Chương : Nhận ra.
Giải quyết các hậu quả còn lại của cuộc đánh nhau không dấu vết vừa rồi Băng Băng tới phòng y tế nơi Hiếu Minh đang tạm trú. Vừa bước vào bên trong…
(“Ngôi nhà thờ Sweet of life hiện ra.
Hai hàng ghế xếp ngay ngắn, con đường hướng thẳng tới chính giữa nhà thờ đang có một cô bé mặc váy trắng, trên đầu cài một chiếc nơ nhỏ đứng cùng một cậu nhóc mặc áo sơ mi đen bước vào…
-Anh Khánh Phong. Tai sao em phải mặc váy trắng và phải làm như thế này? Em không hiểu?
Nhìn quanh nhà thờ mà không có một ai bé Băng kì lạ hỏi cậu bạn trai đang ở bên cạnh mình.
Cậu nhóc không nói gì cũng không nhìn cô bé lạnh lùng kéo cô bé bước lên bục lễ đường.
-Bé Băng. Anh thay đổi em sẽ như thế nào?
Lần đầu tiên thấy bạn trai của mình có vẻ mặt lạnh lùng và một câu hỏi nghiêm túc như vậy. Cô bé bất giác cảm thấy sợ hãi.
-Sao lại thế? Sao anh Khánh Phong lại phải thay đổi? Em không thích! Không thích như thế…
Cô bé nhìn cậu nhóc với anh mắt rưng rưng rồi cúi mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô bé là một cô gái có tích cách vui vẻ nên đây cũng là lần đầu cô bé rơi nước mắt trước mặt cậu nhóc. Nhìn bạn gái cậu nhóc cảm thấy khó chịu, cảm giác này không rõ ra sao nhưng khiến cậu nhóc phải ôm cô bé vào lòng.
-Vì sự an toàn của bé Băng và mọi người. Anh phải thay đổi…”)
-Anh Kháng Phong.
Băng Băng hét lên.
- Băng Băng bạn tỉnh rồi hả?
Cùng với lời nói là khuôn mặt của Hiếu Minh hiện ra ngay trước mắt Băng Băng.
-Mình bị sao vậy?
Nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh vị trí đáng ra là nơi Hiếu Minh đang tam sở hữu, sợi dây truyền nước biển đang chuyền vào cánh tay Băng Băng hỏi.
-Mình cũng chẳng biết. Bạn vừa vào thì đã ngất luôn ở trước cửa.
Hiếu Minh cười rồi cảm thán:
-Thăm người bệnh hóa lại thành người bệnh, Hay nhỉ?
Băng Băng không nói gì, giấc mơ vừa rồi hiện ra trong trí nhớ…
Hiếu Minh thấy vẻ mặt Băng Băng ngơ ngơ tưởng cô nàng không hiểu bèn giải thích.
-Mình là người bệnh, bạn tới thăm người bệnh rồi ngất luôn ở cửa nên bạn lại trở thành người bệnh. Thăm người bệnh hóa ra lại thành người bệnh. Đúng không? Nghe thì khó hiểu nhưng cũng dễ hiểu mà.
Nhìn vẻ mặt Băng Băng vận không thay đổi cậu ta tiếp tục.
- Hình như mình càng nói càng khó hiểu hơn thì phải. Nhưng mình thấy đâu có phức tạp lắm đâu nhỉ?
Mặc cho Hiếu Minh huyên thuyên Băng Băng ngồi dậy, giấc mơ vừa rồi khiến Băng Băng nhận ra rất nhiều và bây giờ cô nàng không thể ở lại đây thêm nữa. Ống dây truyền vướng víu cản trở, Băng Băng đang định rút kim ra thị bị tay Hiếu Minh ngăn lại.
-Bạn làm gì vậy?
- Mình có việc cần phải đi gấp, bỏ tay mình ra.
Băng Băng không muốn Hiếu Minh biết quá nhiều về chuyện của mình nên nhẹ nhàng giải thích.
