Angel Wings (Đôi Cánh Thiên Thần)

chương 48: chương 51: khánh phong trong lòng cô?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khánh Phong trong lòng cô?

Băng Băng quét ngón tay lên bảng khóa lần thứ năm. Vẫn không mở được…

Cánh cửa chuyển sang chế độ tự động khóa phòng về càng chặt hơn. Từ sau lần sơ xuất để Zi xâm nhập vào nhà bắt Băng Băng, Khánh Phong đã cải thiện lại toàn bộ hẹ thống bảo mật càng chặt chẽ hơn.

Băng Băng nhìn cánh cửa trầm mặc. Không hề để ý trên lầu, sau bức rèm diễm lệ, anh đang đứng đó, nhìn về cô…

Anh có ý gì?

Lúc này Hạ Băng và Lệ Băng đi ra. Hai cô nàng vừa nói chuyện với thủ lĩnh xong.

-Băng Băng. Trở lại đi, nếu không bạn hối hận cũng không kịp.

Hạ Băng vội chạy tới nói.

Băng Băng chưa kịp trả lờ, Yến đã bị đẩy ra. Lệ Băng đưa thẳng cô nàng vào nhà.

-Lệ băng. Bạn làm gì vậy?

-Im lặng. Cho đến khi bạn nghe hết mọi chuyện, lúc ấy bạn thích đi đâu thì tùy.

Lệ Băng đưa Băng Băng về phòng.

Cửa cũng đang không mở được lên Băng Băng đồng ý nán lại một lúc. Cô nàng ngồi yên lặng chờ Hạ Băng và Lệ Băng lên tiếng.

-Bạn nghĩ thủ lĩnh sắp kết hôn?

Lệ Băng là người hỏi trước.

Băng Băng thản nhiên gật đầu.

-Và cô dâu không phải là mình.

Băng Băng dứt lời liền thấy ánh mắt “dữ dội” của hai cô bạn chĩa về phía mình. Cô nói sai gì sao?

-Bạn rời khỏi đây vì chuyện thủ lĩnh sắp kết hôn? Sắp lấy người khác?

-Chứ còn lí do nào khác ak?

Băng Băng nhìn Hạ Băng. Động vào nỗi lòng Băng Băng không khỏi cảm thấy buồn nhưng nỗi buồn này có hề gì so với việc anh không còn quan tâm đến cô. Vậy nên Băng Băng vẫn giữ được nét bình tĩnh nhìn hai cô bạn đang gật đầu, vẻ rất thỏa mãn với câu trả lời của Băng Băng.

-Câu hỏi cuối cùng.

Hạ Băng hơi dừng lại để quan sát nét mặt của Băng Băng.

-Bạn có biết hình bóng trong trái tim mình là Khánh Phong thân thiện, ấm áp hồi nhỏ, hay là anh Wing của bây giờ?

Băng Băng bất ngờ nghẹn lời, trí nhớ chợt ùa về khoảng thời gian đầu tiên Băng Băng nói lời chia tay với anh. Qua một giấc mơ, Băng Băng biết được mình rất yêu anh. Sau đó, khi anh xuất hiện lúc cô thoát khỏi tay Thiên Long, cô đã biết…

Người con trai đó là may mắn của Băng Băng …

Người con trai đó mang lại cho Băng Băng hạnh phúc…

Và, người con trai đó luôn khiến Băng Băng cảm thấy an toàn.

Băng Băng biết mình yêu anh, yêu con người hiện tại của anh từ đó…

-Yêu!? Anh ấy bậy giờ đâu còn cần mình.

Hạ Băng và Lệ Băng dường như đã đoán được đáp an, cùng lúc mỉm cười.

-Cố lên!

Lệ Băng để lại câu nói rồi đi ra ngoài. May mà còn có Hạ Băng nhiều chuyện, giải thích cho Băng Băng.

-Thủ lĩnh không có kết hôn. Đấy là đám cưới của anh Thiên Long với chị Wee. Cố lên! Thủ lĩnh đang giận bạn.

Hạ Băng cười ném nỉnh, còn nhấn mạnh câu nói cuối cùng rồi chạy ra ngoài.

Anh không có kết hôn?

Anh cũng không từ bỏ cô?

