Chương : Thời gian không có anh.
Đúng như lời hẹn tan trường Liên Băng đợi và cùng nhau đi mua sắm. Hạ Băng và Lệ Băng theo sau Băng Băng mà không nói gì cả. Cả hai người ai cũng đều biết Băng Băng vốn chẳng bao giờ đi mua sắm, hôm nay tự nhiên đòi đi chắc chắn là có chuyện nên hai người bạn tốt này chỉ đi đằng sau quan sát thái độ của Băng Băng có biểu hiện gì lạ là lập tức tìm cách phòng ngự…
-Lên đây chọn đồ cùng mình.
Băng Băng kéo hai cô bạn lên rồi nở nụ cười khiến cả hai không hề thích thú một chút nào. Băng Băng đừng cười nữa…
Rồi Lệ Băng bị ép buộc phải mặc một chiếc áo gấu trông cực lố. Lúc từ phòng thay đồ trở ra…
-Lệ Băng trông bạn kì cục quá.
Băng Băng cười.
Hạ Băng nhìn Lệ Băng rồi quay qua nhìn Băng Băng với ánh mắt lạnh nhạt
-Buồn cười đến thế sao?
Đáp lại là cái gật đầu cực kì chắc chắn và miệng Băng Băng vẫn cười không ngừng.
Lệ Băng nhìn Băng Băng như vậy thì hết sức bực mình, quay vào phòng thay đồ đóng sầm cửa lại. Lúc trở ra Lệ Băng đã đem khuôn mặt lạnh lùng như trước, cô kéo mạnh Băng Băng ra ga để xe.
-Băng Băng rốt cuộc là có chuyện gì? Bạn hãy nói cho chúng tớ biết đừng có một mình chịu đựng như thế.
Băng Băng nhìn hai cô bạn với ánh mắt ngơ ngác… không hiểu sao Lệ Băng lại nói như vậy??? Hạ Băng đứng bên cạnh lại còn gật đầu phụ họa nữa.
-Bạn và Wing có chuyện gì?
Ánh mắt Băng Băng bỗng chốc trở nên bất ổn nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường ngay sau đó.
-Mình nói với anh Wing là mình cần thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện. Có vậy thôi.
Băng Băng nhìn hai cô bạn không né tránh, nói ra một điều như cô nàng đã coi nó là chuyện bình thường
- Vậy có nghĩa là chia tay tạm thời?
Hạ Băng nhanh miệng hỏi nên bị Lệ Băng ý tứ véo nhẹ vào tay nhưng Lệ Băng cũng không nói gì cả có vẻ như là đợi câu trả lời từ phía Băng Băng .
Và Băng Băng gật đầu rất thật thà khẳng định điều đó.
-Nguyên nhân là gì?
Lệ Băng luôn tin tưởng vào những quyết định của Băng Băng nhưng cô muốn biết nguyên nhân là gì.
Vừa hỏi vậy Băng Băng đã quay đi.
-Nguyên nhân mình sẽ nói sau. Về trước nhé!
Ngồi trên xe ô tô trở về nhà mà câu hỏi của Lệ Băng cứ quẩn quanh trong đầu Băng Băng. Đúng. Nguyên nhân là gì nhỉ??? Băng Băng cũng chẳng biết nữa.
Nhưng Băng Băng nhận thấy Wing không còn giống cậu nhóc Khánh Phong ngày trước, rồi lại nghe tin Angel là người thủ lĩnh thích, tuyên bố trước mặt bao nhiêu người như thế thì tin này không thể sai. Băng Băng cảm thấy mình không can đảm để làm rõ những chuyện đó? Có lẽ đây chính là nguyên nhân.
Từ lúc Wing thừa nhận tới giờ Băng Băng chỉ cố ép tình cảm của mình phải hướng về Wing vì anh là Khánh Phong Băng Băng đã từng thích nhưng Băng Băng đã nhận ra tình cảm của mình không hề tồn tại, nó chỉ là một điều ảo tưởng của một quá khứ quá đẹp mà thôi.
Nhưng tai sao chính lúc này đây khi sự thật đã được Băng Băng đưa ra mà cô nàng cũng chẳng thể vui được???
-Áaaaaa…
Băng Băng hét lên, tay lái xe rẽ ngoặt sang một bên…
_Love_
-Chị Thảo Nghi? Em sao vậy này?
Vừa tỉnh lại Băng Băng cất tiếng nói khó nhọc hỏi.
Chị Thảo Nghi ngồi khoanh tay trước ngực nhìn Băng Băng với ánh mắt cực kì nghiêm khắc.
-Em bị tai nạn nên phải ghé thăm nơi này.
Băng Băng nhìn chị, ánh mắt tha thiết một lời xin lỗi.
-Thông báo với em là em sẽ bị tịch thu xe. Em lái xe không tốt chút nào. Mà chẳng biết gần đây em làm sao mà liên tục nhập viện thế? Nói cho em biết là từ nhỏ em chăng bao giờ nhập viện đâu đấy, đi lại cẩn thận chút đi nhóc hậu đậu!!!
