Edit: Táo Mèo
Cất ấm nước xong Phỉ Minh Sâm quay về giường nằm. Cậu không đọc sách nữa, cứ vài giây lại liếc nhìn đồng hồ.
Theo suy đoán thì chắc là phải tới rồi chứ.
Đúng như cậu nghĩ, không lâu sau, bên ngoài cánh cửa an tĩnh bỗng nhiên truyền tới một loạt bước chân.
Khi trông thấy bóng dáng trắng xanh lấp ló ngoài cửa, Phỉ Minh Sâm vội vàng nằm xuống, nhắm mắt lại, chân mày hơi cau lại, bộ dạng đau đớn và yếu ớt.
"Cộc cộc cộc"
Phỉ Minh Sâm làm bộ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thấy người nằm trên giường không có động tĩnh gì, cô bèn rón rén đi vào.
Phỉ Minh Sâm vốn khẩn trương khi nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên cậu hơi nhíu mày.
Tiếng bước chân đã tới cạnh giường cậu, cậu mở mắt ra, không giả vờ ngủ nữa.
Đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, nét mặt đang bừng sáng lập tức nhạt dần.
"Là cậu à?"
"Bạn học Phỉ, cậu khá hơn chưa?"
Cô gái mặc đồng phục trắng xanh, buộc tóc bổng hai bên, ngọt ngào cười với cậu.
Đó là người ngồi phía trước kiêm bạn tốt của Lục Tịnh An, Mạc Xảo Xảo.
Phỉ Minh Sâm gật đầu, từ tốn ngồi dậy.
Cậu biết mà, nếu người tới là Lục Tịnh An thì làm sao có thể biết ý, cố tình bước nhẹ chân thế cơ chứ?
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu quan tâm." Phỉ Minh Sâm nói với Mạc Xảo Xảo.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Mạc Xảo Xảo lấy từ trong cặp ra một món đồ nhỏ, "Tôi đem xe đẹp của cậu về bãi đỗ xe ở trường rồi, đây là chìa khóa."
"Cảm ơn." Phỉ Minh Sâm nhận lấy.
"Bạn học Phỉ, thật ra cậu không cần khách khí vậy..." Mạc Xảo Xảo vội khoát tay, "Dù sao cũng bởi vì tôi mà cậu bị thương nặng vậy, xin lỗi cậu..."
Phỉ Minh Sâm gãi đầu, cậu có nên cho cô nàng biết vết thương này không liên quan gì tới cô nàng không nhỉ?
"Xin lỗi...không phải tôi cố ý đâu."Vành mắt Mạc Xảo Xảo thoáng ửng đổ, "Hôm chủ nhật, Liên Vũ và em trai cậu ta đột nhiên tới tìm tôi, tôi không cẩn thận nên bị bọn họ gạt nói hết ra..."
"Đợi đã, hôm chủ nhật cậu đụng phải bọn họ à?" Phỉ Minh Sâm chớp mắt.
"Ừ, chiều chủ nhật tôi đi dạo phố, đúng lúc tới quảng trường trung tâm thương mại thì đụng phải bọn họ...."
Phỉ Minh Sâm thoáng lộ ra vẻ suy tư, cậu nhớ mình đã phát hiện ra có người theo dõi mình sớm nhất là vào chiều thứ bảy, sau khi thi thử xong và đang trên đường về nhà.
Nếu quả thật như thế, vậy Liên Vũ tìm tới cậu không thể chỉ vì mấy lời nói của Mạc Xảo Xảo, bởi trước đó cậu ta đã muốn động chạm tới cậu rồi.
Ngón tay cậu khẽ gõ lên mép giường, không biết đang suy nghĩ gì.
"Chuyện chị An thích cậu đều là do tôi đoán bừa." Mạc Xảo Xảo tiếp tục nói, "Hôm qua chị ấy đã dạy bảo tôi rồi, vả lại còn khẳng định rằng chị ấy không hề thích cậu....thực sự xin lỗi..."
Mạc Xảo Xảo tự trách, đây vốn là suy đoán lung tung của cô, cũng chẳng định nói cho ai, ai dè Liên Vũ gạt cô, rồi nghe xong câu đó cũng chẳng buồn nghe cô giải thích?
Phỉ Minh Sâm ngẩn người, ngón tay đang gõ chợt ngừng lại.
"Lục Tịnh An nói vậy thật à?"
"Đúng vậy, toàn là do tôi đoán bậy cả, làm sao chị An có thể thích cậu được chứ? Ấy...tôi không có ý gì khác đâu, bạn học Phỉ đương nhiên là rất tốt rồi, nhưng không phải tuýp người chị An thích..."
Mạc Xảo Xảo nói năng lộn xộn cố gắng giải thích, thực ra cô nàng đang rất sợ, đã một ngày rồi Lục Tịnh An không thèm để ý tới cô nàng, rõ ràng chị An đang rất tức giận mà.
"Ồ, vậy cơ à?"
Nghe Mạc Xảo Xảo nói, Phỉ Minh Sâm Phỉ Minh Sâm bật cười, bàn tay đặt trên chăn khẽ siết chặt lại.
"Có lẽ nào là do cô ấy ngại...."
"Không đâu, chị An với tôi thân nhau lắm, vả lại chị ấy chưa bao giờ nói dối cả."
Mạc Xảo Xảo buông lời thề son sắt, Phỉ Minh Sâm nghe mà cũng bị thuyết phục.
Nhưng nếu cô ấy không thích cậu, vậy cô ấy thích ai? Đôi mắt cậu trở nên u ám.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa phòng có một góc áo thoáng vụt qua, Phỉ Minh Sâm tinh ý bắt được.