-Không được đâu. Sức khỏe của bạn không tốt nên mới bị ngất như vậy. Bạn không được đi đâu cả trước khi truyền xong chai nước này.
Hiếu Minh một mực ngăn cản.
-Mình phải đi.
Hết bình tĩnh Băng Băng hét lên. Cô nàng đang rất muốn đi giải đáp chuyện mà mình đã gác lại bấy lâu. Cô nàng đã hiểu ra mọi chuyện…nhưng sao lại cứ bị cản trở.
-Ở yên đây. Dù bạn có muốn đi đâu mình cũng không có quyền ngăn cản nhưng bạn phải bĩnh tĩnh lại. Đừng kích động như vậy.
Băng Băng không thể đi, chẳng muốn nói gì. Thực sự Băng Băng rất không thích có người ngăn chặn mình kiểu này. Tuy biết chỉ là do Hiếu Minh lo lắng cho mình nhưng Băng Băng vẫn không thích. Sức khỏe của Băng Băng bản thân Băng Băng là người hiểu nhất mà.
“-Khi bị tai nạn trước trường, anh chỉ đứng nhìn từ xa cầm điền thoại, ánh mắt da diết nhìn về phía mình…
Lúc nằm viện anh chỉ mang tới một đóa hoa hồng xanh ngọc bích cùng một lời nói nhẹ thoảng bên tai…
Anh gây ra ám ảnh Evil rồi lại chuộc lỗi bằng cách thừa nhận…”
Mọi việc đều như không quan tâm nhưng lại chứa đầy tình cảm. Anh hiểu bé Băng là một cô gái khiên cường không thích sự quan tâm quá mức từ người khác nên chẳng có sự lo lắng thái quá. Anh hiểu bé Băng là người không thích sự gò bó nên không ép buộc…Mọi sự quan tâm của anh đều đến rất nhẹ nhàng… vì anh hiểu bé Băng…
Nghĩ tới đây Băng Băng vùng đậy bất chấp sự cản trở của Hiếu Minh cô nàng chạy ra ngoài…
“-Anh quá hiểu… thực sự do anh quá hiểu… nhưng mình lại không hiểu… cố tình không muốn hiểu nhưng điều anh làm. Nghi ngờ, không tin tưởng…Mình đang làm gì vậy…???
Băng Băng cố chạy thật nhanh để kìm nén giọt nước mắt sắp rơi. Lúc này đã muộn chưa??? Bây giờ mới nhận ra có quá muộn màng không??
Băng Băng muốn hét lên vì những câu hỏi đó…
_Love_
-Em cần gặp anh Wing.
Tới của tầng đang lúc Băng Băng vội vàng thì cô nàng lại bị Duy chặn lại.
-Thủ lĩnh có lệnh em tới phải báo cáo.
Duy nói rồi để Băng Băng lại, anh ta đi vào phòng Tổng giám đốc.
Băng Băng ngồi lại phòng chờ…từng giây…từng phút… trôi qua chậm chạp làm Băng Băng khó chịu chỉ muốn hét chạy ngay vào trong để gặp Wing. Người ta vẫn nói: Trong tình yêu khoảng khắc chờ đợi là tuyệt với nhất nhưng cũng có trường hợp nó làm những con người đang yêu phải đau khổ…
Trong khung gian này…Khoảnh khắc chờ đợi ấy…Đối với Băng Băng sẽ là hạnh phúc hay đau khổ…
Duy bước gần lại chỗ Băng Băng mang đến câu trả lời…
- Băng Băng! Tổng giám đốc… không-muốn-gặp-em.
Băng Băng ngước khuôn mặt diễm lệ đầy nỗi buồn lên nhìnDuy, cô nở một nụ cười gượng gạo. Từ lúc Duy đi ra thấy thái độ ngập ngừng của anh Băng Băng đã biết câu trả lời…Từng giọt nước mắt được cô nàng cẩn thận giấu đi..
