành chỉ có một thân một mình trốn ở chỗ khác tự mình chơi, có lúc gọi điện cho Tiểu Đồng tâm sự cả buổi.
Kỳ thực nó biết rằng anh mình sớm muộn gì cũng sẽ có bạn gái, đây là quá trình không thể thiếu hụt trong sinh mệnh của mỗi người, nó chỉ là em trai của người ta, để cho anh nó vui vẻ, nó chẳng thể làm gì hơn là cung cấp một không gian dễ dàng hơn để anh nó đi tìm hạnh phúc.
Theo năm tháng lớn lên, nó biết mình không thể như ngày xưa tùy ý yêu cầu Trình Hàn Lang cho nó sự chú trọng và sủng ái xa xỉ kia nữa, nó phải học cách độc lập tự chủ. Càng ngày khoảng cách giữa nó và Trình Hàn Lang càng xa xôi khiến trong lòng nó mỗi ngày đều giống như có người dùng sức mà xé toạt từng mảng nhỏ, mỗi ngày cảm giác giày vò càng lớn.
Thời gian năm mới vào đầu tháng ba Đỗ Công tới nhà chúc tết, y nhìn có vẻ trở nên trầm ổn, thành thục rất nhiều. Nhưng thấy Thành Thành vẫn là liền đem bế lên. “Nặng rồi! Cao lên không ít đó!”
Đỗ Công hưng phấn mà nói với người bên cạnh: “Em xem, đây chính là Thành Thành anh hay nói với em, đáng yêu không?”
Trịnh San Đồng liếc mắt nhìn Thành Thành, chua chua nói: “Đương nhiên là đáng yêu, không đáng yêu anh có thể ngày nào cũng như ngày nấy nói mãi Thành Thành dài, Thành Thành ngắn sao!”
Trình Hàn Lang đi ra, thấy Đỗ Công, lập tức khua tay múa chân với hắn mấy cái, lúc ngừng lại thì thấy Trịnh San Đồng, quả thật là so với trung học năm ấy xinh đẹp hơn, Trình Hàn Lang thiếu chút nữa nhìn không ra.
Trịnh San Đồng tự nhiên hào phóng nói: “Đã lâu không gặp!”
Trình Hàn Lang cũng đơn giản đáp lại vài câu, liền giới thiệu Danier với Đỗ Công một chút, Danier nhìn Đỗ Công thản nhiên cười, hiện ra toàn bộ nét cao quý trang nhã của người phương Tây.
Ánh mắt của Đỗ Công thẳng thắn sáng lên, giơ ngón cái lên với Trình Hàn Lang, cười nói: “Quả nhiên ra tay không tầm thường!”
Bốn người ở trong nhà vừa nói vừa cười, Thành Thành thì giúp bọn hắn bưng hoa quả, lấy đồ uống. Đỗ Công nhìn trộm nó vài cái, Thành Thành cao hơn, tựa hồ thoạt nhìn trưởng thành. Những vẫn là trước sau như một rất đáng yêu, chỉ là thoạt nhìn không vô ưu vô lo như ngày còn bé, trên mặt luôn lộ vẻ ưu thương không dễ phát hiện.
Đỗ Công thừa dịp đi vệ sinh chạy đến nhà bếp nhìn Thành Thành, nó đối diện với một ổ bánh đờ ra, Đỗ Công tiến đến dọa nó giật cả mình.
“Vật nhỏ, nhớ ai đó? Mắt cũng không chớp, để anh nhìn kỹ một chút xem trong ánh mắt của em là ai.” Đỗ Công tiến lên phía trước nhìn, hương vị đặc biệt trên người nó dâng tràn trong mũi hắn, ánh mắt của Thành Thành rất trong suốt, Đỗ Công chỉ thấy được chính mình đang đứng ở đó ngốc ngốc, không khỏi bật cười. Thành Thành có một chút ngượng ngùng.
“Em không có nhìn cái gi! Em đang nghĩ tại sao anh em lại không thích ăn tạc tương diện nữa, trước đây anh ấy ăn được đến mấy bát.” Thành Thành có chút thương tâm mà nói. (bạn nào không nhớ thì xem lại hình ở chú thích của tiết tử nha, món ăn đặc trưng của Bắc Kinh nên mình không dịch vì món ăn TQ dùng mì tự cán và nước sốt nhiều lắm, dịch ra mất nét đặc trưng của nó.)
“À! Ăn nhiều thì ai cũng sẽ ngán. Ai mà nhiều năm như vậy chỉ ăn một món một a! Em thử làm món khác cho nó đi.” Đỗ Công nói.