Cậu mím môi, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
"Bạn học Phỉ, cho nên thật sự xin lỗi cậu! Cậu bị thương là trách nhiệm của tôi, cậu trách tôi đi..."
"Thật ra cậu không cần tự trách mình thế đâu." Phỉ Minh Sâm đột nhiên mỉm cười cắt ngang.
"Nhưng thật sự là vì tôi.."
Phỉ Minh Sâm lắc đầu, "Chuyện này, cậu không sai, là do bọn Liên Vũ, nếu nói rõ nguồn căn....vậy thì đó là do Lục Tịnh An, không phải cậu."
Lúc nói những lời này, cậu không hề kiểm soát âm lượng, cậu nói vừa đủ để người đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ ràng.
Mạc Xảo Xảo ngẩn ngơ, vội lắc đầu, "Sao lại là chị An? Chị ấy có biết gì đâu."
"Lẽ nào không phải Liên Vũ tới tìm tôi vì cậu ta hả?" Phỉ Minh Sâm nhướng mày.
"Nhưng đó là vì tôi lỡ miệng..."
"Cậu nghĩ tại sao Liên Vũ tới tìm cậu? Lại còn vừa mở miệng đã hỏi xem có phải Lục Tịnh An thích tôi hay không?"
Mạc Xảo Xảo không nói nên lời. Đúng vậy, tại sao Liên Vũ biết Phỉ Minh Sâm?
"Ngọn nguồn là tôi thì sao chứ? Cậu muốn thế nào?"
Mạc Xảo Xảo đang không biết nên phản bác ra sao thì giọng nữ lạnh lùng từ cửa truyền vào.
Mạc Xảo Xảo nhìn theo tiếng nói, Lục Tịnh An đã đứng ở cửa tự bao giờ, trên người cô vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, bộ đồng phục này càng tôn lên vẻ phóng khoáng và cool ngầu của cô.
Cô đút hai tay vào trong túi, bước từng bước tới trước giường bệnh, ánh mắt sắc như dao.
Mạc Xảo Xảo không nhịn được, khẽ nuốt nước bọt.
Nhưng cái người đang bị Lục Tịnh An nhìn chằm chằm thì lại nhún vai, bình thản nói, "Tôi chẳng muốn thế nào cả."
"À, thế không phải vừa nãy cậu nói nguyên nhân là do tôi à?"
Lục Tịnh An nhìn cậu, quanh người cô lúc này tựa như mọc đầy gai nhọn, nét mặt ngang bướng mang theo vài phần du côn.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô, nhún vai, "Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu cậu không thừa nhận, thì tôi cũng không có ý trách cậu."
Trong mắt Lục Tịnh An, cái tên kia đang ngồi tựa lưng vào giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ yếu ớt, ngay cả ho khan cũng khó khăn.
Lục Tịnh An cắn môi, thái độ mềm hẳn đi. Cô quay mặt đi, trầm giọng nói, "Nói đi, cậu muốn thế nào?"
Phỉ Minh Sâm ngừng cơn ho khan, cậu nhìn về phía Lục Tịnh An, ánh mắt hơi tỏa sáng.
"Cậu rốt cục có nói không? Một thằng đàn ông sao mà chậm chạp thế hả?" Thấy cậu cứ kề cà không mở miệng, Lục Tịnh An có vẻ cực kỳ nóng nảy nhìn về phía cậu.
"Nói gì?"
"Cậu muốn bồi thường thế nào? Nói nhanh lên, nếu không tôi đổi ý bây giờ!"
Thật ra trong lòng Lục Tịnh An không hề cảm thấy mình sai, nhưng dù sao Liên Vũ cũng từng là đàn em của cô, nếu Phỉ Minh Sâm thực sự muốn truy cứu chắc gì Liên Vũ đã chịu đựng nổi, còn cô, chắc gì không bị liên lụy theo.
Nể tình ngày xưa, cô sẽ giúp Liên Vũ lần này. Có điều, lần sau đừng để cô nhìn thấy nó nữa, nếu không....
Lục Tịnh An siết chặt nắm đấm, bóp chặt tới nỗi các khớp ngón tay kêu răng rắc.
Mạc Xảo Xảo lại nuốt nước bọt lần nữa, cô nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, ra sức nháy mắt, cô sợ cậu thật sự nói ra điều gì đó khiến chị An xông lên đánh người, lúc đó cô có muốn cũng không ngăn cản được!
Nhưng Phỉ Minh Sâm nào có nhìn Mạc Xảo Xảo, cậu đang cố gắng kiềm chế để khóe miệng không nhếch lên.
Cậu đắn đo rồi ngước nhìn Lục Tịnh An hỏi, "Yêu cầu gì cũng được à?"
Lục Tịnh An ôm lấy cánh tay, gật đầu với cậu.
"Nhưng nếu cậu không làm được thì sao giờ?"
Lục Tịnh An bật cười, cô không trực tiếp trả lời, chỉ liếc cậu, "Cậu cứ nói đi."
Thấy cô tự tin như thế, Phỉ Minh Sâm cười thầm.
"Thế thì tốt."
Cậu nhích về phía sau, điều chỉnh lại tư thế, tựa như tùy ý nói, "Cậu làm bạn gái tôi thì sao?"
Ngoài miệng thì có vẻ thờ ơ, nhưng lúc thốt lên, sống lưng Phỉ Minh Sâm hơi cứng ngắc, bàn tay để bên cạnh siết chặt lấy ga giường, đầu ngón tay bị bóp mạnh tới trắng bệch.
Cậu biết yêu cầu này hơi quá trớn, nhưng con người cậu là thế, nếu đã động lòng vậy thì cần phải biết tranh thủ.
Chỉ là, liệu cô có đồng ý hay không?