Không-muốn-gặp-em!!! Bốn từ đó vang tới bên tai Băng Băng như một cơn bão làm đầu ốc cô nàng choáng váng chỉ muốn ngã khụy ngay lập tức nhưng ở đây…tầng văn phòng tổng giám đốc nơi đã từng quen thuộc giờ đã trở thành xa lạ thì cô nàng không thể. Cô phải tỏ ra kiên cường mạnh mẽ vì chính cô đã tự làm cho mọi chuyện thành ra như thế này giờ không thể yếu đuối cầu xin sự tha thứ.
Thấy Băng Băng ngồi gục mặt xuống không nói gì Duy, lay nhẹ vai cô nàng.
-Angel.
Duy buột miệng gọi
Băng Băng giật mình ngước nhìn xung quanh – không có một ai. Ánh mắt cô nàng dừng lại ở Duy.
-Anh vừa gọi ai???
Duy vẫn nghĩ cô nàng quá shock và cái đầu óc không tinh ý của anh cũng chẳng nhận ra Băng Băng đang thắc mắc về tiếng Angel đó vậy nên anh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh khuyên bảo.
-Angel. Em không phải suy nghĩ nhiều đâu, thủ lĩnh đang giận điều gì đó nên mới vậy thôi vài ngày sau câu ấy thể nào cũng đi tìm em mà. Đừng lo lắng nhé.
-Em sẽ đợi ngày anh Wing tới tìm em.
Băng Băng có nói với giọng điệu vui vẻ cùng với một nụ cười khó khăn rồi cô nàng đứng dậy rời khỏi công ty với dáng vẻ kiên cường.
Gió cuốn lấy mây giăng kín bầu trời, ngày càng xuống sắc. Từng giọt nước mưa lặng hạt rơi xuống.
Băng Băng chầm chậm bước đi làn mưa lạnh ngắt táp vào người nhưng lần này cô nàng không còn đủ dũng cảm che ô, không còn đủ dũng cảm bước đi dưới mưa với tâm trạng bình thản…
Angel hả anh Wing??? Anh vẫn luôn âm thầm và đầy ẩn ý như thế nhỉ. Angel Wings – Giấc mơ của em.
-Đưa về. Không được để dầm mưa.
Nhìn theo bóng dáng của Băng Băng Wing ra lệnh. Anh chàng đã rất muốn gặp cô nàng nhưng anh đang giận. Nhìn thấy Băng Băng nằm trên giường bệnh còn tên Hiếu Minh ân cần ngồi bên cạnh chăm sóc điều đó thực sự làm anh chỉ muốn thoát khỏi vẻ lạnh lùng tới đánh cho tên Hiếu Minh kia một trận nhưng không thể. Lỡ Băng Băng tỉnh dậy rồi trách anh làm như vậy thì sao? Như vậy Băng Băng càng khó nghĩ thông suốt…Cô nàng đang ngốc nghếch tự dày vò mình mà.
Anh…
Đã rất lo lắng nhưng chẳng thể tới bên em. Có lẽ vì thân phận thủ lĩnh W gây cản trở. Anh cần phải cảnh giác tránh Hiếu Minh người của tổ chức Zi nhận ra mình, anh không muốn họ lợi dụng em để uy hiếp anh, làm hại em và tất cả những gì anh đã gây dựng
Đã rất nhớ em nhưng chẳng thể tới bên em. Em không chấp nhận anh thì sao? Em vẫn nghĩ em bị hình ảnh Kháng Phong thông minh tài năng lấn át mọi lí trí nên khi lớn em tới bên anh cũng chỉ vì em muốn tìm lại Khánh Phong em từng quen nhưng em đâu có biết trong ánh mắt em thực sự không còn sự tồn tại của Khánh Phong mà chỉ còn Wing. Cậu nhóc Khánh Phong trong em chỉ còn là một kí ức đẹp…
-Nhớ em! Rất nhiều!
Hết chương .