Cánh cửa ban nãy không mở được là do anh.

Niềm vui vỡ òa đối với Băng Băng. Nhưng sau đó, cô nàng lại ỉu xìu. Anh đang giận cô. Quả thật, lần này Băng Băng hiểu lầm anh có hơi quá đáng, đên nỗi mà anh bơ Băng Băng thì đủ biết anh giận như thế nào.

Làm sao để anh nguôi giận?

---

Trong khi đó, vị thủ lĩnh nào đó bắt điện thoại…

-Thủ lĩnh. Ok rồi. Băng Băng đã hiểu ra.

-Uk

Khánh Phong cất điện thoại cùng nụ cười lạnh lùng.

_Love_

-Anh Rik! Thủ lĩnh đang ở đâu vậy?

Băng Băng ngồi trên giường, ngơ ngần nhìn chiếc nhẫn xuyên tuyết anh đặt trên mặt bàn. Băng Băng đã tìm anh mất nửa ngày nhưng vẫn không có tung tích của anh. Cuối cùng cô nàng phải gọi cho Rik.

-oh. Em không biết sao? Thủ lĩnh đã làm việc hôm nay ở công ty rồi. Mấy hôm trước phải chăm sóc em, giờ công việc đang chật lại. Thủ lĩnh phải làm cho kịp.

Rik cất giọng đều đều, trong khi nhìn vị thủ lĩnh lạnh mặt ở đối diện.

-Em biết rồi.

Băng Băng tắt máy, nhảy vội xuống giường đi tới công ty.

Anh đang ngồi trước máy tính, nét mặt trầm tĩnh thoáng chút mệt mỏi. Băng Băng cắn môi, đẩy xe tới chỗ anh.

-Để em giúp.

Băng Băng không đợi anh để ý tới mình, với tay lấy một tập tài liệu cô có khả năng làm. Yên lặng ngồi giúp anh làm việc.

Với cơn giận của anh, chỉ cần yên lặng ngồi bên anh thế này, Băng Băng cũng thấy bình thản.

Còn chuyện “dỗ” anh. Để sau đi.

Đến quá chiều, Băng Băng cảm thấy mỏi cổ khủng khiếp. Cô nàng lắc lắc đầu, nhìn anh. Công việc cũng đã ổn nhưng hình như anh vẫn không có ý định đi ăn tối.

-Anh… không ăn cơm sao?

V cất giọng nhẹ nhàng vì chỉ sợ cơn giận của anh sẽ bộc phát.

Khánh Phong có vẻ không chú tâm, hờ hững trả lời.

-Không có thời gian.

Băng Băng càng cắn chặt môi. Anh không giận dữ, không đuổi ghét Băng Băng nhưng anh lạnh nhạt với cô.

Băng Băng thoáng nhói lòng, tuy nhiên vì sự nghiệp làm anh nguôi giận, cô nàng cậy quyền Nữ thủ lĩnh, xuống chiến canteen của công ty và trở lại sau phút với vài món ăn đơn giản.

Băng Băng bày thức ăn ra bàn, nhìn anh đắn đo một hồi. Cuối cùng nhìn đồng hồ, đã hơn h tối, Băng Băng quyết định lên tiếng.

-Khánh Phong. Em nghĩ anh nên ăn một chút.

Băng Băng ngẩng đầu nhìn anh trong khi anh không buồn nhìn lại cô.

Khánh Phong tiếp tục công việc của mình cho đến khi nhận được điện thoại của Rik.

-Nữ thủ lĩnh vừa chiếm canteen…

Khánh Phong không nghe hết, toan định cúp máy. Rik vội vàng nói kết quả chính.

-Một ngày tới. Khả năng canteen không thể hoạt động bình thường.

Dứt lời, máy tính của anh hiện lên “bãi chiến trường” do Băng Băng vừa để lại. Khánh Phong nhíu mày, lên tiếng.

-Tự giải quyết đi.

Khánh Phong cúp máy, nhìn Băng Băng cùng bàn ăn trước mặt. Cô nàng đang ảo não không quay mặt về phía anh.

Anh bước tới.. giữ bộ mặt lạnh lùng cùng Băng Băng kết thúc bữa tối. Tuy nhiên, điều đó đã làm Băng Băng vui rồi.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio