Edit: Lafite
Sáng sớm, trong đại sảnh viện dưỡng lão vẫn có không ít người, nghe được tiếng huyên náo, mọi người nhao nhao nhìn lại.
Mục Khải Phát té trên đất, ôm cái cằm gần như trật khớp kêu vài tiếng.
Khi nhìn thấy ánh mắt người chung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, nhất là người đàn ông vừa mới ngăn cản ông ta đánh Lục Tuyết Cầm, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và khinh bỉ thì mặt ông ta lập tức đỏ bừng lên.
Ông ta bụm mặt, có chút chật vật bò lên, ánh mắt tràn ngập chán ghét còn có oán độc nhìn chằm chằm Lục Tịnh An, mắng: “Lục Tịnh An, mày bây giờ có thể chống lại rồi hả! Dám đánh ba mày? Mày không sợ trời đánh hả?”
“Vậy thì thật có lỗi, tôi đã sớm không còn mang họ Mục.” Lục Tịnh An khoanh tay, lạnh lùng nói, “Còn nữa, tôi không chỉ dám đánh ông, còn có thể giết ông, ông có muốn nhìn thử một chút hay không?”
Sắc mặt Mục Khải Phát tái xanh, ngay cả mặt Lục Tuyết Cầm cũng bị biến sắc.
Lúc trước sở dĩ Mục Khải Phát đồng ý ký tên, là do con gái cầm con dao thái thức ăn kề cổ ông ta, buộc ông ta ký. Bà vĩnh viễn không quên được ánh mắt của con gái ngay lúc đó, đó là thật sự mang ý nghĩ quyết định muốn lấy mạng ba mình!
Lục Tuyết Cầm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của con gái, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ và tự trách.
Rõ ràng, Mục Khải Phát cũng nhớ tới chật vật ngày hôm đó, tuy sắc mặt tái xanh, nhưng thái độ đã thu bớt lại một chút.
Dù sao ông ta cũng là con cáo già lăn lộn trong xã hội nhiều năm, chỉ là trước giờ đánh Lục Tuyết Cầm thành quen, vừa nhìn bà dám trái ý ông ta, ông ta nhất thời bị tức giận làm cho đầu óc bị mê muội.
Ông ta chỉ vào mặt mình, cười ha hả nói: “Con cái đứa nhỏ này, nói gì vậy hả? Tốt xấu gì ta cũng là ba con, hôm nay chỉ muốn tới thăm các người một chút, quan tâm một chút đến hai mẹ con…”
Lục Tịnh An nhìn chằm chằm ông ta, hận không thể phun nước bọt vào mặt ông ta.
Cô đã từng khát vọng được người đàn ông này thương yêu, song trải qua vô số lần thất vọng cùng với đau khổ, cuối cùng cô đã hoàn toàn vứt bỏ được cảm xúc yếu mềm này.
Hiện tại cô chỉ muốn ông ta cút đi thật xa, cả đời không cần xuất hiện trước mặt mẹ con cô thêm lần nào nữa.
“Vậy thì nhìn ông đã nhìn rồi, bây giờ có thể cút đi chứ?” Lục Tịnh An không thay đổi sắc mặt nói.
“Mày cái đứa con gái đê tiện này, đây là thái độ dùng để nói chuyện với ba mày sao?” Mục Khải Phát thật vất vả mới áp chế được lửa giận xuống, lại lần nữa dâng lên.
Nhưng dù cho ông ta có tức giận đến thế nào đi nữa, thì lần này cũng không dám động thủ.
Bởi vì, có bảo vệ cầm côn điện, từ bên ngoài đại sảnh đi đến.
“Ai gây chuyện đấy?” Bảo vệ dẫn đầu mang vẻ mặt hung thần ác sát hỏi.
Ở phía sau anh ta còn có một nam sinh đi theo, rõ ràng là người vừa mới đi theo Lục Tịnh An tới, Phỉ Minh Sâm.
Thì ra, cậu ta vừa thấy tình huống không ổn, liền trực tiếp đi gọi bảo vệ tới đây.
Bảo vệ biết tình huống, bởi vì không có ghi chép lại khách đến thăm, mà người này chỉ chút xíu nữa thôi đã động thủ đánh người, cho nên Mục Khải Phát cứ vậy bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Sau khi Mục Khải Phát bị đuổi ra, Lục Tịnh An hỏi mẹ cô.
“Không có việc gì, mẹ ổn.” Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ mu bàn tay cô, sắc mặt bà hơi tái, yếu đuối nhỏ bé làm cho lòng người ta nảy sinh cảm giác không đành lòng.
Tuy rằng bà có rất nhiều lời muốn nói với con gái, nhưng Lục Tuyết Cầm nhìn về người đàn ông đứng bên cạnh bà, cũng chính là vị kia - người qua đường có lòng tốt cứu bà.
“Vị tiên sinh này, vừa nãy thật sự rất cám ơn anh.” Bà nhìn người đàn ông kia, ngoài tươi cười ôn nhu còn mang theo vài phần cảm kích, “Nếu không nhờ anh, tôi chỉ sợ…”
Nghĩ đến một cái tát kia của Mục Khải Phát nếu như thật sự giáng xuống, bà liền cảm thấy sợ.
Bà đã hưởng qua mùi vị quyền đấm cước đá kia, có lẽ không có người phụ nữ nào có thể chịu được.
“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Người đàn ông lắc đầu, lúc này cửa thang máy vừa mở ra, thế là người đó thản nhiên đi vào, lại hỏi: “Mọi người có muốn vào không?”
Lục Tuyết Cầm vội vàng khoát tay, “Anh cứ vào trước đi, cám ơn anh!”
Người đàn ông hé môi cười, ấn nút lên tầng, rồi đóng cửa thang máy lại.
Lục Tuyết Cầm nhìn cửa thang máy đóng lại, lại nhìn về phía con gái Lục Tịnh An, “An An, sao con lại tới đây? Còn có Minh Sâm…”
Nhìn thấy Phỉ Minh Sâm, Lục Tuyết Cầm thật sự có chút ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng vừa nghĩ tới một màn kia cậu ta đều đã nhìn thấy, bà không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Để cháu chê cười rồi.” Bà nhìn Phỉ Minh Sâm, cười khổ nói.
Phỉ Minh Sâm vội vàng lắc đầu, “Dì Lục, người không có việc gì là tốt rồi.”
Thấy Lục Tuyết Cầm không có gì đáng ngại, Lục Tịnh An cũng nhẹ nhàng thở ra, cô lại hỏi: “Mẹ, tối hôm qua mẹ không về nhà, con nghe bác Lâm nói bà ngoại bị bệnh, hiện tại bà thế nào?”
Vì thế Lục Tuyết Cầm liền đem tình hình bà cụ nói sơ qua một lần, để cho Lục Tịnh An không cần lo lắng. Tiếp đó, bà dẫn theo con gái cùng Phỉ Minh Sâm, cùng vào thang máy, chuẩn bị đi phòng bệnh thăm bà cụ.
Trước khi tiến vào thang máy, Lục Tịnh An lại trừng mắt cảnh cáo Phỉ Minh Sâm một cái, để cho cậu không nên nói bậy bạ.
Phỉ Minh Sâm đương nhiên gật đầu đồng ý, nhưng cậu thật không ngờ, cậu sẽ gặp phụ huynh của Lục Tịnh An dưới tình huống như vậy, nhìn thái độ của cô, thì tình cảm của cô với bà ngoại hẳn là rất tốt.
Sớm biết như vậy, cậu nên chuẩn bị thật tốt, ít nhất cũng phải mang theo chút gì đó, không đến mức quá thất lễ.
Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng trễ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Tuyết Cầm dẫn theo hai đứa trẻ lên phòng, nhưng dù thế nào bà cũng không nghĩ đến, bà lại có thể ở trên hành lang, gặp được người đàn ông vừa mới giải vây giúp bà ở dưới lầu kia.
Người đó đứng trong hành lang, nhìn qua có chút hoang mang.
“Anh đang tìm người phải không?” Lục Tuyết Cầm chủ động chào hỏi.
Nhìn thấy bà, người đàn ông có chút ngoài ý muốn, ông gật đầu, nói: “Xin hỏi, cô có biết bà cụ Cố - Cố Hi, ở phòng nào không?”
Ông ta nở nụ cười tao nhã lịch sự, làm cho người ta rất dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
“Cố Hi là mẹ của tôi, xin hỏi anh tìm bà có chuyện gì không?”