Thành Thành gật đầu, cười nói với Đỗ Công: “Anh Đỗ, bạn gái của anh đẹp ghê!”
Đỗ Công ngượng ngùng vỗ đầu của nó một chút. “Cái gì mà đẹp với không đẹp, con nít biết cái gì, người của anh em còn không phải càng đẹp hơn sao?”
“Em thấy người nước ngoài lớn lên ai cũng giống nhau, em nhìn không ra.” Thành Thành có chút buồn buồn nói.
Đúng lúc này Trịnh San Đồng đi đến, cô còn cho rằng Đỗ Công đi lâu như vậy là đã xảy ra chuyện gì ni! Vậy nên đến xem, thế mới biết y lại cùng Thành Thành nói chuyện trên trời dưới đất như thế! Đỗ Công cũng nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi rồi lại đi vào, trong lòng còn có chút không vui, có bạn gái rồi, chỗ nào cũng là vùng cấm.
Đến khi gần phải về nhà, Đỗ Công ở cửa nhỏ giọng nói với Trình Hàn Lang: “Có bạn gái rồi lền quên đi em trai!”
Nói xong cũng nói bye bye với Danier cố làm ra vẻ tiêu sái rời đi, Trình Hàn Lang cũng không để ý mấy những lời này của y, lại vào nhà bồi Danier.
Học kỳ sau của năm thứ nhất đại học Đỗ Công gọi điện thoại cho Trình Hàn Lang: “Sao gần đây không thấy mày ở cùng một chỗ với Dương Nữu vậy?” Đỗ Công ở trước mặt Trình Hàn Lang vẫn cứ Dương Nữu Dương Nữu mà kêu. (tên tiếng trung của Danier)
“Đi rồi, về nước rồi!” Trình Hàn Lang cứ như việc không liên quan gì đến chuyện của mình.
“Gì? Đi rồi? Đi hồi nào?” Đỗ Công kinh ngạc.
“Cách đây không lâu, hiện tại Bắc Kinh dịch SARS đang nghiêm trọng, cô ấy về nhà tránh.” Trình Hàn Lang hời hợt nói. (SARS là hội chứng hô hấp cấp tính nặng, xảy ra dịch rất lớn năm – , thời điểm tác giả viết truyện là từ năm , trong tiết tử có nhắc á, nội dung trong tiết tử là khi Trình Hàn Lang đã tốt nghiệp rồi nên khi Trình Hàn Lang học năm nhất thì tầm , năm đổ lại, cho nên ở đây tác giả đang liên tưởng đến đại dịch SARS thật trong năm – luôn ý)
“Người này lập trường thật không kiên định, nói đi là đi luôn, mày không thương tâm hả?” Đỗ Công ở đầu bên kia điện thoại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
“Không thấy thương tâm, cô ấy vẫn luôn như vậy, nói làm gì liền làm. Không tính là một đả kích.”
Kỳ thực sau ngày Danier đi rồi nói Trình Hàn Lang không có một chút khổ sở là không thể nào, dù sao đây chính là nữ sinh đầu tiên từ nhỏ đến lớn mình coi trọng, mặc dù biết rằng đoạn tình cảm ngắn ngủi này có kết quả là xác suất rất nhỏ. Nhưng dù sao cũng đã từng cùng một chỗ trải nghiệm qua thời gian ảo tưởng về thiên trường địa cửu, mặc kệ là có tính là yêu hay không, ít nhất là đã nghiêm túc quen biết qua.
Trình Hàn Lang vẫn cho rằng, khi sự nghiệp của hắn còn chưa bước vào giai đoạn bắt đầu, bất luận cái gì quấy nhiễu hắn, thúc đẩy hắn hướng về phương thức làm người của Trình Thế đều phải bị hắn loại bỏ từng cái, trong đó cũng bao gồm tình cảm.
Hắn còn nhớ rõ câu nói Trình Thế đã từng nói qua với hắn kia: “Không đâu, con nhất định sẽ như vậy! Bởi vì con là con ba, con người đều có gốc rễ mà, cho dù là được nuôi dưỡng tốt thế thế nào, cũng không thể thay đổi hay bóp méo sự thật.”
Trình Hàn Lang từng thề rằng tuyệt đối không dựa vào ba hắn lót đường cho tương lai của mình.
Cho nên đoạn tình cảm trải nghiệm ban đầu này, Trình Hàn Lang quyết định đem chôn vào trong lòng, không phải là để khi rảnh rỗi đem ra hồi tưởng lại, mà là vì tiết kiệm thời gian mau chóng quên đi.