-Dạ!
Băng Băng đáp rồi chui luôn vào trong chăn sau khi chị nói xong, cô nàng không dám phán đối một câu nào do tất cả cũng chỉ vì chị lo lắng cho mình. Nhưng chị cũng quan tâm quá cơ, vết thương ngoài da bé tí tẹo ở trên trán mà cũng bắt Băng Băng phải nhập viện
-Chào chị. Bạn ấy sao rồi chị?
Nằm trong chăn Băng Băng nghe thấy tiếng mở cửa cùng với giọng nói con trai thân thiện ấy. Với tính tò mò từ nhỏ Băng Băng lật hé chăn nghe ngóng tình hình.
-Con bé vừa tỉnh lại rồi. Em chẳng cần phải lo lắng vậy đâu, vết thương nhỏ mà.
-Con bé vừa tỉnh lại rồi. Em chẳng cần phải lo lắng vậy đâu, vết thương nhỏ mà.
Nghe câu nói này của chị Thảo Nghi Băng Băng bất đồng.
-“Chị cũng biết vết thương nhỏ mà còn bắt em ở đây, chẳng xuất viện cho xong đi”
Nghĩ vậy nhưng Băng Băng im lặng không phản kiến.
Cứ ngỡ là chị Thảo Nghi ép Băng Băng ở lại bệnh viện nhưng lại không phải, chị không phải là người chuyện bé xé ra to. Băng Băng biết được điều này là vì tiếp tục nghe thấy tiếng nói con trai vừa rồi.
-Đừng chủ quan vậy chị. Vết thương ở trên đầu nhỡ bạn ấy có ảnh hưởng gì tới não thì sao? Cứ phải ở lại ngày hôm nay để kiểm tra kĩ một lần đã. Mà bạn ấy cũng không đi được mà.
Không đi được? Băng Băng nghe thấy vậy đâm ra rất hốt hoảng, cô nàng thử ngọ ngậy chân xem thử và kết quả là.
- Đau quá!!!
Chị Thảo Nghi nghe thấy tiêng kêu vội chạy lại.
-Em bị làm sao?
Nhìn thấy chị mặt Băng Băng đang nhăn nhò vì đau mà vẫn cố nở nụ cười.
-Em đau chân. Làm sao vậy chị?
Cậu con trai nào đó cũng đi tới gần Băng Băng vẻ mặt lo lắng như mình làm sai một việc gì đó rồi bị phát giác vậy.
-Lúc hoảng bạn đạp thắng gấp phải không?
(Bạn đang đọc truyện Angel Wings (Đôi cánh thiên thần) Tác giả: Lily tại .com)
Cậu ta dự đoán và Băng Băng lại gật đầu.
- Vì bạn đi giày cao gót nên bị trẹo chân rồi.
Băng Băng tiếp tục gật đầu, vẻ mặt của cô nàng đã thay đổi… Wing đã cấm không cho Băng Băng đi giày cao gót thay vào đó phải đi giày đế cao nhưng Băng Băng không muốn nhớ về những điều Wing từng nói nên đã bất chấp tiếp tục trở về đi giày cao, không ngờ lại tự gây họa cho mình thật.
-Bạn là người bị đánh hôm trước?
Cậu bạn đó nhìn Băng Băng gãi gãi đầu vẻ lúng túng.
-Đúng là mình. Nhưng mình cũng là người gây tai nạn cho bạn. Xin lỗi nha!!!
-Chẳng sao đâu.
Băng Băng tỏ ra rộng lượng rồi quay sang phía chị Thảo Nghi.
- Cho em xuất viện.
Chị Thảo Nghi còn chưa kịp nói gì cậu bạn nãy đã vội nói chen vào ngăn cản.
-Không được. Bạn phải ở lại đây khám kĩ sức khỏe một lần nữa.
Mọi người nghe ‘một lần nữa’ chắc cũng hiểu rồi đấy. Cậu ta gây ra chút tai nạn thôi mà cứ hành hạ các bác sĩ “trăm công nghìn việc” khám đi khám lại cho Băng Băng xem cô nàng có tổn thương nào không…
-Hiếu Minh lớp H hả? Mình biết rồi bạn không cần phải làm lớn mọi chuyện lên bằng cách này đâu. Mình ra viện đây. Vết thương nhỏ mà.
Băng Băng vừa nói vừa ngồi dậy đi ra ngoài luôn. Cô nàng khỏe như vậy mà, cần gì phải khám lại nhiều lần chứ.
-Giữ gìn sức khỏe nhé. Bạn mà có bị ảnh hưởng gì từ vụ tai nạn này là mình ân hận lắm đấy. Thôi bạn đi đi mình sẽ tìm bạn sau.
Hiếu Minh biết mình không thể ngăn cản Băng Băng nên cậu ta tiến lại gần nhắc nhở.
-Ok!! T. Bạn bè.
Băng Băng đưa tay ra một cách thiện chí. Một cái bắt tay bắt nguồn cho tình bạn nhưng cũng bắt nguồn cho câu chuyện mới sảy ra….
Hết chương .