năm qua, phải nói rằng tập đoàn Lạc Chính càng ngày càng là bá chủ trong nền kinh tế. Các công ty lớn nhỏ, từ trong ra ngoài đều phải kiêng dề tập đoàn này, và cái điều khiến họ cảm thấy kính sợ và nể phục nhất có lẽ chính là vị tổng tài ngồi ở tầng cao ngất ở tập đoàn này
năm trước vị chủ tịch Lạc Phát Nghiêm bỗng dưng tuyên bố nghỉ hưu, thay vào đó là đứa con trai cả của ông lên nắm quyền. Sau gần một năm nắm quyền, anh đã đưa Lạc thị đứng đầu công ty mạnh nhất trung quốc, năm sau thì lấn sang thị trường Nhật Bản, Hàn Quốc, kinh doanh chuỗi nhà hàng mang tên Minh Thiên, đến năm sau, từ Lạc thị đến chuỗi nhà hàng Minh Thiên đã đứng đầu toàn thế giới, không chỉ được mở rộng ở Châu Á, mà còn được mở rộng toàn thế giới. Tài sản của Lạc gia chỉ có thể dùng từ " Vũ trụ " để miêu tả. Lạc Phát Minh cũng trở thành một trong những doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất hiện nay, khiến biết bao nhiêu cô gái phải đổ gục, nhưng đối với những cô gái mới lần đầu gặp anh, thì chỉ có nước lần sau không dám bén mảng quay lại, dù chỉ là đứng trước cửa công ty
Lão gia và lão phu nhân nhìn những thành quả anh đã xây dựng trong năm qua, trong lòng họ hiểu hơn ai hết, anh làm những việc này là vì ai, trong lòng họ còn mang một nỗi hối hận vô cùng, cái tính lạnh băng còn hơn cả Bắc cực của anh cũng do những năm tháng ấy tạo nên, phải nói đúng hơn là từ ngày đứa con thứ nhì ra đi, anh đã thay đổi hoàn toàn khác
Lão phu nhân thở dài mà nhớ lại
năm trước, cái ngày mà A Thiên ra đi, bà và chồng đã đọc bức thư của đứa con ngốc này để lại, ông Lạc thì cả ngày lẫn đêm chỉ biết nhìn mà thở dài, lòng ông thì lại cảm thấy mình đã làm nên một nỗi đau cho cả ba con người kia, còn bà thì chỉ biết ôm lấy tấm ảnh của Tiểu Thiên khi nhỏ mà hai hàng lệ chảy dài, mặc dù chồng bà đã cho người tìm kiếm thằng bé, nhưng vẫn không một tin tốt nào xuất hiện
Phát Minh từ ngày A Thiên đi thì thái độ đã lạnh băng đến nỗi muốn đóng băng cả một ai đó, nhưng cho đến một hôm, bà vẫn còn nhớ rõ rằng, đó là một ngày tuyết rơi dày đặc ở Trùng Khánh, anh đã quỳ trước mặt cả hai người mà nói rằng
- Cha, dì con thật xin lỗi vì đã làm hai người thất vọng, nhưng đối với con, Tiểu Thiên mới là hạnh phúc thật sự, hai người nhìn đến hai đứa con của hai người đau khổ trong tình yêu, vậy lúc đó hai người có yên lòng, Lạc Phát Minh con đây chưa bao giờ cầu xin ai, cũng chưa bao giờ quỳ trước mặt ai, nhưng ngày hôm nay, con quỳ trước mặt cha và dì cũng chỉ để xin hai người chấp nhận tình yêu này của chúng con, con xin hứa, không cần kết hôn với Kim gia nhưng vẫn có thể đưa Lạc Gia thành bá chủ
Người sững sờ nhất vẫn có lẽ là Lão gia, ông bất ngờ vì đứa con này bây giờ đã trưởng thành thật rồi, vậy thì ông còn hối tiếc gì nữa, vẫn là con cái hạnh phúc quan trọng hơn tất cả. Đi đến cạnh đứa con, đỡ Phát Minh dậy
- Lão già này thật sự đã sai một bước rồi, bây giờ ta đã hiểu chỉ cần hai đứa hạnh phúc, điều đó mới làm ta và mẹ con hạnh phúc, ta tin tưởng giao lại công ty cho con, cũng mong có thể dẫn thằng bé về đây một lần nữa.
Đó cũng chính là ngày, một con người thay đổi, hai con người hy vọng và chờ đợi hạnh phúc đến với hai đứa con của họ
-----------